Lưu Manh Lão Sư

Chương 494: Tận cùng mưu kế


“Hà Đào, đừng sợ, anh sẽ đến cứu em.” Trần Thiên Minh lớn tiếng kêu lên.

“Ha ha, cảm động quá nhỉ, Trần Thiên Minh, mày mau đến đây đi, nhỡ kỹ, ngàn
vạn lân không nên giở trò, nếu không, Hà Đào của mày sẽ chết trước mày đấy.”

Trong lòng Diệp Đại Vĩ tràn lên một trận thống khoái, hắn nghe thấy cuộc nói
chuyện đau xót giữa Trần Thiên Minh và Hà Đào, sự sảng khoái trong lòng khó có
thể dùng ngôn từ để miêu tả.

Sau đó, Trần Thiên Minh không ngắt điện thoại, ngồi trên xe của đám đàn em
Diệp Đại Vĩ, mặc cho bọn chúng chạy về phía trước. “Vẫn đi về phía trước, còn
phải đi bao lâu nữa?” Trần Thiên Minh cố ý hỏi nam nhân đang lái xe. Để giám
sát hắn, phía sau còn thêm một tên khác ngồi cùng.

“Mày hỏi ít thôi, đến nơi sẽ biết.” Nam nhân này lạnh lùng nói.

Không lâu sau, xe quẹo bên trái, sau đó chạy vào một công trường bỏ hoang rồi
dừng lại.

“Diệp Đại Vĩ ở trong công trường này sao?” Trần Thiên Minh lại cố ý hỏi. Hắn
muốn nói như vậy, để bọn Lâm Quốc có thể biết đại khái vị trí của hắn. Vẫn đi
về phía trước, sau đó có một công trường bỏ hoang ở gần đó.

“Đúng, là ở đây chờ mày, mày theo bọn tao.” Tên lái xe thấy đã đến nơi, thả
lỏng cảnh giác, không lo lắng Trần Thiên Minh sẽ làm bất kỳ cái gì.

“Trần Thiên Minh, quả nhiên là mày rất nghe lời. Gọi là tới. Sức mạnh của tình
yêu thật là vĩ đại nha!” Diệp Đại Vĩ cười.

Ngay sau khi Trần Thiên Minh vừa tới, Diệp Đại Vĩ gọi điện thoại hỏi bọn thủ
hạ thủ ở bên ngoài. Bọn chúng nói không phát hiện có xe nào đến đây.

“Diệp Đại Vĩ, thả Hà Đào ra, nếu mày còn là đàn ông thì đừng lấy Hà Đào uy
hiếp tao nữa.” Trần Thiên Minh nói.

Câu nói “nếu mày còn là đàn ông” của Trần Thiên Minh đã chọc giận Diệp Đại Vĩ.
Chính vì muốn trả thù Trần Thiên Minh, mà hắn đã để cho Thái Đông Phong cắt JJ
của mình. Tức giận Diệp Đại Vĩ nói: “Trần Thiên Minh, nếu tao không dùng Hà
Đào uy hiếp mày, mày sẽ một mình tới đây sao? Nhất định mày sẽ mang thủ hạ
đến.”

“Diệp Đại Vĩ, tao với mày không cừu không oán, vì sao lại hại tao như vậy?”
Trần Thiên Minh nói.

“Ai bảo mày cướp Hà Đào đi. Hà Đào vốn là của tao, nhưng mày lại hoành đao
đoạt ái (1), Trần Thiên Minh, nếu tao mặc kệ mày, thì tao đã không phải là
Diệp Đại Vĩ.” Diệp Đại Vĩ lớn tiếng nói.

“Đây là chuyện giữa hai chúng ta, không có quan hệ với Hà Đào, mày thả Hà Đào
ra đi.” Trần Thiên Minh nhìn thoáng qua Hà Đào, nói với Diệp Đại Vĩ.

“Thiên Minh, sao anh lại ngu ngốc chạy đến đây như vậy, Diệp Đại Vĩ sẽ giết
anh.” Hà Đào thương tâm nói.

Trần Thiên Minh tình nồng ý đậm nhìn Hà Đào thật sâu nói: “Hà Đào, chẳng lẽ em
không biết rằng anh rất yêu em hay sao? Cho dù phải chết anh cũng muốn cứu
em.”

Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, Hà Đào lại khóc òa lên. Nghĩ đến cảnh nàng
và Trần Thiên Minh bị Diệp Đại Vĩ giết chết, nàng có thể không thương tâm sao?

