Lưu Manh Lão Sư

Chương 152: Nhìn nhầm người


Diệp Đại Vĩ sau khi đem con ruồi đỏ bỏ vào trong chén nước, liền lắc lắc nhẹ,
khối dược này liền tan ngay trong nước, không nhìn ra một điểm gì khác thường.

'Anh Thái, anh ở trong này ngồi chờ trước, em đi bảo người ta gọi nàng đến.'
Diệp Đại Vĩ mỉm cười với Thái Đông Phong, liền đi ra ngoài cửa, bảo Trường Mao
giúp hắn gọi Lương Thi Mạn đến.

Chỉ lát sau, Lương Thi Mạn tiến vào, hôm nay nàng mặc một bộ quần áo không tay
màu tím, đem bộ ngực cùng chiếc eo nhỏ toàn bộ khoe ra, làm cho Thái Đông
Phong ở bên cạnh dục hỏa bay lên, hắn thật muốn ngay lập tức đè Lương Thi Mạn
nằm lên ghế salon, sau đó tốc váy nàng lên, ra sức vận động với nàng.

'Đại Vỹ, anh tìm em sao?' Lương Thi Mạn nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh Diệp Đại Vĩ,
hỏi. Từ trước đến nay Diệp Đại Vĩ chưa từng kêu nàng lên nơi này, có việc đều
trực tiếp tìm nàng.

'Là thế này, anh không phải nói có quen một đại ca sao? Đây là anh Thái.' Diệp
Đại Vĩ chỉ vào Thái Đông Phong nói: 'Ngày đó các người cũng đã gặp mặt qua,
bất quá, ngày đó mọi người đều có việc, cho nên không chánh thức làm quen. Hôm
nay, anh kêu em lên, là để cùng anh Thái làm quen thật tốt, anh ấy là sếp lớn
trong thành, là công tử của một lãnh đạo trong thành phố.' Diệp Đại Vĩ vừa nói
vừa thổi phồng Thái Đông Phong lên, mục đích là để Lương Thi Mạn có hảo cảm
với Thái Đông Phong.

'Chào em, Thi Mạn.' Thái Đông Phong duỗi tay mình ra,

'Chào anh, anh Thái.' Lương Thi Mạn cũng duỗi tay mình ra, nhưng bàn tay nhỏ
bé của nàng lập tức bị Thái Đông Phong nắm lấy, kéo không ra được. Bởi vì,
Thái Đông Phong đang nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ bé của nàng.

Lương Thi Mạn cố dùng sức rút cánh tay nhỏ bé của mình ra, bất an nhìn Diệp
Đại Vĩ. Nhưng Diệp Đại Vĩ làm như không thấy, vẫn một mình uống rượu.

'Nào, Thi Mạn, chúng ta uống một ly.' Thái Đông Phong buông chén trà trong
tay, giơ lên ly rượu bên cạnh hướng Lương Thi Mạn.

'Anh Thái, Thi Mạn không biết uống rượu, hay dùng nước sôi thay thế.' Diệp Đại
Vĩ không quên đem chén nước vừa bỏ thuốc đến trước mặt Lương Thi Mạn.

Lương Thi Mạn cảm kích liếc mắt nhìn Diệp Đại Vĩ, tiếp nhận cái chén Diệp Đại
Vĩ đưa qua, ngượng ngùng nói với Thái Đông Phong: 'Ngại quá, anh Thái, Thi Mạn
không biết uống rượu, liền lấy nước hay rượu đi!'

'Tốt, tùy em, dù sao người đẹp như em nói cái gì cũng đều đúng cả.' Thái Đông
Phong sau khi cùng Lương Thi Mạn chạm chén, hắn liền đem rượu trong ly một hơi
cạn sạch.

Lương Thi Mạn thấy Thái Đông Phong uống, chính nàng cũng uống ly nước, sau đó
ngồi bên người Diệp Đại Vĩ, nhỏ giọng nói: 'Đại Vỹ, không có chuyện gì nữa, em
xuống trước.'

'Vội gì chứ, khó có dịp được ngồi cùng anh Thái, chúng ta trước tâm sự đã, lát
nữa em xuống làm việc.' Diệp Đại Vĩ nắm tay Lương Thi Mạn lắc lắc, nói.

