Lưu Manh Lão Sư

Chương 125: Tái ông mất ngựa


'Anh, anh muốn làm gì?' Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh kéo mình trở vào,
còn đóng cửa lại, khuôn mặt trắng nõn không khỏi ửng hồng.

'Không có gì, đã lâu chúng ta không nói chuyện phiếm, chúng ta hãy hảo hảo tâm
sự đi.' Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực đầy đặn của Trương Lệ Linh, hắn thực sự
đã lâu không cùng Trương Lệ Linh nói chuyện thật lâu, đặt biệt phải để nàng
ngồi trên đùi mình để trò chuyện.

Nhớ tới lần trước, chẳng qua mình chỉ mới khinh bạc nàng một chút, nàng đã cắn
mình đến bật máu, bất qua đau mà thích, hắn nghĩ…

'Chúng ta có gì tốt để mà nói chuyện chứ.' Trương Lệ Linh liếc mắt nhìn Trần
Thiên Minh, tuy nàng nói như vậy nhưng vẫn đi vào phòng, ngồi lên trên một cái
ghế.

Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh đã ngồi lên ghế, hắn biết lát nữa mình
khẳng định có trò để chơi rồi.

Vô cùng cao hứng hắn liền ngồi lên chiếc ghế đối diện Trương Lệ Linh.

'Nói đi, ông chủ, có chuyện gì anh cứ nói đi em đang nghe đây! Anh nói xong,
em còn phải đi ăn cơm.' Trương Lệ Linh vừa nói vừa đánh giá phòng Trần Thiên
Minh, mặc dù phòng này tất cả mọi người đều có thể đi vào, nhưng nàng rất ít
khi đến đây.

'Cái gì? Em chưa ăn cơm sao?' Trần Thiên Minh vừa nghe Trương Lệ Linh chưa ăn
cơm, lòng thấy không yên. Hắn vội cầm lấy điện thoại di động, gọi ngay cho Lâm
Quốc.

'A Quốc, em mau đem thức ăn lên đây.' Trần Thiên Minh nói vào điện thoại di
động.

'Lão đại, anh không phải vừa mới ăn xong sao? Sao lại đói nữa?' Lâm Quốc ở bên
kia buồn bực nói, lão đại không phải ăn một bụng đầy sao, bụng có vấn đề sao?
Vừa mới ăn giờ lại đòi nữa?

'Anh ngất, anh gọi điện cho chú mang cơm nhất định để anh ăn sao? Chú suy nghĩ
logic kiểu gì vậy? Lệ Linh vừa trở về còn chưa ăn cơm, chẳng qua anh có chút
việc muốn nói với cô ấy, cho nên chú bảo phía dưới chuẩn bị cơm, tăng thêm vài
món đồ ăn ngon đưa đến phòng anh.' Trần Thiên Minh có chút giận, mình lại
thành thùng cơm sao?

'Biết rồi, rất nhanh sẽ đem lên.' Lâm Quốc vừa nghe, vội tắt máy, đi làm việc.

'Em xem anh họ em kìa, một điểm cũng không thông suốt.' Trần Thiên Minh đặt
điện thoại di động xuống, ngượng ngùng nói với Trương Lệ Linh.

Trương Lệ Linh vừa nghe Trần Thiên Minh trách cứ Lâm Quốc, liếc Trần Thiên
Minh một cái, nói: 'Anh có thể trách anh Quốc sao? Chính anh cũng không nói rõ
ràng với anh ấy.'

'Ừ, ừ, không trách anh họ của em, trách anh.' Trần Thiên Minh thiếu chút nữa
quên Trương Lệ Linh là họ hàng với Lâm Quốc, không thể ở trước mặt Trương Lệ
Linh nói xấu Lâm Quốc.

'Lệ Linh, mấy ngày nay anh rất nhớ em?' Trần Thiên Minh vừa nói vừa giả bộ
đáng thương, một bực như nhau sói muốn ăn thịt thỏ trắng, đều là trước giả
dạng làm bà ngoại, đến cuối cùng mới có thể biểu hiện ra bản tính của bản
thân.

