Lưu Manh Lão Sư

Chương 361: Bốn Nữ Nhân


'Đa tạ đại gia.' Tên bịt mặt kia vô cùng cảm kích Trần Thiên Minh.

Nếu như không phải Trần Thiên Minh giúp hắn cầm máu, vậy hắn sẽ vì mất quá
nhiều máu mà bị thương càng thêm nặng hơn.

Trần Thiên Minh khoát tay, nói với hắn: 'Ngươi đừng cám ơn ta, ta chỉ là muốn
nói cho các ngươi biết, lần này ta tha, nếu như lần sau còn dám tới, vậy thì
các ngươi cứ để lại mạng luôn ở đây đi. Chúng ta sẽ không lưu tình nữa, đến
một người thì giết một người, không thì cũng phế võ công rồi đưa tặng công
an.' Trần Thiên Minh hung tợn nói.

'Thật không dám nữa, chúng tôi tuyệt không dám nữa.' Tên kia vội vàng nói.

'Các ngươi đi đi, ta vừa rồi nói với đám huynh đệ không hạ độc thủ, cho nên
đồng bọn của ngươi chỉ bị thương thôi, tính mạng không nguy hiểm, võ công bị
phế thôi, nhưng cũng không sao đâu, nhiều ngươi không biết cũng có chết đâu!
Lần này các ngươi gặp ta coi như là các ngươi may mắn, nếu là người khác, các
người đừng nghĩ còn mạng mà trở về nữa.'

Trần Thiên Minh khuyên tên đạo tặc kia.

'Tôi biết rồi, đại gia, chúng tôi sẽ biến ngay.'

Tên kia nói xong, hắn bắt đầu đi tới bên đám đồng bọn, đỡ đỡ, nâng nâng, vội
vàng rời đi. Bọn chúng sợ nếu Trần Thiên Minh thay đổi ý, hoặc là đám cảnh sát
tới vậy thì đang bị thương, trốn làm sao thoát được.

Trần Thiên Minh nhìn đám đạo tặc rời đi, hắn bấm thiết bị liên lạc, nói với
huynh đệ bên ngoài: 'Nhanh cứu tỉnh cảnh sát bên ngòai.'

Hóa ra, Trần Thiên Minh sợ mấy huynh đệ võ công không cao của mình bị thương,
vì thế để họ trốn ở một bên, dù sao bọn họ cũng không có gì gấp, với

lại cũng chẳng giúp được gì nếu đối thủ quá mạnh, vì thế đêm bọn họ được phân
canh phòng, chờ thay ca.

Sau khi thu thập mấy tên trộm vặt này xong, Trần Thiên Minh cho huynh đệ ra
ngoài xem hai cảnh sát đang trực thế nào? Nếu như là bị giết, vậy thì Trần
Thiên Minh sẽ không bỏ qua cho bọn họ, mà đem bọn họ giao cho cảnh sát. Nếu
như chỉ bị đánh ngất, vậy Trần Thiên Minh sẽ thả người.

Đến sau khi biết được hai người cảnh sát chỉ bị đánh ngất, Trần Thiên Minh mới
yên tâm hẳn, xem ra, đám đạo tặc này chỉ cầu tài chứ không cầu mạng, vì thế,
Trần Thiên Minh sau khi để đám đạo tặc rời đi, liền cho hai huynh đệ ra ngoài
cứu tỉnh hai người cảnh sát.

Sáng sớm hôm sau, Mã Bân mang theo một mỹ phụ diễm lệ đi tới. Nếu như

Trần Thiên Minh nhớ không nhầm, người phụ nữ này không phải là người phụ nữ
hôm qua, xem ra, Mã Bân này cũng rất hoa tâm, đổi phụ nữ như thay quần áo vậy.

Người phụ nữ hôm nay của Mã Bân ăn mặc vô cùng gợi cảm, váy dài liền màu đen,
tất chân bằng tơ tằm cũng màu đen, mà giày cao gót cũng đen luôn. Trên người
mặc nội y bó sát màu đen, bên ngoài phủ một cái áo khoác mỏng cùng màu, khiến
nịt ngực của nàng có thể nhìn thấy thoáng thoáng bộ ngực cao vút nhẹ nhàng
rung động.