“Hà Đào, em đùng khóc nữa, chúng ta sống không ở cùng với nhau, bây giờ chết
được ở cùng nhau cũng tốt mà.” Trần Thiên Minh nói.

Hắn muốn dẫn sự chú ý của Diệp Đại Vĩ ra chỗ khác, sau đó cứu Hà Đào ra. Khi
nãy hắn vừa mới đến đã nhìn qua hiện trường, bên trong ngoại trừ Diệp Đại Vĩ
và Vân Ma có võ công cao cường, những kẻ khác chỉ là những món hàng không hơn
không kém. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, một tay Diệp Đại Vĩ đã để sẵn trên vai của
Hà Đào, một tay để trên đầu nàng, Trần Thiên Minh biết với công lực hiện tại
của Diệp Đại Vĩ, nếu như hắn đẩy nội lực ra, Hà Đào sẽ chết ngay tức khắc.

“Thiên Minh, là em hại anh rồi.” Hà Đào khóc nói.

“Ha ha, một đôi nam nữ rất si tình, bất quá, Trần Thiên Minh, mày nghĩ có thể
cứu Hà Đào sao?” Diệp Đại Vĩ cười gian. Hà Đào đang ở trong tay hắn, có nàng
bên cạnh, hắn muốn sai bảo Trần Thiên Minh thế nào cũng được.

“Mày nói đi. Mày muốn tao làm gì thì mày mới thả Hà Đào.” Trần Thiên Minh
trừng mắt nhìn Diệp Đại Vĩ.

“Trường Chí, mày bắt Trần Thiên Minh ăn hết cái bình trên tay mày cho tao.”
Diệp Đại Vĩ nói với Trường Mao ở bên cạnh.

“Không được, Thiên Minh…” Hà Đào đang định nói thì bị Diệp Đại Vĩ điểm trúng
á huyệt, nói không ra lời.

“Ăn hay không, nếu không ăn tao sẽ giết Hà Đào.” Diệp Đại Vĩ rung rung tay
phải, làm bộ muốn đánh xuống đầu Hà Đào.

“Chờ một chút, vật trong tay Trường Mao là cái gì thế?” Trần Thiên Minh thấy
Diệp Đại Vĩ muốn giết Hà Đào, vội vàng kêu lên. Hắt giật mình, cái chai trên
tay Trường Mao hình như hắn đã từng nhìn thấy trước đây. Thái Đông Phong lúc
trước cũng đem vật này đổ vào trong mồ hắn, hình như là độc dược bí truyền của
Ma Môn, nhuyễn cốt đoạt côi tán.(2)

Diệp Đại Vĩ nghe Trần Thiên Minh hỏi, nham hiểm cười: “Trần Thiên Minh, tao
cũng không lừa mày, đây là độc dược, nếu mày muốn cứu Hà Đào, thì mau ăn bình
độc dược này cho tao. Chỉ cần mày ăn rồi, tao sẽ thả Hà Đào ra. Tao cam đoan
với mày, tao tuyệt đối không giết Hà Đào.”

“Mày là kẻ biết giữ lời sao? Diệp Đại Vĩ, mày không nên lật lọng.” Trần Thiên
Minh không tin Diệp Đại Vĩ, nói.

“Tao nói sẽ giữ lời. Còn nữa, Trần Thiên Minh, bây giờ mày có quyền lựa chọn
sao? Nếu như mày muốn Hà Đào chết, mày có thể không ăn, đồng thời có thể lập
tức rời đi. Cùng lắm tao sẽ tiền dâm hậu sát Hà Đào, cho nàng nếm thử mùi vị
phải hầu hạ đông đảo nam nhân, hắc hắc!” Diệp Đại Vĩ cười nói.

“Được, tao ăn.” Trần Thiên Minh gật đầu nói. Độc được hắn không sợ, cho dù đó
là nhuyễn cốt đoạt côi tán hắn cũng không sợ. Lần trước Thái Đông Phong cho
hắn ăn cũng chính là loại độc được đó. Cùng lắm thì mình lại luyện Hương Ba
Công đặc thù là xong. Hiện tại việc mình cần làm chính là đoạt lại Hà Đào, sau
đó kêu bọn Lâm Quốc đến đây giúp đỡ.

“Trường Mao, đi đi, mày tự tay giúp Trần Thiên Minh đổ vào miệng hắn, nhìn hắn
ăn đi.” Diệp Đại Vĩ nói.