'Đúng vậy không?'

'Đúng vậy?'

'Anh thế nào, em còn không biết lòng của anh sao, lần trước anh ăn ở khách
sạn, bên cạnh anh còn có một người đẹp mà? Bây giờ lại dám nói láo để gạt em.'
Nhớ tới tình hình ngay đó Trương Lệ Linh rất giận, nếu như không phải thấy có
người ngoại, nàng sẽ không bận tâm thể diện của Trần Thiên Minh, nhất định
phải cho Trần Thiên Minh ăn một trận đòn.

'Cái đấy à, đấy là đồng nghiệp của anh, cô ấy nhận ủy thác của trường học, sau
đó xem xét anh.' Trần Thiên Minh nghĩ ra chủ ý, đem Phạm Văn Đình cùng Lý hiệu
trưởng tổng hợp một chút.

'Đúng không đó?' Trần Thiên Minh bán tín bán nghi, bởi vi có lịch sử làm
chứng, như Trần Thiên Minh cao to đẹp trai, là người rất dê, thường không thể
tin được.

'Thực mà. Nếu không tin em sờ tim anh đi.' Trần Thiên Minh vừa nói vừa nắm lấy
bàn tay nhỏ bé của Trương Lệ Linh, sau đó đặt ngay giữa tim hắn. Ôi, mất bao
nhiêu thời gian như vậy, rốt cuộc đã có cớ thân mật với Trương Lệ Linh.

'Tim của anh ở bên trong anh, em sờ không được.' Trương Lệ Linh thấy tay mình
bị Trần Thiên Minh nắm lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn bừng đỏ, thẹn thùng nói.

Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh không phản kháng gì, lại càng đắc ý. 'Cái
này không dễ, anh sẽ móc trái tim của anh ra cho em xem một chút. Một lát nữa
em sẽ biết, một lát nữa em sẽ chứng kiến, trái tim của ta toàn bộ chỉ viết ba
chữ như nhau,' Trần Thiên Minh vừa nói vừa dùng tay trái mình làm bộ như muốn
kéo trái tim ra. Lần trước hắn đọc sách, một chiêu này tuyệt đối là tuyệt
chiêu sát gái.

Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh muốn dùng tay kéo trái tim ra, bộ dáng
hình như có chút rập khuôn, nàng cười 'khì khỉ' một tiếng, cười nói: 'Anh thật
ghê tởm, Trần Thiên Minh nhà anh, trong trái tim anh viết ba chữ gì chứ?'

Mặc dù Trương Lệ Linh biết lời này của Trần Thiên Minh là giả dối, bản tính
nhưng nữ nhân luôn tò mò, lại thích được người khác ca ngợi, cho nên nàng muốn
nghe xem Trần Thiên Minh nói ra ba chữ ấy rốt cuộc là chữ gì.

'Đó chính là, Trương Lệ Linh.' Trần Thiên Minh dùng hai tay nắm lấy bàn tay
nhỏ bé của Trương Lệ Linh, ấn chặt lên ngực mình. Trời ạ, cánh tay nhỏ bé của
Trương Lệ Linh thật sự mềm mại a, cầm thật sự rất thoải mái. Cũng không biết,
nếu bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lấy vật phía dưới của mình thì sẽ có cảm giác
thế nào nhỉ? Trần Thiên Minh lại bắt đầu nghĩ tới chuyện YD (dê).

'Anh không có việc gì sao lại nghĩ đến tên em làm gì?' Trương Lệ Linh nghe
Trần Thiên Minh nói nghĩ đến mình, trong lòng vui vẻ cười rộ lên. Bắt đầu nàng
còn nói Trần Thiên Minh chỉ toàn lời ngon tiếng ngọt, lời nói dối. Nhưng Trần
Thiên Minh nói, nàng lại thích nghe hắn ca ngợi nàng. Sau tất cả, hắn ca ngợi
mình, dù là giả, nghe một chút cũng không sao.

