Lưu Manh Lão Sư

Chương 114: Em giúp anh đi lấy quần áo


Trần Thiên Minh đưa tay nắm lấy bộ ngực của Lưu Mỹ Cầm hung hăng bóp vài cái,
sau đó bắt đầu cởi áo ngoài của nàng. Lúc đầu, Lưu Mỹ Cầm còn giãy dụa vài cái
mang tính chất tượng trưng, sau đó liền nhắm mắt, mặc cho Trần Thiên Minh làm
bậy. “Thiên Minh … ăn cơm!'Trong thời khắc mấu chốt, mẹ hắn hô lên.

'Đừng, đừng, mẹ anh ở bên ngoài' Lưu Mỹ Cầm nghe thấy tiếng hô, vội vàng tránh
khỏi tay của Trần Thiên Minh, sau đó đứng dậy, luồn tay ra sau lưng, cài lại
móc áo ngực, và sửa soạn lại quần áo của mình.

Trần Thiên Minh nghe mẹ gọi, rồi Lưu Mỹ Cầm đứng dậy, xấu hổ nghiêm mặt nhìn
sang đống quần áo trên giường, không thể là gì khác hơn, thở dài một hơi, nói:
'Mỹ Cầm, em giúp anh mặc quần áo đi, tay của anh mệt quá, không có chút lực'

Lưu Mỹ Cầm liếc nhìn Trần Thiên Minh một cái, nói : 'Anh đừng xạo em, vừa rồi
tay anh hoạt động như vậy… Hừ, muốn chết tiện nghi của em, không có cửa đâu'
Nói xong nàng đi đến cửa, quay đầu lại nói : 'Anh mặc quần áo vào nhanh đi,
nếu không, em đi ra ngoài'.

Trần Thiên Minh thấy như vậy, không thể làm gì khác hơn nữa, lại tiếp tục thở
dài, cầm lấy quần áo của mình, luống cuống mặc vào.

Lưu Mỹ Cầm thấy hắn mặc đồ vào, liền cúi đầu, đỏ mặt đi ra ngoài.

Mẹ của Trần Thiên Minh bên ngoài nhìn thấy sắc mặt của Lưu Mỹ Cầm, nhíu mày.
Sau đó liền đi vào phòng hắn, nhìn thấy Trần Thiên Minh đang ngồi trên giường,
tức giận chỉ vào mặt hắn, nhỏ giọng quát : 'Trần Thiên Minh, tôi nói cho anh
biết, thân thể tiểu Cầm không được tốt, nế anh còn làm bậy… tôi sẽ tìm anh
tính sổ!'

'Không, không có gì đâu mẹ, đừng hiểu lầm, con và Mỹ Cầm chỉ tâm sự một lát mà
thôi' Trần Thiên Minh bị mẹ nói vậy, mặt cũng đỏ lên.

'Hừ, không có gì thì tốt rồi'Mẹ hắn liếc một cái, rồi đi ra ngoài.

Trần Thiên Minh ngượng ngùng đi ra ngoài. Lý Yến đang dọn cơm phụ, nhìn thấy
Trần Thiên Minh đi tới, cười cười. Trần Thiên Minh thầm nghĩ, hừ, ngay cả chị
Yến cũng dám cười nhạo em? Xem em đến lúc đó thu thập chị thế nào?

'Ăn cơm đi!'Mẹ đưa chén cơm đến trước mặt hắn, tức giận thì vẫn tức giận,
nhưng con trai là con trai, cho nên nó có chuyện, cũng rất quan tâm.

'Cảm ơn mẹ. Nói đi nói lại vẫn chỉ có mẹ là tốt nhất'Trần Thiên Minh nói lấy
lòng.

'Cười cười cái gì, không nghiêm chỉnh, ăn nhanh đi, mẹ còn phải xuống phố mua
đồ!'Mẹ liếc hắn một cái.

'Đúng rồi, ba đâu? Sao không cùng ăn?'Trần Thiên Minh nhìn quanh, phát hiện
không thấy ba, kỳ quái hỏi.

'Ba con vừa về quê, nói là ở quê cô chuyện, vài ngày sau sẽ về'

'Mẹ, không cần phải mở cái tiệm đó nữa, dù sao con có thể lo cho mẹ được
mà'Trần Thiên Minh nhìn mái tóc đã điểm bạc của mẹ, trong lòng cảm thấy có
lỗi.

'Được rồi, dù sao cũng nhàn rỗi, mở cửa tiệm có thể giết thời gian được'

'Hơn nữa, mẹ và ba con dẵ nhất trí sẽ về quê sống, dù sao không khí nơi đó
cũng rất tốt'

'Bây giờ già rồi, không quen ở thành phố nữa'Mẹ hắn nói.