Lương Thi Mạn thấy Diệp Đại Vĩ nói như vậy, chỉ đành ngồi bên cạnh, nghe Diệp
Đại Vĩ cùng Thái Đông Phong ở bên cạnh lớn tiếng đàm luận, đặc biệt là Thái
Đông Phong, đang nói chuyện huy hoàng của mình trước kia, lại thường hay liếc
nhìn Lương Thi Mạn.

Ở bên cạnh Lương Thi Mạn càng ngày càng thấy không thoải mái, nàng vài lần đã
muốn chạy ra, nhưng Diệp Đại Vĩ không cho. Hơn nữa nàng cảm thấy thân thể mình
càng lúc càng nóng lên không rõ lý do, một loại nhiệt lượng từ đáy lòng bốc
lên.

'Đại Vỹ, thân thể em không thoải mái, em muốn đi xuống.' Lương Thi Mạn chậm
rãi đứng lên, có chút lắc lắc đầu, nàng đến bây giờ còn chưa biết mình đã ăn
phải gì, nhưng lại là do Diệp Đại Vĩ đưa cho nàng ăn. Nàng vẫn tưởng rằng mình
chỉ là có chút nóng lên, bất quả mình cảm thấy có chút cảm giác, muốn có một
người đàn ông nào đó an ủi mình thật nhiều.

'Xuống cái gì? Em ở đây bồi tiếp anh Thái thật tốt.' Diệp Đại Vĩ thấy Lương
Thi Mạn dược tính đã phát tác, cười lớn một tiếng, sau dó đẩy Lương Thi Mạn
vào trong ngực Thái Đông Phong, cười ha hả.

'Đại Vỹ, anh, anh làm cái gì vậy…' Lương Thi Mạn hoảng hốt, Diệp Đại Vĩ như
thế nào đẩy mình vào trong lòng Thái Đông Phong, trong khi cố giãy dụa, Thái
Đông Phong chẳng những ôm mình, còn dùng hai bàn tay bóp chặt bộ ngực của
mình.

'Không có gì, chỉ là để em bồi tiếp anh Thái cho tốt, ha ha.' Diệp Đại Vĩ vừa
nói vừa đứng lên, hắn đi ra ngoài cửa.

'Đại Vỹ, anh… anh cứu em.' Lương Thi Mạn vừa cố thoát khỏi ma chưởng của Thái
Đông Phong, lại vừa kêu lên với Diệp Đại Vĩ.

'Thi Mạn, anh cũng nhờ em cứu anh, anh cũng là không còn cách nào nữa.' Diệp
Đại Vĩ nói xong, lấy lấy chìa khóa cửa lại, sau đó kêu người tới canh cửa.

Thái Đông Phong thấy Diệp Đại Vĩ đi ra ngoài, hắn cũng bắt đầu lớn mật, hắn
dùng sức cầm lấy bộ ngực của Lương Thi Mạn, giống như muốn phá tan chúng.

'Cứu mạng em… cầu anh tha cho em…' Mặc cho Lương Thi Mạn giãy dụa như thế nào,
vẫn bị Thái Đông Phong ôm chặt lấy ấn xuống ghế salon không thể nhúc nhích,
nàng biết giờ mình giãy dụa chỉ tốn công vô ích, giờ chỉ có Thái Đông Phong bỏ
qua nàng mới được.

'Em không phải sợ, chờ anh chơi đã rồi, anh sẽ buông tha em.' Thái Đông Phong
thấy vẻ thống khổ giãy dụa của Lương Thi Mạn, trong lòng hắn cảm thấy đặc biệt
thống khoái, dâm căn bên dưới lập tức kiên ngạnh, khiến trong lang tính trong
lòng hắn hiện ra.

'Em… em có bạn trai rồi, Diệp Đại Vĩ là bạn trai của em.' Lương Thi Mạn thấy
áo của mình bị Thái Đông Phong kéo xuống, khóc nói.

