Lưu Manh Lão Sư

Chương 120: Huynh đệ


Trần Thiên Minh sau khi trả tiền xong, cầm theo mấy cái túi xách lớn dẫn hai
đại mỹ nữ đi ra ngoài.

'Reng reng reng'Là điện thoại của Trần Thiên Minh.

'Chị … tay của em'Trần Thiên Minh thấy hai tay của hắn xách túi, nhưng điện
thoại lại bỏ trong túi quần, ngượng ngùng nói với Lý Yến.

Lý Yến biết ý của Trần Thiên Minh, ý là nhờ nàng giúp hắn. Vì vậy, nàng gật
đầu, sau đó đưa tay vào túi hắn.

Trần Thiên Minh cảm thấy tay của Lý Yến tiến vào trong túi quần của mình, ***ng
phải bắp đùi, thằng em lập tức ngo ngoe.

Bởi vì túi trong tay hắn ngăn cản Lý Yến duỗi tay ra, làm hại nàng phải vuốt
vuốt trên đùi hắn mấy cái, và vui hơn là, dù chạm trúng cái điện thoại, nhưng
không lấy ra được.

Trần Thiên Minh bị Lý Yến sờ như thế, phần dưới lập tức có phản ứng, thoáng
cái đã cứng lên và đã bị nàng sờ trúng.

Lý Yến cũng cảm giác được bên dưới của Trần Thiên Minh có điểm khác thường,
nàng nhẹ nhàng mắng hắn một câu : 'Lưu manh cũng không nhìn giờ'Nói xong, hạ
quyết tâm, dùng sức đẩy mấy cái túi ra, sau đó mò tay xuống, móc điện thoại di
động của hắn ra.

'A!'Trong lòng Trần Thiên Minh hưng phấn kêu một tiếng, bởi vì khi nãy chị Yến
chạm vào địa phương mẫn cảm của hắn, làm sao không hưng phấn cho được?

Lý Yến hung hăng liếc nhìn Trần Thiên Minh một cái, sau đó mở điện thoại ra,
ấn vào nút nghe, kề sát vào lổ tai hắn để hắn tiếp điện thoại.

'Alo, ai đó?'Trần Thiên Minh căn bản không nhìn thấy số điện thoại, cho nên
phải hỏi trước.

'Lão đại, là em'Trong điện thoại truyền ra tiếng của Lâm Quốc.

'A, a Quốc, có chuyện gì?'

'Lão đại, bọn em tra được một chút tin tức'

'Được, việc này chờ tôi đến hãy nói'Trần Thiên Minh thấy Lý Yến và Lưu Mỹ Cầm
ở bên cạnh, có chút khó khăn, nên ngăn cản Lâm Quốc đang muốn tiếp tục nói.

'Biết, lão đại'Lâm Quốc đáp.

'Tốt, như vậy đi, tôi cúp máy!'Trần Thiên Minh nói xong, liền hướng về Lý Yến
một ánh mắt, để nàng giúp hắn cúp máy.

Lý Yến vừa định cầm điện thoại nhét vào túi hắn, thì nó lại reo lên.

'Này, a Quốc, còn chuyện gì nữa sao?'Vẻ mặt Trần Thiên Minh không nhịn được,
không phải là đã nói một lát hay sao? Bây giờ mình đang làm cu li cho hai mỹ
nữ rồi, làm gì còn thời gian rãnh! Hơn nữa, lão để cho chị Yến cầm điện thoại
như vậy, hình như không tốt lắm.

'Thiên Minh, là tôi, không phải kẻ dưới tay cậu!'Trong điện thoại di động
truyền ra giọng của ba Hà Đào, là Hà Liên, Huyền kỷ ủy thư.

'Ồ, là Hà thư ký, chào ông, chào ông!'Trần Thiên Minh nghe là Hà Liên, vội
vàng thay đổi thái độ.

'Thiên Minh, vết thương của cậu như thế nào rồi? Mấy ngày nay tôi bận rộn
nhiều việc quá, cho nên không đi thăm cậu được, cậu cũng không trách tôi
chứ!'Hà Liên cười cười.

'Sao lại có thể? Hơn nữa, Hà thư ký ngày bận ngàn việc, một tiểu thương như
tôi sao có dũng khí làm phiền ngài! Mặt khác, cơ thể của tôi không có việc gì,
tôi cũng đã ra viện'Trần Thiên Minh cười nói.

'Không sao thì tốt rồi'

'Mấy vết thương nhỏ này kinh động đến ngài?'Trần Thiên Minh hỏi.

'Đúng, là con gái gọi điện thoại cho tôi, nhờ tôi lên cục cảnh sát hỏi một
chút! Ôi, đúng là nữ sanh ngoại tộc, cho đến giờ tôi vẫn chưa thấy nó quan tâm
đến ba nó như vậy!'Hà Liên nói.

