Diệp Tông dù rất dứt khoát ra tay, nhưng thủy chung Diệp Hàn vẫn từng là nghĩa tử của hắn, hắn tất nhiên có chút đau lòng, vào lúc này tốt hơn hết là để hắn một mình.
Lăng Thiên ôm lấy Diệp Tử Vân mang đi, đồng thời định chiếm chút tiện nghi nhưng khổ nỗi nàng vẫn đang lo nghĩ về Diệp Tông nên giờ chỉ muốn về phòng nghỉ ngơi.
“Haizz, biết thế không nên mang Tử Vân đi theo” Lăng Thiên thất vọng nghĩ.
Diệp Tu bên cạnh, thấy Lăng thiên cũng đang rảnh rỗi liền nói:”Lăng Thiên công tử, ngài có muốn tới phủ thành chủ bảo khố xem một chút không?”
Lúc này Diệp Tu hoàn toàn thay đổi cách xưng hô với Lăng Thiên, không còn là tiểu hữu như trước nữa mà giờ vô cùng kính trọng.
-“Cũng được, dù gì thì ta cũng đang rảnh” Nói rồi, hắn bước theo Diệp Tu.
Bước vào bên trong bảo khố, nơi đây cũng khá là rộng lớn. Theo Diệp Tu nói, nơi này đã tồn tại từ Hắc Ám niên đại truyền xuống tới nay nên nhiều bảo vật thời kỳ thượng cổ vẫn được giữ lại. Tiếc là đối với Lăng Thiên chẳng có cái gì đáng sử dụng, hắn cũng lười nhấc lên xem.
Đi đến cuối bảo khố, nơi đây hắn trứng kiến một quả trứng màu Xích Kim, xung quanh được khắc rất nhiều phù văn thần bí.
Với tư cách là một thần cấp minh văn sư cũng như một tên đã đọc qua nguyên tác truyện, Lăng Thiên ngay lập tức nhận ra đây chính là yêu thú thời không nào đó mà hắn chả quan tâm, cái đáng nói ở đây chính là nó cũng là một trong những món đồ gắn liền với tên cựu nhân vật chính Nhiếp Ly nên việc có được nó kiểu gì cũng sẽ có phần thưởng dành cho hắn.
Để không bị quê với các bạn độc giả, Lăng Thiên vừa cầm quả trứng lên thì nhận được thông báo từ hệ thống
[Ting, chúc mừng ký chủ đạt được trứng yêu thú thời không, nhận được vàng x15.000, Tu vi tiến giai +1, Pokemon Rattata x20]
[Ting, chúc mừng ký chủ tu vi đạt tới Hắc Kim nhị tinh]
“Biết nga- Hả!? Lại cho 20 Pokemon yếu đuối”
Lăng Thiên thật sự bó tay với hệ thống rồi, lần trước vừa cho hắn 30 con Caterpie và 10 con Weedle, giờ lại thêm 20 con chuột nữa. Thiết nghĩ hệ thống nên đổi thành Hệ thống Pokemon thì tốt hơn.
“Haizz, thôi thêm chút vàng cũng được rồi, giờ thì mở hộp quà lớn đi hệ thống”
[Ting, ký chủ mở ra hộp quà lớn, xin vui lòng chọn 1 trong 3 phần quà sau]
[Lựa chọn 1: Mega Evolution của các Pokemon ký chủ đang và sẽ dung hợp]
[Lựa chọn 2: Byakugan]
[Lựa chọn 3: Goro Goro no mi]
“Lần này quà thật ngon quá mà” Lăng Thiên hí hửng.
Những món quà trên hắn đều thích, Mega Evolution thì không phải bàn cãi rồi, Pokemon tiến hóa bao ngầu, lại còn mạnh mẽ nữa chứ. Byakugan thì giúp Lăng Thiên có thể địa hàng gái được, cũng là một thứ rất hữu ích trong công cuộc tán gái của hắn. Còn Goro Goro no mi thì không phải nói, siêu mạnh!
Sau khi đắn đo một hồi, Lăng Thiên quyết định chọn “Mega Evolution”. Đơn giản là vì hiện tại hắn đang ở thế giới Yêu Thần Ký, đa phần chiến lực đều là sử dụng Yêu Linh để chiến đấu, nên việc có thể Mega hóa các Pokemon cũng là một thứ rất phù hơp.
Kết thúc chuyến đi đến phủ thành chủ bảo khố, Lăng thiên bước ra ngoài với tâm trạng hứng khởi. Diệp Tu thấy Lăng Thiên bước ra nhanh như thế vội ngó vào bên trong bảo khố. Quả nhiên bảo khố bên trong các bảo vật hoàn toàn vẫn giữ nguyên.