'Anh biết em là bạn gái của Diệp Đại Vĩ, anh chơi đã em rồi, sẽ trả em cho
Diệp Đại Vĩ, hơn nữa, Diệp Đại Vĩ cũng không có thiệt, anh giúp hắn vấn đề khó
hiện giờ của hắn.' Thái Đông Phong vừa nói vừa bắt đầu cởi bỏ nịt ngực của
Lương Thi Mạn, từ từ nhìn ngắm cơ thể mê người của nàng, nhìn ngọn núi đầy
đặn, làm sao không khiến người ta mê mẩn cho được?

Lương Thi Mạn còn muốn giãy dụa, nhưng dược tính đã bắt đầu phát tác, giờ nàng
cảm giác đại não của mình có chút bay bổng lâng lâng, hơn nữa tâm lý cũng có
một loại cảm giác rất ngứa rất ngứa, rất muốn có người ôm mình thật chặt, đặc
biệt phía dưới lại càng ngứa muốn chết, càng muốn có người đến an ủi thật
sướng….

Oa, con mẹ nó quả thức không tệ! Thái Đông Phong nhìn thấy bộ ngực cao ngất
trần truồng của Lương Thi Mạn, nước miếng đều chảy nhanh xuống, không biết làm
sao lại tới tay của Diệp Đại Vĩ, bạch hoa ơi là bạch hoa, theo tiếng thở dốc
của Lương Thi Mạn giữa không trung vẽ lên những chuỗi chuỗi ngất hoa, làm cho
người ta quả thực muốn nắm vào tay, nắn bóp vân vê một chút.

'Em, em muốn…' Lương Thi Mạn hiện giờ cũng không quản trước mặt là tên đàn ông
nào, giờ nàng chỉ biết phía dưới của mình đặc biệt khó chịu, muốn đàn ông an
ủi, nàng vừa nói xong, tay trái lại còn không có quy tắc duỗi xuống bên dưới
sờ vài cái.

Thái Đông Phong biết Lương Thi Mạn dược tính đã phát tác, hắn cao hứng kêu
dâm: 'Người đẹp, anh đến giúp em đây.' Nói xong, Thái Đông Phong tay trái cầm
lấy ngực phải của Lương Thi Mạn, còn tay phải đi xuống dưới cởi bỏ quần lót
của Lương Thi Mạn.

Hỗn loạn trong chốc lát, Thái Đông Phong đã cởi bỏ quần lót của Lương Thi Mạn
nắm lấy trên tay, hắn đưa tới mũi mình nhẹ nhàng hít một hơi, kêu lên: 'Mẹ,
quần lót cũng đã ẩm ướt, mùi vị rất ngon, xem ra, nàng đã xuất hồng thủy' Nói
xong, Thái Đông Phong lại một trận cười to, con ruồi đỏ này thật là tốt, lúc
nào phải bảo Diệp Đại Vĩ chuẩn bị cho mình một ít một được.

Thái Đông Phong bóp nắn, vuốt ve mặt trên lần phía dưới của Lương Thi Mạn một
hồi, sau đó vội vàng cởi bỏ áo quần của mình, phải chơi cho nhanh, sau đó còn
phải quay về Thiên Tinh Bang!

Hắn ném quần xuống đất, sau đó nhấc váy dài của Lương Thi Mạn lên, xoạc rộng
cặp đùi của nàng, trực tiếp đâm thẳng vào bên dưới nàng…

'A….' Lương Thi Mạn kêu to một tiếng, cũng không biết là nàng hưng phấn hay
thống khổ, hai tay dùng sức ôm chặt lưng của Thái Đông Phong.

Thái Đông Phong nghe được thanh âm của Lương Thi Mạn như vậy, động tác phía
dưới lại càng hung mãnh, hai tay cầm lấy cặp nhũ của Lương Thi Mạn, dùng sức
kéo dãn ra một chút, phía dưới cũng phối hợp mà tiến mạnh thêm một chút, trực
tiếp khiến cho Lương Thi Mạn ở dưới thân phải liên tiếp kêu la vang trời…

'A!' Thái Đông Phong rốt cuộc đem toàn bộ thú dục của mình phát tiết trên
người Lương Thi Mạn, mà bên dưới hắn Lương Thi Mạn cũng đang ngồi trên ghế sa
lon thở gấp…

'Bọn mày sao lại đối xử với tao như vậy?' Lương Thi Mạn dược tính đã hết. nàng
cũng tỉnh táo lại, nàng vừa mặc quần áo của mình, vừa tức giận nói Thái Đông
Phong.