“Em, em tự mình đến chỗ hắn?” Trường Mao rên rỉ, cú chút ợ hãi, hắn sợ Trần
Thiên Minh không chịu ăn những thứ đựng trong lọ, đến lúc đó sẽ bắt lấy hắn,
mạng nhỏ của hắn chắc chắn không còn nữa rồi. Hắn vẫn kêu Diệp Đại Vĩ dạy hắn
võ công, nhưng Diệp Đại Vĩ lại nói hắn không thích hợp để tập luyện, không dạy
hắn, cho nên đến bây giờ hắn vẫn chẳng có chút võ công nào, chỉ là dựa vào một
thân sức mạnh mà ra oai.

“Mẹ mày, mày sợ cái buồi gì thế, bây giờ Hà Đào trong tay tao, nó dám làm gì
mày sao? Nếu nó dám làm gì mày, tao lập tức giết chết Hà Đào.” Diệp Đại Vĩ
thấy Trường Mao không đủ can đảm, tức giận chửi bới.

“Dạ, dạ, lão bản nói rất đúng.” Trường Mao nghe Diệp Đại Vĩ nói như vậy, lá
gan cũng tăng lên không ít. Hà Đào đang ở trong tay Diệp Đại Vĩ, Trần Thiên
Minh hẳn là sẽ không dám làm gì mình. Vì vậy hắn chậm rãi đi tới bên cạnh Trần
Thiên Minh, sau đó nói Trần Thiên Minh há miệng, hắn dốc ngược lọ độc dược đổ
hết vào trong mồm Trần Thiên Minh.

Diệp Đại Vĩ thấy Trần Thiên Minh đã ăn hết độc dược trong chai, vui vẻ cười ha
hả: “Ha ha”

“Diệp Đại Vĩ, bây giờ mày có thể thả Hà Đào rồi đấy.” Trần Thiên Minh nói với
Diệp Đại Vĩ.

“Trần Thiên Minh, mày đừng vội, Hà Đào tao sẽ thả, nhưng không phải bây giờ,
chờ một lát, tao vẫn còn chút lo lắng, Vân sư thúc, thúc tới điểm vào huyệt
đạo của Trần Thiên Minh, phong bế nội lực của hắn.” Diệp Đại Vĩ nói với Vân
Ma.

Vân Ma gật đầu, phi thân về phía Trần Thiên Minh, chỉ thấy hai ngón tay hắn
nhanh chóng điểm vài cái, mấy đạo chân khí liền xuất ra đánh lên các huyệt đạo
của Trần Thiên Minh, chỉ chốc lát sau, Vân Ma đã điểm trúng huyệt đạo của Trần
Thiên Minh, phong bế võ công của hắn lại.

“Vân sư thúc.” Diệp Đại Vĩ đột nhiên kêu lên một tiếng. Vân Ma tức thì hiểu ý,
một chưởng cực mạnh phách lên ngực của Trần Thiên Minh.

“Bịch” một tiếng, Trần Thiên Minh bị Vân Ma đánh bay ra xa mấy thước, ngã lăn
trên mặt đất.

“Phốc!” Trần Thiên Minh phun ra một ngụm máu tươi lớn. Trần Thiên Minh vừa
thấy Vân Ma muốn phong bế huyệt đạo của mình, vội vàng thây đổi huyệt vị của
mình, giả bộ như không còn võ công. Cũng khôn ngờ Diệp Đại Vĩ lại ám chỉ cho
Vân Ma lén đánh mình một chưởng, căn bản là không có vận công chống lại, bị
Vân Ma đánh trọng thương.

Hiện tại, Trần Thiên Minh cảm thấy khí tức trong cơ thể mình lộn xộn, đặc biệt
trước ngực rất đau. Vì vậy, hắn lén vận Hương Ba Công chữa thương, hắn biết
trong cơ thể mình có dị năng của Huyết Hoàng Nghĩ, chỉ cần kéo dài chút thời
gian, thương thế của mình sẽ tốt hơn rất nhiều.

“Diệp, Diệp Đại Vĩ, mày dĩ nhiên nói mà không giữ lời.”

“Ha ha, Trần Thiên Minh, đây là vì mày u mê, tao có nói sẽ thả Hà Đào, nhưng
cũng không nói sẽ thả ngay mà. Còn nữa, tao đã nghe sư tỷ Ngọc Thúy nói, biết
mày sẽ thay đổi huyệt vị, cho nên, tao lợi dụng khi mày không chú ý, nói Vân
sư thúc tặng mày một chưởng, như vậy, mày muốn sống cũng không được. Vốn dĩ
thân thể mày đang trọng thương, lại ăn nhuyễn cốt đoạt côi tán, bây giờ thêm
một chưởng này của Vân sư thúc, tao thấy không cần tao hạ thủ, lát nữa mày sẽ
chết.” Diệp Đại Vĩ hưng phấn gào lên, hắn rốt cục có thể giết Trần Thiên Minh,
trả được mối thù của mình.