“Quả thật bảo vật nơi này không thể lọt mắt Lăng Thiên công tử mà” Diệp Tu cười khổ.
Sáng hôm sau
Lăng Thiên mở mắt dậy đã nghe những tiếng động lạ.
“Sụt, sụt”
Bên dưới hắn, Tư Không Hồng Nguyệt đang chổng mông mà bú lấy con c-c của mình.
Thấy vậy, Lăng Thiên hỏi:”Những người khác đâu?”
-“Bọn họ nói đi an ủi chút Diệp Tử Vân, nghe nói nàng ta vẫn đang buồn vì chuyện hôm nọ” Nói rồi, nàng tiếp tục bú c-c Lăng Thiên một cách ngon lành.
Lăng Thiên cười khẩy, sau đó đưa tay nhấn nhẹ đầu nàng xuống chế giễu:”Ta cũng không nghĩ ngươi sẽ chủ động hầu hạ ta đấy”
-“Đừng hiểu nhầm, tại hôm nọ bị ngươ- chủ nhân mạnh bạo trên tường thành, về sau nô tì cảm thấy tu vi tăng tiến không tí nên là…” Tư Không Hồng Nguyệt phủ nhận
“Thật đúng là Tsundere mà” Lăng Thiên im lặng suy nghĩ. Một lúc sau thì hắn bắn toàn bộ vào trong cổ họng của Tư Không Hồng Nguyệt.
Đang lúc Tư Không Hồng Nguyệt muốn đứng lên để chơi cưỡi ngựa với hắn, bất chợt hắn đẩy nàng ra rồi mặc quần áo, đàng hoàng đi ra khỏi cửa.
Bị từ chối làm tình, Tư Không Hồng Nguyệt sững sờ, nàng không nghĩ Lăng Thiên lại đẩy nàng ra. Dựa theo tính cách của hắn thì hắn đáng nhẽ phải đè nàng xuống giường rồi hiếp một cách điên cuồng cơ mà.
Nàng thực sự không hiểu, cũng bởi lẽ Lăng Thiên từ chối mà nàng trong người rất bứt rứt, không có cách nào khác đánh dùng tay…
Ngoài cửa.
“Cứ từ từ, đến khi nàng thực sự không chịu được vì thiếu vắng con c-c của ta thì lúc đó ta sẽ tiếp tục, Hahaha” Lăng Thiên đắc ý suy nghĩ.
Hắn đi ra ngoài vườn, nơi đây đã tập trung hầu hết đám nữ nhân của hắn.
“Thiên ca, huynh tới rồi”
“Phu quân, mau tới đây đi”
Từng tiếng oanh oanh yến yến rất vui nhộn, Lăng Thiên tiến tới trao cho các nàng mỗi người một nụ hôn nồng thắm chào ngày mới.
Bước đến bên cạnh Diệp Tử Vân, nhìn nàng có vẻ đã khá hơn một chút, đã có nét tươi cười chào đón khi hắn đến gần.
-“Tử Vân, muội ổn chứ” Lăng Thiên hỏi.
-“Cảm ơn Lăng Thiên, muội ổn mà” Diệp Tử Vân đáp lại bằng một nụ cười tươi nhưng ẩn sâu trong đôi mắt nàng vẫn còn chút lo lắng. Nàng lo cho phụ thân mình sẽ vì chuyện Diệp Hàn mà sinh bệnh.
-“Tử Vân, ta biết một nơi rất đẹp khiến cho muội sẽ cảm thấy vui đấy” Lăng Thiên cười cười.
-“Nơi nào?” Diệp Tử Vân tò mò.
Không đợi nàng đồng ý, Lăng Thiên đã dắt tay nàng hóa thành ngọn lửa bay vọt lên hư không, trước khi đi còn cố ngoái lại xuống thông báo với đám nữ nhân:”Đừng chờ cơm ta”
“Vèo”
Như một tia chớp bay vụt đi, 2 thân ảnh dừng lại ở trước cửa học viên Thánh Lan.
Diệp Tử Vân tò mò, tại sao lại là học viện Thánh Lan.
-“Lần trước khi ta ra phía sau lớp Thiên Tài, ta thấy một nơi rất đẹp, ta muốn dẫn muội tới đó xem” Lăng Thiên cười nói, sau đó nắm tay Diệp Tử Vân bước vào học viện.
Tại nơi 2 người bọn họ đi qua, vô số học viên và giáo sư đều trông thấy. Có người từng là đồng học cũ của 2 người nhưng cũng đều ngước mắt lên tỏ vẻ ngưỡng mộ bởi vì trước mắt bọn họ, một người là anh hùng, là vị cứu tinh của thành Quang Huy còn một người là nữ thần trong trái tim từ trước.
