Lúc này Trần Ngọc Như không nói gì , mà hai mắt vô thần nhìn lên sàn nhà .
Dương Thần củng không nói gì , lặng lặng đợi nàng nói .
Một hồi lâu thì Trần Ngọc Như mới mỡ miệng nói.
“” Đó là việc của 10 mấy năm trước , có một đôi nam nữ , khoảng 10 mấy tuổi học chung trường chung lớp thậm trí nhà củng kế bên , cho nên rất thân cùng đi học cùng về nhà “
Những ngày như vậy chạy qua rất là vui vẽ , một ngày hai người cha của đôi nam nữ ấy , kêu hai người lại mà nói .
Định cho hai người đính hôn , khi nghe được như vậy người nữ nhân kia rất vui vẽ , tại vì nàng thầm thích người con trai đó lâu rồi , thế là không kiềm chế được liếc mắt nhìn người con trai , vậy mà anh ta không nói gì , hai mắt rất bình tĩnh , nàng tưởng anh cũng thích nàng nên cũng im lặng thầm đồng ý .
Bổng sao hồi anh ta mỡ miện hỏi .
“” Cha vì sao lại viết định đính hôn , tụi con vẫn còn đi học với còn nhỏ mà “
Hai người cha nhìn nhau một hồi , thì người cha của thiếu niên đó mở miệng nói .
“” Đó là cha nhận được một vụ làm ăn lớn , mà không đủ vốn nên kiếm người làm chung , mà tìm những người lạ thì không an tâm “
Vì thế người cha viết định tìm cha của cô bé , dù sao làm hàng xóm củng được mấy năm , củng quen thuộc lại thấy hai đứa củng xứng đôi , nên vì thế hai bên nêu ra ý nghĩ như vậy , dù sao củng là thông gia với nhau , hai bên củng có một đứa con nên củng an toàn .
Thanh niên nghe song nhìn hai người cha , lại nhìn một chút cô bé , rồi anh củng im lặng không nói nữa ngầm đồng ý .
Tuy cô bé đó nghe chàng trai hỏi , thì củng hơi buồn , mà thấy anh ta hỏi xong củng im lặng ngầm chấp nhập , thì nàng củng vui vẽ trở lại .
nhưng thế lại trôi qua 2 năm , một ngày người cha kêu chàng trai , để anh ta chuẩn bị 3 ngày đi làm một vụ làm ăn nhỏ , dù sao con trai củng lớn rồi nên cho nó ra ngoài đời học hỏi .
Vì làm vụ này phải đi thuyền ra biển , khoang 2 3 tháng , 3 ngày sau bến đò cô gái ra đưa chàng trai , nhìn thuyền càng chạy càng xa , cô gái liền kiềm chế không được mà nước mắt rơi xuống , nhưng nàng không dám để chàng trai kia biết , nên cố gắng không để thanh âm nức nở mà hô lên .
“” Đi thuyền cẩn thận em đợi anh về làm món anh thích , đợi anh về cùng ăn “
Nàng hô hai tay không ngừng quẩy chào tạm biệt.
Chàng trai nhìn nàng càng ngày càng nhỏ bằng ánh mắt phức tạp , tại vì cùng nhau lớn lên nàng tính nết rất trẻ con , nên chàng trai chỉ xem nàng như em gái chăm sóc .
Một hồi lâu chàng trai không khỏi cười khổ , lắc đầu bỏ qua ý nghĩ đó , chang trai đi lên đầu thuyền nhìn phương xa .
Phương hướng nhận vụ làm ăn này , thời gian cứ thế trôi qua , đã rần một năm .
Có cô gái đứng ở bến đò đợi ai đó , đúng đó là cô gái đã tiễn chàng trai đi làm ăn , lúc này một mỹ phụ đi tới vỗ vai nàng nói .
“” Về thôi con thằng Mục nó phúc lớn mạng lớn , sẽ không sao dù sao cảnh sát tìm chưa thấy thi thể nó , không chừng nó trôi vào đâu đó được ai cứu và giúp nó trị thương củng không chừng , nên Mục nó đợi thương thế lành thì nó về thôi “
“” Vâng mẹ con sẽ đợi chàng , bao lâu củng sẽ đợi lấy “
Trong khi nói trong giọng nói mang theo vẽ kiên định , giống như ai củng khuyên nàng củng không được .
Mà lúc này ở thôn dân có vài chục hộ gia đình , ở ngoài cửa thôn có đôi nam nữ ôm nhau , nam thì khí chất bảnh trai , nữ thì dung mạo bình thường đang khóc nức nở , người con trai thấy thế thở dài tay vỗ vào lưng của người con gái kia nói .
“” Thôi đừng khóc nữa anh đi về nhà , báo bình an cho gia đình , và sử lý vài việc rồi sẽ quay lại đón em “
Vài việc đó sử lý vụ đính hôn với cô gái nào đó , chàng trai vẫn không nói với người nữ nhân này về mình có vị hôn thê .