'Cái gì? Hà Đào cũng biết?'Trần Thiên Minh ngây ngốc, thì ra Hà Đào cũng biết
mình bị thương, nhưng, tại sao nàng ta không đi thăm mình? Mà lại gọi điện cho
ba tìm đến cục cảnh sát? Xem ra, Hà Đào vẫn còn rất quan tâm mình, nhưng nàng
không đến, xảy ra chuyện gì nữa vậy? Trần Thiên Minh nghĩ mãi vẫn không ra đầu
mối nào.

'Thiên Minh, nói chuyện trong điện thoại không được tiện, chiều nay cậu đến
văn phòng của tội một chuyến, tôi có việc muốn nói!'Hà Liên nói.

'Tốt, chiều nay tôi sẽ đến văn phòng tìm ngài!'Trần Thiên Minh gật đầu, nói.

'Vậy đi, gặp lại!'

'Gặp lại!'Trần Thiên Minh lại ra hiệu bằng ánh mắt cho Lý Yến, để nàng tắt máy
giúp mình.

'Thiên Minh, nếu em bận thì để tụi chị trở về một mình được rồi'Lý Yến thấy
Trần Thiên Minh tiếp hai cuộc điện thoại liên tục, hình như là có nhiều việc
đang chờ hắn.

'Không sao đâu, không có chuyện gì quan trong. Để em đưa chị về nhà'Nói xong
Trần Thiên Minh đi đến chiếc xe của mình, tay phải đặt túi xuống, mở cửa xem,
rồi tống toàn bộ túi xách vào ghế sau.

'Em Cầm, em ngồi ghế sau cho thoải mái'Lý Yến nói với Lưu Mỹ Cầm xong, liền đi
đến ghế đầu ngồi.

Trần Thiên Minh chờ các nàng ngồi xong, liền chạy về hướng nhà. Đến dưới lầu,
hắn lấy toàn bộ túi xách ra, sau đó nói với chị Yến : 'Chị, hôm nay em có việc
phải về khách sạn, trưa nay sẽ không trở lại ăn cơm'

'Được, em đi lo việc của em đi'

'Mỹ Cầm, anh đi đây'Trần Thiên Minh nói với Lưu Mỹ Cầm một tiếng, rồi xuống
lầu, lái xe đến khách sạn Không Thiên.

'Lão đại, anh đến rồi'Dưới lầu, Trương Ngạn Thanh phát hiện ra Trần Thiên Minh
đến, vội vàng chạy ra đón.

'Ừ, đùng rồi, bây giờ khách sạn làm ăn thế nào?'Trần Thiên Minh hỏi Trương
Ngạn Thanh.

'Không có phát sinh chuyện gì, hình như rất bình thường'Trương Ngạn Thanh lắc
đầu, nói. Việc này có chút kỳ quái, từ sau lần Trần Thiên Minh gặp chuyện
không may, vốn tưởng rằng kẻ địch sẽ tiếp tục ra tay, nhưng phát hiện thấy
không phát sinh chuyện gì.

'Vậy tốt rồi'Trần Thiên Minh gật đầu, nói.

'Lão đại, anh Quốc đang ở trong phòng giám đốc lầu hai chờ anh'Trương Ngạn
Thanh nói.

'Tốt, các người ở dưới phải cẩn thận một chút, nếu như phát hiện người khả
nghi, lập tức chú ý'Thật ra Trần Thiên Minh không biết Thiên Tinh và Thiên
Bằng là cao thủ, đám Trương Ngạn Thanh sao đấu lại chúng, bọn họ chỉ là những
tên lưu manh trên đường, không biết võ. Giống như mấy người bảo vệ của bãi xe
đã bị bọn Thiên Bằng đánh gục.

'Lão đại, anh đến rồi'Lâm Quốc nhìn thấy Trần Thiên Minh đẩy cửa vào, vội vàng
đứng dậy.

'Ừ, a Quốc, tra được chuyện gì? Nói cho tôi nghe một chút'Trần Thiên Minh cũng
rất sốt ruột muốn biết ai là kẻ đứng sau hạ độc thủ, không biết có phải là
Diệp Đại Vĩ không.

'Bên Diệp Đại Vĩ không có động tĩnh, hắn không tiếp xúc với người khác. Bất
quá em có hỏi vài anh em trong giang hồ, bọn họ nói ngày đó trước cửa khách
sạn chúng ta có kẹt xe, hình như do Thiên Tinh bang làm'Lâm Quốc đem tình
huống mấy ngày nay kể lại cho Trần Thiên Minh chi tiết.

'Thiên Tinh bang?'Trần Thiên Minh tự hỏi. Bình thường hắn rất ít giao tiếp với
hắc đạo, cho nên, không biết Thiên Tinh bang là bang phái lớn nhất Huyền
thành.

