Lưu Manh Lão Sư

Chương 503: Hà Đào được cứu.


“Thiên Minh, anh nói em có việc gì không?” Hà Đào trong lòng có điểm lo lắng,
nàng tuy cảm thấy thân thể khỏe hơn nhiều, nhưng vẫn không yên lòng.

Trần Thiên Minh cúi hôn Hà Đào một cái, nói: “Em, em sẽ không việc gì.”

Một lát sau, chị Yến chạy vào, thở hổn hển vui vẻ nói: “Thiên Minh, chất độc
trên người Hà Đào đã được giải toàn bộ.”

“Thật vậy à? Quá tốt!” Trần Thiên Minh kêu lên, chất độc trong người Hà Đào
không còn, nói rõ nàng không có việc gì.

“Thiên Minh.” Hà Đào hưng phấn khóc lên.

“Em xem em kia, có cái gì mà khóc?” Trần Thiên Minh lau nước mắt Hà Đào, ân
cần nói.

“Không phải, là em vui quá thôi.” Hà Đào hiện tại như hoa đào dưới mưa, khiến
Trần Thiên Minh nhịn không được hôn nàng một cái.

“Được rồi Hà Đào, em có muốn gọi điện cho cha mẹ một cú không?” Trần Thiên
Minh đề nghị.

'” Đúng vậy, em suýt chút nữa thì quên, em phải gọi cho cha mẹ.” Hà Đào nói
xong, lấy ra điện thoại di động, sau đó gọi điện cho cha. “Alo, cha ạ?” “Tiểu
Đào, là con à, con hiện tại sao rồi? Có phải kẻ bắt cóc bắt con gọi điện, đưa
điện thoại cho chúng, cha xem bọn chúng rút cuộc muốn làm gì?” Bên kia di động
vang lên tiếng tức giận của Hà Liên.

“Cha, con không có chuyện gì, Thiên Minh đã cứu con ra, hiện giờ con đang ở
bệnh viện.” Hà Đào vội nói.

“Thiên Minh? Tốt lắm, con ở bệnh viện nào, cha và mẹ con qua ngay.” dừng chút
nói tiếp: “Tối nay Trang Dũng gọi điện thoại cho cha mẹ, nói có kẻ đánh thương
hắn sau đó bắt cóc con đi. Chúng ta đã báo cảnh sát, nhưng cảnh sát không tìm
ra hung thủ, Trang Dũng nói những kẻ đó sẽ liên lạc, chúng ta cũng chỉ dám ở
nhà chờ điện thoại, nhưng không ngờ con gọi điện tới, không có bị gì là tốt
rồi.” Hà Liên vui vẻ nói, ông chỉ có một đứa con gái, chính là niềm quan tâm
lớn nhất của ông.

“Cha, bây giờ đã muộn rồi, cha không nên tới, mai đến đi, có được không? Trần
Thiên Minh bọn họ ở cạnh con, cha không cần lo lắng.” Hà Đào nghe cha mẹ muốn
tới, liền ngăn cản.

“Cha còn chưa yên tâm.” Hà Liên nói.

Trần Thiên Minh tiếp nhận điện thoại của Hà Đào, nói với Hà Liên: “Bác Hà, bác
yên tâm, cháu và thủ hạ của cháu sẽ trông coi Hà Đào, không có chuyện gì đâu
ạ, ngày mai bác hãy qua.”

Nghe thấy giọng Trần Thiên Minh, Hà Liên cũng yên tâm hơn, hơn nữa bây giờ là
nửa đêm, nếu giờ qua, cũng không tốt, vì vậy nói: “Được rồi, Thiên Minh phiền
cháu, cháu chăm sóc Tiểu Đào giúp bác, bác sẽ nói cho mẹ nó, không cần lo
lắng.” Nói xong liền cúp di động.

Hà Đào cầm điện thoại của mình, bấm gọi đi, Trần Thiên Minh vừa nhìn, là gọi
cho Trang Dũng. “Hà Đào, em gọi điện cho cục gạch làm gì?” Trần Thiên Minh
nói, nghe mùi có vị dấm chua.

''Em nói chuyện với hắn a, còn nữa, hắn là Trang Dũng, không phải cục gạch.”
Hà Đào cố ý trừng mắt với Trần Thiên Minh.

“Cái gì? Không được, cục gạch hắn còn dám tới, anh cắt đứt cái chân chó của
hắn.” Thiên Minh vừa nói vừa xắn tay áo, bộ dạng hung ác.

“Hì hì, em không nói giỡn với anh nữa, khi làm thủ hạ của Diệp Đại Vĩ, Trang
Dũng cũng ra sức ngăn cản, em gọi điện hỏi thăm hắn một chút, thuận tiện báo
tin em đã về không có việc gì.”

Hà Đào thỏa mãn nhìn bộ dạng ghen tị của Trần Thiên Minh :”Hừ, dám đùa bỡn
anh, Trần Thiên Minh anh thề không báo thù này không làm người.” Trần Thiên
Minh nói xong chọc lét Hà Đào.

“Hi hi, Thiên Minh, em buồn, anh máu buông tay.” Hà Đào vừa giãy giụa thân
thể, đôi tuyết phong ngạo nhân cũng theo nhịp mà rung động theo.