Trước kia, nàng cũng như thế này bị Diệp Đại Vĩ chiếm lấy thân thể, vốn mình
còn nghĩ dù sao cũng đã bị Diệp Đại Vĩ chiếm tiện nghi, đành theo hắn, nhưng
ai biết được Diệp Đại Vĩ lại dùng mình làm công cụ để lấy lòng Thái Đông
Phong. Nàng rất hận, hận mình sao lại nhìn lầm người, sao lại gặp phải chuyện
này.

'Cái này có thể trách anh sao? Đây là chủ ý của bạn trai Diệp Đại Vĩ, em muốn
thì trách hắn đi.' Thái Đông Phong đặt mông bóng loáng lên ghế sa lon, sau đó
rót một chén rượu, từ từ uống cạn.

'Bọn mày không phải là người, bọn mày sẽ gặp báo ứng.' Lương Thi Mạn nhìn Thái
Đông Phong, ác độc nguyền rủa hắn.

'*** nói ai sẽ bị báo ứng?' Thái Đông Phong vừa nói vừa hung hắng quất
cho Lương Thi Mạn một cái tát, làm nàng ngã xuống trên ghế sô pha.

'Tao nói mày, mày không có mẹ không có chị em sao, nếu như bọn họ bị người
khác làm như mày đối với tao, vậy mày nói mày sẽ thế nào?' Lương Thi Mạn từ
khóe môi chảy ra một ít máu, mới vừa rồi Thái Đông Phong xuống tay quá nặng,
đánh nàng đến chảy máu. Bất quá, nàng không quan tâm, bởi vì chuyện vừa rồi so
với tổn thương này, còn đau đớn bi thảm hơn gấp trăm ngàn lần.

'***, cả gan dám nguyền rủa người nhà của ta.' Thái Đông Phong càng nói
càng nổi giận, hắn đi tới bên người Lương Thi Mạn, hung hăng đá một cước lên
người nàng. Thái Đông Phong nhìn tình cảnh Lương Thi Mạn kêu thàm thiết dưới
chân mình, trong lòng hắn tự nhiên nảy sinh một loại cảm giác sảng khoái. Đặc
biệt Lương Thi Mạn quần áo còn chưa mặc hết, bị hắn một tát với một đá lên
người, làm cho nịt ngực lại rơi xuống. Điều này làm hắn từ sảng khoái chuyển
thành dục vọng, phía dưới hắn lại bắt đầu ngạnh!

Thái Đông Phong lấy điện thoại di động ra, xem giờ, thấy mới có chín giờ, còn
gần một tiếng nữa, hắn liền gọi cho Thiên Bằng một cú điện thoại: 'Thiên Bằng,
là em.'

'Sư đệ, cậu ở đâu?' Thiên Bằng hỏi. Hắn vẫn ở Thiên Tinh Bang canh giữ, nhưng
bẫn chưa thấy Thái Đông Phong trở về, cho nên hỏi một chút.

'Em ở chỗ Diệp Đại Vĩ xử lý một chuyện, bên kia thế nào rồi?' Thái Đông Phong
hỏi.

'Không có gì, hết thảy bình thường.' Thiên Bằng cười nói. Hiện giờ mọi người
trong bang đều rất khẩn trương vì việc này, cho nên, tất cả mọi người đều võ
trang đầy đủ, hiện giờ hắn còn đang cầm súng tuần tra!

'Tốt lắm, một lát em vè ngay, có chuyện gì đặc thù anh gọi cho em ngay nha.'

Thái Đông Phong dặn dò Thiên Bằng. Mẹ nó, hắn phải cho Lương Thi Mạn một cái
báo ứng thật tốt, dám to gan nguyền rủa hắn như vậy.

'Biết rồi, sư đệ, có chuyện anh liền gọi cho cậu.'

'Cứ vậy đi.' Thái Đông Phong tắt máy di động, sau đó ném lên trên bàn. Nhưng
hắn không quá lưu ý, hắn ném di động lên bàn bởi vì không có điện, di động đã
tự động tắt máy.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.