“Độc dược bí truyền của Ma Môn, nhuyễn cốt đoạt côi tán?” Trần Thiên Minh cố ý
la hoảng lên. Lúc này hắn muốn nói chuyện với Diệp Đại Vĩ, kéo dài thời gian.

“Đúng vậy, đây là Khương dược lợi hại nhất của chúng tao, bây giờ mày ăn rồi,
mày còn có thể sống được sao? Qua ba canh giờ, cho dù mày không chết vì trọng
thương, cũng sẽ biết thành kẻ không xương.” Diệp Đại Vĩ lại cười to một trận.
Lúc trước Thái Đông Phong dùng nhuyễn cốt đoạt côi tán không giết được Trần
Thiên Minh, Diệp Đại Vĩ không biết, hơn nữa lúc đó Thái Đông Phong có nói với
Ma Vương một lần, nhưng Ma Vương cho rằng, Thái Đông Phong dùng sai thuốc, bởi
vậy cũng không lưu tâm.

“Diệp Đại Vĩ, mày độc ác lắm! Mày là thằng tiểu nhân!” Trần Thiên Minh cố ý
bật dậy, sau đó ngã lăn xuống đất. Bởi vì, Hương Ba Công của hắn có thể vừa
nằm vừa luyện, cho nên luyện một hồi, hắn cảm giác thương thế đã khá hơn một
chút.

“Trần Thiên Minh, tao đến bây giờ cũng chưa từng nói tao là chính nhân quân tử
mà.” Diệp Đại Vĩ nói.

“Bây giờ mày có thể thả Hà Đào được chưa? Hai người chúng tao dù chết cũng
muốn chết chung một chỗ” Trần Thiên Minh cố ý nói. Lúc này hắn rất nóng nảy,
Diệp Đại Vĩ vẫn giữ Hà Đào chưa thả nàng ra, mình lại không thể ra ám hiệu gọi
bọn Lâm Quốc chạy đến đây.

“Được, tao đáp ứng nguyện vọng trước khi chết của mày, cho hai đứa mày chết
chung một chỗ, làm một đôi uyên ương cùng chết.” Diệp Đại Vĩ nói xong, tay
phải phất một cái, đả thông á huyệt của Hà Đào, sau đó đẩy Hà Đào về phía Trần
Thiên Minh. Diệp Đại Vĩ biến thái này muốn nhìn cảnh sinh ly tử biệt bi tráng
của Hà Đào và Trần Thiên Minh, để tự thỏa mãn trong lòng.

“Thiên Minh, anh thế nào rồi?” Hà Đào nhào tới cạnh Trần Thiên Minh, khóc lớn.

Trần Thiên Minh thấy Hà Đào đã ở bên cạnh mình, vội vàng ra ám hiệu “Giết, tao
thành quỷ cũng muốn giết chết mày Diệp Đại Vĩ.” Giết, chính là ám hiệu giữa
Trần Thiên Minh và bọn Lâm Quốc ước định với nhau, có lẽ lúc này bọn Lâm Quốc
đang xông qua đây.

“Phải không đó? Trần Thiên Minh, đợi khi mày thành quỷ rồi hãy nói tiếp đi!”
Diệp Đại Vĩ nhìn bộ dáng sắp chết của Trần Thiên Minh, trong lòng vô cùng
thống khoái, như đang tưởng tượng ra cảnh Trần Thiên Minh bị hắn giết, khiến
chó Trần Thiên Minh chậm rãi bị hành hạ mà chết. Cho nên, Diệp Đại Vĩ mới
không muốn để Trần Thiên Minh chết nhanh như vậy.

“Hà Đào, chúng ta không thể sinh cùng năm cùng tháng, có thể chết cùng tháng
cùng năm, anh cũng rất vui rồi.” Trần Thiên Minh có ý tỏ ra bi thương nói với
Hà Đào.

(1) Hoành đao đoạt ái: dịch nghĩa đen: đưa đao ra chiếm đoạt ái tình, có thể
hiểu là: mạnh mẽ đoạt đi người yêu của người khác hoặc dùng thế lực (người xưa
là dùng võ công) để chiếm đoạt người yêu của kẻ khác.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.