'Đúng, Thiên Tinh bang là bang phái lớn nhất Huyền thanh, hơn nữa người bên
trong lòng dạ độc ác, nghe nói người đứng đầu chúng cũng có mệnh án. Lần trước
tại sòng bạc kia đã đánh chết người, mà Đại Ngưu cũng là người của Thiên Tinh
bang'Lâm Quốc vội vàng giải thích.

'Ồ, thì ra là thế, tôi hình như không có đắc tội với Thiên Tinh bang, hơn nữa
lần trước người của Đại Ngưu cũng không nhận ra tôi'Trần Thiên Minh ngẫm lại,
nói.

'Em phỏng chừng không phải chuyện đó, nếu là chuyện đó thật, Thiên Tinh bang
cũng sẽ không đợi đến bây giờ. Người của Thiên Tinh bang lòng dạ độc ác, bọn
họ có thù tất báo, sẽ không đợi đến bây giờ mới ra tay. Em phỏng chừng là có
người cho tiền bọn chúng, để bọn chúng làm. Em nghe nói, người của Thiên Tinh
bang, chỉ cần có tiền, bọn họ sẽ giúp anh dọn dẹp mọi chuyện. Cho nên lúc này
em suy đoán là có người bỏ tiền ra cho Thiên Tinh bang, về phần có phải là
Diệp Đại Vĩ hay không thì em chưa tra ra'Lâm Quốc khó xử nói.

'Vậy bên cục cảnh sát mặc kệ?'Trần Thiên Minh không ngờ trong Huyền thành lại
có một đại bang phái như vậy, quả thật giống y như phim.

Lâm Quốc nghe Trần Thiên Minh nói, cười cười, lắc lắc đầu, nói : 'Lão đại, anh
nhầm rồi, bọn họ không phải là mặc kệ, mà là không quản được. Hơn nữa, những
người này có tiền, phía sau có hậu thuẫn, cục cảnh sát cũng không dám đắc tội,
hơn nữa, có vài người trong cục cảnh sát còn xưng huynh gọi đệ!'

'Xem ra lần này gặp phiền toái rồi!'Trần Thiên Minh lấy tay chống cằm, tự hỏi.

'Đúng, đây mới là điều em lo lắng, cho nên em mới gọi cho anh, tìm anh thương
lượng đối sách. Tác phong của chúng, nếu gây án không thành, vẫn tiếp tục
xuống tay'Vẻ mặt Lâm Quốc đầy lo lắng, dù hắn biết Trần Thiên Minh võ công đầy
mình, nhưng hai quyền không địch lại bốn tay, hơn nữa bọn chúng lại còn ra tay
bí mật.

'Không cần lo lắng, tôi sẽ có biện pháp. Đúng rồi, các người theo tôi sẽ rất
nguy hiểm, các người nên chuẩn bị một chút, nếu tôi xảy ra chuyện gì, thì các
người đi trước đi'

Trần Thiên Minh nghe Lâm Quốc nói vậy, hắn cũng không muốn liên lụy bọn họ,
đặc biệt là Lâm Quốc còn có một bà mẹ cần chăm sóc!

'Lão đại, anh nói như vậy là không được, khi đã là huynh đệ của Lâm Quốc thì
không được nói thế. Ngày trước anh cho em tiền, cứu mẹ em, em đã đem mạng của
em bán cho anh. Đặc biệt bây giờ, lão đại gặp nạn, và rất cần người, Lâm Quốc
lại bỏ chạy, em còn là con người sao?'Lâm Quốc càng nói càng xúc động, đứng
dậy.

'Tốt, huynh đệ tốt, tôi không có nhìn lầm. Bất quá, chuyện cũng không đáng sợ
như anh nghĩ. Sát thủ lúc đó cũng không phải đối thủ của tôi, hơn nữa, bọn
chúng đều thừa dịp tôi không cần thận mà ra tay. Bây giờ, nếu bọn chúng dám ra
tay lần nữa, sẽ không dễ dàng như vậy'Trần Thiên Minh nghe Lâm Quốc nói, cảm
động vỗ vỗ vai hắn.

Cái gì là huynh đệ, chính là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Đặc biệt là
những lúc mình gặp khó khăn, là lúc nhìn ra người nào là người anh em tốt với
mình.

'Đúng rồi, Lâm Quốc, vừa rồi Hà Liên có gọi điện bảo chiều tôi qua phòng làm
việc của ông ấy, có một số việc muốn nói với tôi. Anh giúp tôi đi thăm dò tình
hình của Thiên Tinh bang một chút, đặc biệt là tình huống bên trong của chúng.
Tôi nghĩ tối nay nên đi Thiên Tinh bang dò xét một chút'

Trần Thiên Minh nghĩ mình đã có thể thân khinh như yếu. Lần trước bay lên lâu
như vậy còn chưa có vấn đề gì. Cho nên hắn quyết định đi Thiên Tinh bang một
chuyến, để tìm manh mối.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.