'Mẹ, đừng, ở thành phố cũng tốt vậy, quay về quê làm gì?'Trần Thiên Minh khó
hiểu hỏi, bây giờ lại là lúc có tiền, mẹ muốn trở về quê, như vậy sao được?

'Thiên Minh, mẹ biết con rất hiếu thảo, nhưng mà, chúng ta đã già rồi, thật sự
không thích hợp ở thành phố, sống ở quê tốt hơn. Nơi đó lại có người quen, có
thể sống tốt hơn!'Mẹ hắn vừa cười vừa nói, vẻ mặt ước mơ.

Trần Thiên Minh nghe mẹ nói vậy, ngẫm lại cũng đúng, ba mẹ quay trở về quê,
nơi đó không khí và hoàn cảnh so với thành phố tốt hơn. Hơn nữa, bây giờ đã có
tiền, ở nơi nào cũng như nhau, chỉ cần hắn đưa nhiều là được. Nghĩ đến đây,
Trần Thiên Minh cũng an lòng.

Cơm nước xong, mẹ hắn muốn dọn dẹp chén bát, nhưng Lý Yến đã ngăn lại : 'Dì,
để con làm được rồi, dì làm việc của dì đi!'Nói xong, cười với mẹ hắn một cái.

'Được rồi, mấy đứa cứ từ từ trò chuyện, mẹ đi trước!'Mẹ hắn nói với mọi người
xong, rồi đi ra ngoài.

Trần Thiên Minh dùng tăm xỉa răng, xem TV trong phòng khách, Lưu Mỹ Cầm vốn
muốn giúp Lý Yến rửa chén, nhưng nàng ta sống chết không chịu, vì thế đàng
phải ngồi xem TV với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh thấy Lưu Mỹ Cầm ngồi kế bên, sắc tâm lại nổi lên. Một bên xem
TV, bên kia đưa tay mê mân bắp đùi nàng.

'Mỹ Cầm, chúng ta vào phòng tâm sư được không?'Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực
đầy đặn của Lưu Mỹ Cần, sau đó hướng đầu về phòng, cười dâm nói.

'Có … có chuyện gì cứ nói ở đây đi, chị Yến còn ở đây kìa'Lưu Mỹ Cầm liếc mắt
vào phòng bếp, đỏ mặt nói.

'Thật ra thì không có gì, chỉ muốn em thôi'Trần Thiên Minh vừa nói vừa vuốt ve
đùi cua nàng, cảm giác mềm mại nàng làm cho hắn bắt đầu hưng phấn.

'Thiên Minh, anh đi tắm đi, tẩy mùi bệnh viện của anh đi'Lưu Mỹ Cầm quay đầu
lại nói vời hắn.

'Được, nhưng em giúp anh lấy đồ nhé!'Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

'Em không biết đồ của anh để đâu?'

'Ở trên giường, em mang giúp anh nha'

Lưu Mỹ Cầm nghe Trần Thiên Minh nói vậy, gật đầu, đứng lên khỏi ghế sa lôn, đi
vào phòng của hắn. Trần Thiên Minh thấy âm mưu thành công, lừa gạt nàng tiến
vào phòng, vì thế vội vàng theo nàng đi vào.

Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó ôm lấy sau lưng nàng.

'Đừng làm bậy, anh còn phải đi tắm đó'Lưu Mỹ Cầm nhẹ nhàng đầy Trần Thiên Minh
ra.

'Không cần, một lát tắm cũng được. Chúng ta cứ chơi đùa trước đã'Trần Thiên
Minh vừa nói vừa bắt đầu cởi quần áo của nàng.

'Anh … anh…'Lưu Mỹ Cầm muốn nói gì đó, nhưng bị tay của Trần Thiên Minh vừa
xoa vừa bóp, cảm giác tê tê nói không nên lời.

Chỉ một lát, Trần Thiên Minh đã cởi sạch quần áo của nàng, áo lót màu đỏ cũng
lộ ra, Lưu Mỹ Cầm thẹn thùng nhắm mắt, không dám nhìn Trần Thiên Minh.

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đi đến bên giường, sau đó đặt nàng xuống giường,
chậm rãi hưởng thức phần trên của nàng.

Bây giờ, hắn phát hiện ra, thì ra phụ nữ mặc loại áo lót này rất là hấp dẫn.
Bởi vì loại áo lót màu đỏ này áp chặt trên da nàng, đặc biệt chói mắt, làm cho
người ta muốn động thủ.