'Trần tiên sinh, nghe nói buổi tối hôm qua có mười mấy tên đạo tặc đến muốn ăn
trộm Kính Tây Thi phải không?' Mã Bân khẩn trương hỏi.

Ông ta kéo tay người phụ nữ xinh đẹp, khiến bộ ngực ‘đồ sộ’ của nàng ta dính
sát vào người mình.

Trần Thiên Minh cười cười, nói: 'Đúng vậy, có một nhóm đạo tặc muốn trộm Kính
Tây Thi, chẳng qua là bị chúng tôi đánh lui, sáng hôm nay còn phải nhờ đến
nhân viên dọn dẹp lại đó, thật xấu hổ.'

Người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh Mã Bân nhìn chằm chằm Trần Thiên Minh, hai mắt
nàng ta sáng ngời, sau đó cứ nhìn chăm chăm chú chú như vậy.

'Không sao, đó là việc họ nên làm, các anh chỉ cần bảo vệ cẩn thận Kính Tây
Thi là được rồi.' Mã Bân khóat tay, nói tiếp:

'Trần tiên sinh, còn may là có các anh, nếu như chỉ dựa vào mấy cảnh sát mà
nói, vậy thì Kính Tây Thi không biết giờ ra sao rồi, cũng chẳng biết nó đang ở
quốc gia nào rồi.'

Mã Bân vừa nói vừa chỉ hai cảnh sát hôm qua bị đánh ngất.

'Mã đổng, cũng không thể nói như vậy, người mạnh tất có người mạnh hơn, chúng
tôi cũng chỉ may mắn đánh bại mấy người kia thôi.' Trần Thiên Minh khiêm
nhường nói.

Mã Bân kéo kéo tay Trần Thiên Minh, cúi xuống nói nhỏ vào tai hắn:

'Trần tiên sinh, cuộc đời là phải vui vẻ, cậu nhìn chút đi, mỹ nữ bên người
tôi thế nào, đây là một tiểu thư của câu lạc bộ đêm, tôi bao một tháng, sau
khi xong chuyện bảo vệ lần này, tôi tặng cậu chơi đùa mấy bữa.'

Vị tiểu thư xinh đẹp kia hình như nghe thấy lời nói của Mã Bân, nàng ta quyến
rũ ném cho trên Thiên Minh một cái mị nhãn, nhẹ nhàng đi đến bên người Trần
Thiên Minh. Trần Thiên Minh chỉ cảm thấy một làn hương thơm bay vào mũi, mũi
nước hoa chỉ tội là quá đậm khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu.

Tiểu thư này cứ như là mới quê lên vậy, thưởng thức cũng thật kém. Trong lòng
Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

'Thế nào, thích tiểu dâm phụ này chứ? Công phu trên giường của nàng ta rất
‘ngon’ à nha, cái gì mà Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, Mạn Du Toàn Thế Giới, Không
Trung Phi Nhân, mỗi chiêu mỗi thức đều khiến nam nhân sung sướng đến chết đó!'

Mã Bân híp đôi mắt béo, phì cười, khuôn mặt đầy thịt rung lên, khiến Trần
Thiên Minh không nhìn thấy được hai con mắt nhỏ xíu của ông ta.

Trần Thiên Minh lắc đầu, cự tuyệt nói: 'Cám ơn ý tốt của Mã đổng, vị tiểu thư
này là nữ nhân của Mã đổng, nếu như tôi muốn, vậy không phải là cướp nữ nhân
của Mã đổng sao?'

Trần Thiên Minh làm sao lại để mắt đến ‘mặt hàng’ tại hộp đêm chứ. M, trong
nhà mình còn toàn cực phẩm kìa, cần gì phải ‘dùng’ loại phụ nữ ngàn người chơi
này chứ.

Nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, trong ánh mắt mỹ nữ kia lộ ra vẻ

thất vọng. Mã Bân chỉ cười ha hả, nói:

'Thôi vậy, Trần tiên sinh không thích, tôi cũng không ép làm gì, chẳng qua,
Trần tiên sinh, đời người phải vui vẻ, nếu không, đồ vật kia sẽ bị gỉ sét đó.'