'Ai, ai bảo anh nghĩ đến em, em chưa từng nghe qua sao, một ngày không gặp, xa
cách đến ba thu, em ngẫm lại đi, chúng ta đã xa cách bao lâu, bao nhiêu mùa
xuân thu(năm) chưa gặp nhau!' Trần Thiên Minh bắt đầu vuốt ve cánh tay nhỏ bé
của Trương Lệ Linh.

'Cái anh này, chỉ có anh tính toán vậy thôi?' Trương Lệ Linh nổi giận trừng
mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, sau đó muốn rút cánh tay nhỏ bé của mình ra.
Nhưng tay của nàng bị Trần Thiên Minh nắm chặt, làm sao mà rút ra được đây?

'Anh, anh buông tay!' Trương Lệ Linh thẹn thùng trợn mắt với Trần Thiên Minh.

'Buông tay? Ha ha, em bảo anh buông tay ra, anh liền buông tay, anh không phải
rất mất mặt sao?' Trần Thiên Minh vừa nói vừa đứng lên, tiến đến gần ghế của
Trương Lệ Linh.

'Anh, anh muốn làm gì?' Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh đến gần mình, vừa
sợ vừa thẹn, vội dùng một tay chặn đùi Trần Thiên Minh tiến lại.

Trần Thiên Minh nhìn Trương Lệ Linh ôn nhu cười cười, cố gắng giả dạng lạnh
lùng, sau đó nói: 'Anh cũng không biết như thế nào? Từ sau lần bị thương nằm
viện, thỉnh thoảng anh cảm thấy rất lạnh. Lệ Linh, bây giờ anh có hơi lạnh!'
Trần Thiên Minh nói xong, sau đó len lén liếc nhìn bộ ngực đầy đặn của Trương
Lệ Linh, nói rất đáng thương.

'Vậy à, vậy anh mau nằm lên giường đắp chăn mền đi!'Trương Lệ Linh tin là
thật, nhìn chăn mền trên giường, nói.

'Anh không nằm, anh muốn ở cùng một chỗ với em. Như vậy đi, em để anh ôm em,
anh sẽ không lạnh nữa.' Trần Thiên Minh nói xong, liền kéo Trương Lệ Linh đứng
lên, tiếp theo đó hắn ngồi xuống trước, sau đó lại kéo Trương Lệ Linh ngồi ở
trên đùi mình, gắt gao ôm lấy thắt lưng Trương Lệ Linh. 'Ai, như vậy anh sẽ
không lạnh.'

'Anh đừng như vậy, buông tay ra, người khác nhìn thấy sẽ không tốt.' Trương Lệ
Linh thấy Trần Thiên Minh dùng cách ôm mình để hét lạnh, nàng thẹn thùng muốn
vùng thoát khỏi ngực Trần Thiên Minh.

Nhưng Trần Thiên Minh đã muốn ôm nàng, làm sao để nàng dễ dàng vùng ra như
vậy? 'Lệ Linh, em đừng sợ, chưa có ai tới đây. Hơn nữa anh đã khóa cửa rồi.'
Trần Thiên Minh càng nghĩ càng đắc ý, thì ra bị thương lại có lợi, có thể lấy
cớ tán gái. Ha ha, tái ông mất ngựa, trong họa được phúc.

'Anh… anh…' Trương Lệ Linh vừa thẹn vừa giận Trần Thiên Minh. Tức giận vì Trần
Thiên Minh dùng phương pháp như vậy để tiếp xúc thân mật với mình. Xấu hổ là,
bây giờ phía dưới mông của mình, hình như bị vật gì đâm vào, hơn nữa cảm giác
càng ngày càng đâm mạnh hơn, cứ như muốn đâm đến tận trái tim của nàng.

Trần Thiên Minh cũng mặc kệ, hắn ôm dùng tay nắm lấy eo của Trương Lệ Linh,
hiện giờ tay hắn bắt đầu hoạt động. Thật ra eo của phụ nữ và nam nhân có khác
biệt.

Eo nam nhân thì thô, may mắn thì còn như một xô nước. Không may thì, mặc dù eo
cũng thon, nhưng không có cảm giác mềm mại.