Trần Thiên Minh bây giờ đã hiểu, tại sao người ta nói nhìn một người hấp dấn,
không phải là cởi sạch sẽ, mà là cho người ta nhìn một chút, rồi che lại, rồi
lại cho nhìn. Giống như bây giờ, cái áo ngực của Lưu Mỹ Cầm đã che mất ngực
nàng, để lộ ra phần da thịt phía trên cùng hai sợi dây, ngay cả phần 'núm'
không nhìn thấy trước kia, bây giờ cũng lộ ra.

Nhưng mà, cái hạt đào này vô cùng hấp dẫn, nhưng nó vẫn chưa đủ hấp dẫn, bởi
vì cái hấp dẫn người hơn, vẫn còn đang ở bên trong.

Trần Thiên Minh nuốt nước miếng, phía dưới đã phát hỏa. Bên dưới, cũng giống
như lần bị Huyết Hoàng Nghĩ cắn vậy, nhiệt độ tăng lên, sau đó chậm rãi to ra

Hắn vội vàng cởi quần của Lưu Mỹ Cầm ra, nhưng do nóng vội, nên phải qua một
lúc sau mới cởi được, sau khi kéo quần xuống, cái quần lót màu đỏ lột ra trước
mắt.

Trời ơi, đây là một bộ đồ lót, áo ngực màu đỏ, quần lót cũng màu đỏ, cùng với
da thịt trắng noãn này, thật sự làm cho người ta kích thích, một ý tưởng độc
đáo!

Trần Thiên Minh bò lên giường, đến bên cạnh Lưu Mỹ Cầm, sau đó nhẹ nhàng xoa
lấy ngực nàng, chậm rãi vân vê.

'Đừng …' Lưu Mỹ Cầm nhỏ giọng rên rĩ một tiếng, giống như là ra lệnh, càng làm
cho Trần Thiên Minh hưng phấn, tay hắn càng tăng thêm lực, dùng sức xoa bóp bộ
ngực đầy đặn của nàng.

Tay kia của Trần Thiên Minh cũng không nhàn rỗi gì, đi xuống phía dưới của
nàng, a, có chút ẩm ướt, trong lòng hắn thầm nghĩ. Nhưng bản thân hắn cũng đã
bị dục hỏa công thân, hắn không biết rằng bàn tay mình ẩm ướt hay do phía dưới
của nàng ẩm ướt. Hai ngón tay hắn, một trái một phải, từ từ sờ vuốt.

'Không nên, Thiên … Thiên Minh' Lưu Mỹ Cầm nắm lấy tay của hắn, thẹn thùng
nói, dù nàng đã cùng hắn trải qua việc này, nhưng lúc đó cũng đang mê man, đầu
óc không tỉnh táo. Cho nên lúc này cùng Trần Thiên Minh ở một chổ, mặc dù thân
thể đã tiếp xúc qua, nhưng trong tâm lý của nàng vẫn là lần đầu tiên.

'Mỹ … Mỹ Cầm … cho anh đi … anh muốn!'Trần Thiên Minh vừa nói vừa thở phì phò,
bây giờ, dục hỏa công đến tâm, hắn gấp đến độ đứng dậy, cởi hết đồ của mình.

Lưu Mỹ Cầm nhìn thấy thân thể xích lỏa của Trần Thiên Minh, vội vàng lấy tay
che mặt, tay đang nắm tay của Trần Thiên Minh cũng buông ra luôn.

Còn Trần Thiên Minh cũng ‘nhân họa được phúc'Lưu Mỹ Cầm buông tay hắn ra, hắn
cảm thấy ông trời cũng trợ giúp hắn, vì vậy vội vàng triển khai động tác khi
nãy, tiếp tục trên dưới sờ sờ vuốt vuốt.

Hiện tại Lưu Mỹ Cầm bị Trần Thiên Minh làm cho toàn thân yếu mềm, hữu khí vô
lực, làm gì còn có chổ chống cự với hành vị của Trần Thiên Minh. Hơn nữa, nàng
cũng không muốn cự tuyệt hắn, chỉ là do tâm lý của con gái rụt rè nên sinh ra
hành động như thế. Bởi vì trong lòng nàng đã có suy nghĩ, là người của hắn,
cho nên cho hắn, vấn đề này sớm muộn thôi.

Nhìn thấy bộ dáng của Trần Thiên Minh như vậy, nếu không phải vì lo lắng cho
đứa con trong bụng, ngày đó lúc từ nhà đến trường, nàng đã cho hắn.

'Thiên Minh, em đang làm gì vậy?' Cửa phòng đột nhiên mở ra…

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.