Đột nhiên, tai nghe của Trần Thiên Minh vang lên: 'Lão đại, mấy chị dâu đang
đến cửa triển lãm rồi.'

Một huynh đệ của Trần Thiên Minh nói cho hắn qua tai nghe.

Trần Thiên Minh bầm nút, nói: 'Mấy người?'

'Bốn người.' Huynh đệ kia nói.

Bốn người, Trần Thiên Minh tính toán trong lòng, Yến, Trương Lệ Linh, Lương
Thi Mạn, Tiểu Trữ, vừa hay là bốn người, trời ạ, các nàng sao lại đến đây chứ?

'Chú nói có các nàng vị trí hiện tại của anh, anh đưa các nàng đi thăm quan
một chút.' Trần Thiên Minh nói.

Hiện giờ nhiều người, hơn nữa bốn mỹ nữ cứ lui tới trong triển lãm, khẳng định
là sẽ khiến không ít sắc lang muốn chiếm tiện nghi, thôi thì mình cứ đi theo
các nàng vậy.

Đáng tiếc là thân thể Lưu Mỹ Cầm không tiện, nếu không cũng đến xem, như vậy
thì đã là ngũ nữ tề tụ rồi. Bởi vì thời gian này bận rộn, tháng này Trần Thiên
Minh mới về thăm Lưu Mỹ Cầm một lần, xem ra, mình cần phải mua một căn nhà
lớn, để Lưu Mỹ Cầm cùng cha mẹ đến đây ở cùng mới được. Nhưng mà có điều thời
gian này Trương Lệ Linh đang dồn hết tiền vào công ty địa ốc, không biết còn
đủ tiền mua biệt thự không nữa?

Chỉ lát sau, huynh đệ canh cửa đã dẫn theo đám Yến đi vào. Bốn mỹ nữ này vừa
xuất hiện tại triển lãm, nhất thời hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người.

Yến mặc một bộ váy liền màu tím hồng, khiến người ta cảm giác được sự đoan
trang, thanh tú, đùi thon dài, bên dưới là một đôi giày cao cổ màu đen, mái
tóc thật dài thả ra, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng nhìn quanh, vẻ mặt trang điểm
nhẹ nhàng, bộ ngực đầy đặn cao ngất, mông vểng căng tròn, hấp dẫn không ít ánh
mắt đám nam nhân.

Trương Lệ Linh thì mặc một bộ váy dài nhưng màu vàng, bên trên cô mặc áo trắng
nhẹ nhàng, để hở một chút bộ ngực trắng nõn, váy bên dưới là váy tầng, ôm chặt
lấy bờ mông tròn trịa, đôi chân thon dài đi tất, mang theo một đôi giày cao
gót màu trắng xinh đẹp.

Lương Thi Mạn hôm nay lại mặt một bộ đồ màu trắng bó sát người, bên trên thỉnh
thoảng điểm một vài bông hoa hồng, áo sơmi hơi mỏng thoáng để lộ nịt ngực màu
lam, đôi thỏ xinh xắn trước ngực nhấp nhô rất sinh động, váy màu lam ôm sát
đùi thon, cặp mông nở nang, mà chất liệu váy có vẻ là bằng tơ tằm, vì thế
trông khá mỏng manh, nàng đi đôi giày cao cổ màu lam, khiến cho vóc dáng gợi
cảm quyến rũ của nàng thể hiện vô cùng hoàn mỹ.

Khuôn mặt Tiểu Trữ thì lại trắng nõn mềm mại, phảng phất như là lớp kem trên
bánh, nàng thì lại mặc quần jean bó, đi đôi giày cổ cao màu trắng, dáng vẻ
càng thể hiện cao gầy gợi cảm. Áo nàng mặc bên trên lại càng phụ trợ cho bộ
ngực lớn mê người của nàng, mái tóc dài mềm mại nhiễm chút màu hồng, đôi mắt
trong veo, khóe miệng hơi nhếch lên thể hiện một nụ cười kiêu ngạo mà cao quý,
khiến người khác cảm thấy nàng rất cao quý, không dám khinh nhờn.