Chứng kiến Lăng Thiên và Diệp Tử Vân nắm tay, không hề có người ghen tức như lúc trước, trái lại còn cảm thấy 2 người Lăng Thiên cực kỳ sánh đôi.
“Wow, đó là Lăng Thiên công tử và Diệp Tử Vân nữ thần”
“Á á á, Lăng Thiên công tử thật đẹp trai”
“Diệp Tử Vân nữ thần trông thật xinh đẹp a”
Nếu như ở Trái đất, đám này chắc chắn sẽ được gọi là đám fan cuồng…
Từng tiếng lòng ái mộ của mọi người đều tuôn ra làm Tử Vân thực sự ngượng ngùng, níu tay áo của Lăng Thiên, muốn hắn tránh đi, da mặt nàng thực sự rất mỏng.
Lăng Thiên được gặp lại đám đồng học cùng lão sư cũ, tuy hắn không có cảm tình gì nhưng dẫu sao người ta cũng từng gặp mặt nên hắn cũng đáp lại bằng nụ cười rất thân thiện.
Nơi đây, hắn gặp lại được cả Đỗ Trạch, tên nhóc mà hồi trước hắn cho tặng Pokemon “Minun”. Bây giờ tên nhóc này cũng đã đạt được Bạch Ngân tứ tinh, khoảng cách lên ngũ tinh là rất ngắn. Nếu không có gì thay đổi, trong tương lai sau khi Lăng Thiên dời đi, Đỗ Trạch hiển nhiên sẽ là thế hệ trẻ đứng đầu.
Thấy Lăng Thiên tiến về phía mình, Đỗ Trạch có run rẩy, ngượng ngùng, bước tới bên cạnh hắn định quỳ bái kiến nhưng Lăng Thiên dơ tay ngừng lại, nói:”Ngươi không cần phải như thế, ngươi có thể dùng năng lực của mình đi bảo vệ thành Quang Huy mới chính là cách tốt nhất để trả ơn ta”
Đỗ Trạch cảm động đến rơi lệ, hắn cứ ôm chặt lấy tay của Lăng Thiên mãi không buông.
Lăng Thiên cười khổ, chợt nhớ ra chuyện gì đó bèn hỏi Đỗ Trạch:”Ngươi đã có người thương chưa?”
Nghe được câu hỏi có hơi tế nhị, nhưng Đỗ Trạch vẫn đỏ mặt ngượng ngùng rồi gật đầu, sau đó tiến về phía đám người ái mộ Lăng Thiên kéo ra một tên nữ đồng học.
Hóa ra người thương của tên Đỗ Trạch cũng là một cô gái nằm trong đám fan cuồng của hắn, Lăng Thiên mỉm cười chào khiến cô bé sung sướng suýt ngất đi, may được Đỗ Trạch đỡ dậy.
Lăng Thiên nhìn nàng, sau đó nói:”Ta coi Đỗ Trạch như tiểu đệ nên chắc vị này chắc là đệ muội rồi nhỉ?”
Nghe được Lăng Thiên hỏi, không chỉ cô bé đó, ngay cả Đỗ Trạch cũng mừng rỡ suýt ngất, hắn hận không thể hét to:”Nghe thấy gì chưa? Lăng Thiên công tử là lão đại của ta đó”
Vì không muốn làm tốn thêm thời gian của hắn với Diệp Tử Vân, Lăng Thiên mở cửa hàng, tiêu tốn 1000 vàng mua Pokemon “Plusle” – là một bộ với Minun của Đỗ Trạch rồi đưa tặng cô bé.
Cô bé đó thấy Lăng Thiên đưa một con yêu linh kỳ lạ, có chút đáng yêu thì không hiểu, nhưng bên cạnh Đỗ Trạch thấy thế vội ấn đầu nàng xuống cảm ơn rối rít sau đó thay nàng nhận rồi dắt cô bé ra một chỗ nói chuyện.
Đang định rời đi thì đúng lúc này, Lăng Thiên chú ý tới trong góc có một cặp mắt nhìn hắn, toát ra một khí tức ghen ghét.
“Thì ra là con hàng Nhiếp Ly – cựu nhân vật chính đây mà” Lăng Thiên ngay lập tức nhận ra hắn, bèn mỉm cười, một kế hoạch tà ác xuất hiện trong đầu…
“Koto Amatsukami” Đôi mắt Lăng Thiên lóe lên biểu tượng của Mangekyou Sharingan một lúc rồi biến mất…