Đúng chàng trai đó không ai khác đó là Mục , tại hắn đi thuyền nữa đường , gặp phải cơn bão mà té xuống biển , được sóng biển đánh vào bờ của cái thôn này, nhưng trong khi vào được bờ thì tay chân anh ta đều bị gãy .
Nhờ cô gái này đi ngang qua cứu giúp , vì ở thôn nhỏ xa thành thị nên không có bác sĩ các loại , nên nàng đi hái thuôc dã ra để bôi lên tay chân bị gãy của anh .
Vì hoàn cảnh nghèo , cha mẹ mất sớm nên cô chỉ một mình , dung mạo bình thường nên trai tran trong làng củng không để ý đến cô , vì thế nên khi cứu anh chàng này , nhìn khuôn mặc anh khí bảnh trai , tim cô đập nhanh hơn mấy lần .
Bổng cô nhớ gì đó , hai giọt nước mắt rơi xuống , cô lại lấy lại tinh thần lắc lắc đầu , vì cô rất tự ti với dung mạo củng mình .
Thời gian cứ thế trôi qua vài ngày , giửa trưa chàng trai tĩnh lại nhìn xung quanh , tính đứng dậy lấy nước bổng cơn đau hùa đến , làm anh rên lên một tiếng .
Thì bổng nhiên cửa nhà mở ra , anh quay đầu qua nhìn , thấy cô gái dung mạo bình thường bước vào .
Cô gái bị chàng trai nhìn thì hốt hoản cuối đầu xuống để không cho chàng trai nhìn mình .
Thấy vậy hai người lâm vào im lặng , vì quá khát nên chàng trai lên tiếng .
“” Cô có thể rót cho tôi ly nước được chứ ”
Nghe chàng trai nói thì cô gái giật mình hốt hoản nói .
“” Ừ….ừ anh ….anh đừng nhút nhít ….tôi đi rót nước ”
Khi nói thì cô chạy đi rót cho anh ta ly nước và giúp đở anh ta uống , chỉ là cô ta làm hết thảy đều cuối đầu , không dám ngẩn lên như sợ gì đó .
Thanh niên thấy thế củng chỉ lắc đầu , không nói gì thêm .
Lại qua vài tháng , cô gái chăm sóc thanh niên ngày qua ngày , thì hai người xảy ra tình cảm , thế từ từ hai người yêu nhau ,
Chàng trai yêu cô gái vì , cô chăm chỉ giỏi giang chịu khó , với anh và cô ngày ngày gặp mặt , thêm cô chăm sóc anh tỉ mĩ nên liền thích cô gái này .
Nên anh quyết định cưới cô , anh quyết định về nhà sử lý hôn sự nên có ngày hôm này .
Quay lại chàng trai dỗ cô gái , một hồi thì cô tốt hơn buôn ra chàng trai nói .
“” anh đi cẳng thận mọi thứ theo tự nhiên là được , em đợi anh về “
Nghe quen quen mà kệ bỏ qua tiếp câu chuyện .
Hai người tách ra , rồi chàng trai quay đầu đi .
lại 3 ngày trôi qua chàng trai lên tới thành phố , suy nghĩ đường tý anh liền đi tốn vài giờ củng thấy nhà mình , anh hít sâu một hơi đi vào , thấy người con gái nào đó với cha mẹ mình .
Từ lúc anh mất tích cô dọn hẳng vào nhà anh ở .
Khi gia đình thấy anh vui đến phát khóc , một hồi lâu thì gia đình bĩnh tĩnh lại , cô gái thì cứ cầm tay anh không buôn ra , anh lắc đầu và nói về chuyện anh bị tai nạn , gặp đc cô gái cứu anh quà tiến triển , khi anh nói về yêu cô gái kia , anh xấu hổ liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh .
Khi nói xong anh thở một hơi , nhìn xung quanh .
Cha thì gương mặc phận nộ , mẹ thì lắc đầu cô gái thì gương mặc trắng bệch , tựa như không còn sức sông hai tay thả lỏng tay anh .
Cha phận nộ quá đập bàn cái rầm nói .
“” Tao cho mày hai lựa chọn “
“” một mày cưới Như coi như xong cho dù cho cô gái kia làm mày tình nhân củng được “
“” Hai mày ra khỏi nhà cưới cô gái kia , tao thì sẽ làm mọi cách khiến cô ta sống không xong , mày củng sẽ hối hận “
Thanh niên thấy cha mình không nói lý , liền ly khai , qua vài ngày anh ta đón cô gái lên , và nói mọi chuyện cho cô .
Nhưng cô gái nở nụ cười nói .
“” không sao thân phận em củng không cần , chỉ cần anh thường thường qua xem em là đc “
( tới đây thui mình sẽ lượt bớt lại chút câu chuyện của sự việt để đi vào cốt chuyện )