'Thiên Minh.' Cả bốn cô gái đều đồng thanh gọi Trần Thiên Minh,

Thanh âm vui vẻ cứ như là phỉ thủy va vào nhau, khiến đám nam nhân không khỏi
nuốt nước miếng thèm khát.

'Yến, Lệ Linh, Thi Mạn, Tiểu Trữ, mọi người tới rồi.'

Trần Thiên Minh gọi một mạch tên cả bốn nàng, không chút do dự nào.

'Trần… Trần tiên sinh, nàng, các cô gái này là ai?'

Mới vừa rồi Mã Bân còn đang khoe khoang cô gái bên cạnh mình tốt bao nhiêu,
hiện giờ hai con mắt háo sắc đã nhìn chằm chằm vào đám Yến, hiện giờ, ông ta
cũng chẳng biết là nữ nhân nào đẹp hơn một chút, người này thì gợi cảm, người
kia thì mê người, người thì kiều điễm, nói chúng thật khó mà so sánh được.

'Các cô ấy là bạn của tôi.' Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

Trước mặt nhiều ngừơi như vậy, Trần Thiên Minh không dám nói thẳng là các nàng
đều là nữ nhân của hắn. Hiện giờ trong lòng Trần Thiên Minh rất cao

hứng, nữ nhân của mình có thế hấp dẫn nhiều ánh mắt như vậy, điều này nói lên
diễm phúc của mình không cạn, cũng như là nhãn lực của mình tốt, chọn được
nhiều người phụ nữ tốt như vậy.

Chỉ là Trần Thiên Minh rất khó chịu với ánh mắt của đám sắc lang chết dẫm kia,
nhất là ánh mắt dâm đãng của tên béo Mã Bân, tên này cứ như là hận không thể
lột sạch các nàng ra vậy, điều này khiến Trần Thiên Minh rất bực, hận không
móc được hai mắt của Mã Bân ra luôn thôi.

'Trần tiên sinh, mấy người phụ nữ này thật là con mẹ nó xinh đẹp gợi cảm nha,
anh giúp tôi cua một người, nếu được thì xem có thể để tôi bao toàn bộ bốn
người không, bao nhiêu tiền là do các cô ấy báo thỏa mái, nếu không được, thì
chỉ cần một người thôi cũng ổn rồi.'

Mã Bân một bên chảy nước miếng, một bên nhỏ giọng nói vào tai Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh nghe thấy Mã Bân nói như vậy, hắn tức giận đánh một chưởng lên
vai Mã Bân.

'Ai ôi, đau, đau chết mất!'

Mã Bân ôm chỗ vai bị Trần Thiên Minh đánh mà kêu thảm. Mặc dù Trần Thiên Minh
chỉ hơi dùng sức một chút, cũng không dùng nội lực, nhưng mà vẫn khiến Mã Bân
đau toát mồ hôi, kêu khổ cả nửa ngày.

'Mã Bân, cái con mẹ nó chứ, bốn người này là nữ nhân của tôi, nếu đứa nào mà
còn có chủ ý với các nàng, dám động đến một sợi lông của các nàng, tôi cho tôi
không giết được nó, vậy thì cũng phải cắt tiểu JJ của nó xuống cho chó ăn. Tôi
là nói được làm được, nếu không ông có thể thử một chút nhé?'

Trần Thiên Minh hung tợn nói nhỏ bên tai Mã Bân.

Hiện giờ Trần Thiên Minh không còn tươi cười như vừa rồi nữa, mà dáng vẻ đang
sát khí đằng đằng, ánh mắt lạnh như băng nhìn Mã Bân.

Võ công của Trần Thiên Minh ông ta đã nhìn thấy, mà hiện giờ cũng không cần
nói đến hắn, chỉ cần thủ hạ dưới tay hắn cũng có thể dễ dàng giết mình như
phủi bụi rồi.

Vì thế, Mã Bân vội vàng lắc đầu xua tay nói:

'Hiểu lầm rồi, Trần tiên sinh, tôi không biết mấy cô này là nữ nhân của anh,
nếu sớm biết, tôi tuyệt đối làm sao dám nghĩ tới chứ.'

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.