Eo phụ nữ thì khác, đặc biệt là eo của Trương Lệ Linh, trong mềm có dai, trong
dai có mềm, không có một chút thịt dư. Sờ đặc biệt thoải mái, cảm giác rất đặc
biệt, đặc biệt làm cho người ta hưng phấn.

Nói đến hưng phấn, bởi vì Trần Thiên Minh hưng phấn lên. Bởi vậy, cái phía
dưới đâm lên mông Trương Lệ Linh, nói cách khác mông của Trương Lệ Linh đang
bị phía dưới mình đâm lên, là mông của Trương Lệ Linh. Tư thế như thế này, là
đàn ông hắn lại càng hưng phấn. Lại nói, mình chính là cực phẩm trong đàn ông
mà!

Phía dưới hắn bắt đầu trướng lên, hơn nữa càng ngày càng đâm mạnh lên, Không
biết là do Trương Lệ Linh di chuyển một chút, hay do hắn bất cẩn di động một
chút, tóm lại chỉ một chút như vậy, đã làm cho phía dưới Trần Thiên Minh như
có hỏa bốc cháy. Hắn cũng không tự chủ mà lắc lư một chút.

'Đừng…' Trương Lệ Linh đã cảm thấy được phía dưới Trần Thiên Minh rất cứng
rắn, đặc biệt bên dưới Trần Thiên Minh lại di chuyển hai lần, trực tiếp cọ lên
mông nàng, làm cho phía dưới của nàng có chút chút ngứa ngứa. Nàng vội kẹp
chặt hai đùi, sau đó nhắm mắt lại.

Trần Thiên Minh thấy eo của Trương Lệ Linh khối trận địa này đã bị mình chiếm
lính, vì vật hắn liền hướng lên chiếm trận địa mới. Bởi vì trận địa phía trên
của Trương Lệ Linh lại càng hấp dẫn hắn hơn.

'Không nên….' Trương Lệ Linh nhẹ nhàng giữ chặt bàn tay của Trần Thiên Minh.
Nhưng hiện giờ tay của Trần Thiên Minh đã đặt trên ngực của Trương Lệ Linh.

Lạy Chúa, ông muốn lấy mạng của tôi phải không? Em nói không nên, em trực tiếp
kéo tay của anh xuống không được sao? Nhưng em không kéo, lại hết lần này đến
lần khác cố tình đặt tay anh trên ngực của em. Ta di chuyển cũng không được,
không động của không được! Trần Thiên Minh cau mày suy nghĩ.

Hơn nữa từ dưới bàn tay truyền tới sự mềm mại, đã làm hắn ngày càng hưng phấn.
Hắn nhẹ nhàng siết chặt tay mình lên ngực Trương Lệ Linh, không sai, mặc dù
còn cách lớp áo, nhưng cảm giác phi thường tốt. Nghĩ đến đây, phía dưới Trần
Thiên Minh cũng hưng phấn lên theo hắn, lại đâm lên mông Trương Lệ Linh một
chút.

'Đừng…' Trương Lệ Linh hình như lại rên rỉ một tiếng, tuy âm thanh rất nhỏ,
nhưng là âm thanh hay nhất mà Trần Thiên Minh từng nghe.

Trần Thiên Minh nhìn chiếc cổ trắng nõn của Trương Lệ Linh, lòng xao động. Hắn
dùng miệng kề sát vào cổ Trương Lệ Linh, sau đó thổi nhẹ một làn hơi ấm.

'Ưm…' Trương Lệ Linh lại rên rỉ nhẹ một tiếng nữa. Trên mặt nàng càng ngày
càng thêm đỏ.

Trần Thiên Minh thấy chiêu này của mình hữu dụng, liền dùng đầu lưỡi liếm nhẹ
trên cổ Trương Lệ Linh, sau đó hôn lên cổ nàng. Sau cái này phản ứng của
Trương Lệ Linh càng mạnh hơn nữa, tay nàng cầm lấy tay Trần Thiên Minh không
biết lúc nào đã buông ra, mà tay kia đã nắm chặt lấy chiếc ghế, thở rất gấp
thơm tho.

'Cốc cốc cốc.' Cánh cửa đang bị gõ!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.