“Uy, Thiên Minh, em không nên bắt nạt Hà Đào, còn nữa, chị vừa đăng kí chuyển
Hà Đào lên phòng bệnh cao cấp, không nên chiếm phòng khám của lão nhân gia.”
Chị Yến nói.

“Không được xuất viện sao?” Hà Đào nghi hoặc hỏi.

“Không được, trước tiên quan sát đến mai, nếu như mai không có việc gì, một
ngày sau có thể xuất viện.” Chị Yến lắc đầu nói, nàng muốn Hà Đào ở lại để
quan sát hai ngày.

“Chị Yến nói đúng, Hà Đào em ở lại quan sát đi, sau hai ngày nếu không có
chuyện gì thì ra viện, còn tên tiểu nhân Diệp Đại Vĩ, anh còn phải tìm hắn
tính sổ.” Trần Thiên Minh nhớ tới bộ dạng Diệp Đại Vĩ, một nỗi tức giận lại
trào lên.

“Thiên Minh, anh phải cẩn thận Diệp Đại Vĩ là một tên tiểu nhân âm hiểm.” Hà
Đào lo lắng nói.

“Anh biết rồi.” Trần Thiên Minh gật đầu nói. Hà Đào gọi điện cho Trang Dũng,
chẳng bao lâu Trang Dũng đã tới, Trần Thiên Minh thấy trên mặt Trang Dũng quấn
một miếng gạc lớn, cũng không còn hận hắn nữa.

“Hà Đào, bọn bắt cóc có làm gì em không?” Trang Dũng vừa vào phòng bệnh lo
lắng hỏi, hắn thấy Hà Đào nằm trong lòng Trần Thiên Minh, thì liền ngẩn ra.

“Không sao, Thiên Minh đã cứu em, cảm ơn anh quan tâm Trang Dũng, đã trễ rồi
anh tới làm gì?” Hà Đào vừa nói vừa ôm lấy cánh tay Trần Thiên Minh, nàng thấy
Trang Dũng tới, liền dùng hành động để nói cho hắn quan hệ giữa nàng và Trần
Thiên Minh.

Trang Dũng thấy hành động thân mật giữa Hà Đào và Trần Thiên Minh, con mắt tối
sầm, hắn vẫn biết Hà Đào thích Trần Thiên Minh nên không bao giờ đáp trả hắn.
Hắn nhỏ giọng nói: “Anh qua một lát rồi về, Trần Thiên Minh, chúc phúc hai
người, nhưng mong anh đối tốt với Hà Đào, không nên cho tôi cơ hội.”

Trần Thiên Minh cười nói: “Trang Dũng, anh yên tâm, tôi vĩnh viễn không cho
anh cơ hội.”

“Tốt lắm, tôi đi, Hà Đào, em bảo trọng.” Nói xong, Trang Dũng cúi đầu đi ra
ngoài.

“Ai, rút cuộc cũng đánh bại tình địch, trong lòng thật thoải mái.” Trần Thiên
Minh khoái trá kêu lên.

''Thiên Minh, anh không nghe Trang Dũng nói à? Nếu anh đối với em không tốt,
em liền đi yêu người khác.” Hà Đào cố ý nói.

“Em dám, cẩn thận anh…” Trần Thiên Minh trong lúc nhất thời không biết đối
phó thế nào với Hà Đào.

“Anh định làm gì?” Hà Đào ưỡn ngực tức giận nói.

Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực Hà Đào nuốt nước bọt, nói: “Anh, anh nào dám làm
gì, anh chỉ nói nếu em bỏ anh, anh liền tính sổ với Trang Dũng.”

“Hừ, anh tưởng chỉ có Trang Dũng thích em sao, đàn ông thích em xếp có mà hàng
dài.” Hà Đào cười nói.

“Được, dám lén vụng trộm sau lưng anh, xem anh thu thập em thế nào.” Trần
Thiên Minh nói xong, ép lên, thọc lét Hà Đào.

“Thiên, Thiên Minh, tha cho em, em không dám nữa, anh nói thế nào em sẽ làm
thế đó.” Hà Đào vừa cười vừa xin tha.

“Ha ha, Hà Đào, em nói đó, sau này ông xã em nói em đi hướng đông, em không
được đi hướng tây, anh nói em sang trái, em không được sang phải biết chưa?”
Trần Thiên Minh vốn chọc lét, hai tay chuyển sang công kích bộ ngực Hà Đào.

“Thiên Minh, đừng sờ nữa, em em, em mệt lắm rồi.” Hà Đào thấy Trần Thiên Minh
sờ soạng bộ phận mẫn cảm của mình, không khỏi có chút hoảng.

Lúc này, Chị Yến vừa vặn đi tới, nàng thấy Trần Thiên Minh và Hà Đào liếc mắt
đưa tình, không khỏi nói: “Được rồi, Thiên Minh, chờ về nhà hẵng làm bậy, đây
là bệnh viện, ảnh hưởng không hay, các em mau đi, chị chuẩn bị phòng bệnh cao
cấp xong rồi.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.