Độc Cô Minh gật gù, câu chuyện mà Bạch Tử Hạo kể rất hợp lý. Nội dung trong đó vừa muốn ám chỉ Giang Trần là chủ mưu khiến cho Hư Thần kinh xuất hiện khiếm khuyết, cũng có ý nói rằng Hư Thần kinh thật vẫn tồn tại trên đời. Có lẽ bản Hư Thần kinh thật này đang nằm trong tay Giang Trần.
– Bạch huynh dùng phương pháp nào mà ngăn chặn được Hư Thần kinh tự tung tự tác suốt bảy mươi bảy năm?
– Là ta tự đoạn căn cơ, cả đời vĩnh viễn không thể bước chân vào Hỗn Nguyên cảnh.
Bạch Tử Hạo thở dài sườn sượt, bày ra một bộ dáng chán nản vô cùng.
Nào ngờ Độc Cô Minh không hề đồng cảm mà chỉ mỉm cười:
– Về vấn đề này ta thấy Bạch huynh không muốn nói thật. Trực giác của ta cho thấy huynh thậm chí còn mạnh hơn một kẻ khổ hải bốn vạn trượng như ta, nếu không ngại ta với huynh luận bàn một chút?
– Đừng!
Bạch Tử Hạo sợ hãi vội vã đứng dậy lùi lại, nhưng rồi thấy Độc Cô Minh vẫn không nhúc nhích thì mới yên lòng tiếp tục ngồi xuống.
– Không dám giấu! Mặc dù ta đình chỉ mọi hoạt động liên quan đến tu vi nhưng vẫn không ngừng luyện thể suốt bảy mươi bảy năm. Trực giác của huynh chắc là phản ứng với cơ thể ta…
Luyện thể là con đường được các thiên kiêu lựa chọn như một cách gia tăng khả năng chiến đấu thuần túy. Quá trình luyện thể rất gian khổ và tiêu hao nhiều thiên tài địa bảo, nhưng thành tựu đem lại tốt không phải bàn cãi. Nó giúp khả năng chống chịu của người luyện mạnh mẽ hơn loại tu sĩ chỉ chuyên tu linh lực. Trong giao chiến, chỉ cần áp sát được đối phương thì thân thể cứng rắn cũng là một phương tiện giết người hữu hiệu.
Bạch Tử Hạo luyện thể suốt bảy mươi bảy năm, thân thể đã đạt tới trình độ nào không ai biết được. Đơn giản vì y luôn rất khiêm nhường, thấy tranh đấu sẽ né ra, ai xúc phạm sỉ nhục cũng mặc kệ, gần như không bao giờ biết giận là gì.
– Bạch huynh nói nhiều với ta như vậy nhằm mục đích gì?
– Chắc Bá huynh không muốn phải tự đoạn đi đạo căn, sống dở chết dở cả đời này chứ? Và cả muội muội huynh nữa. Cô bé đã bắt đầu tu luyện Hư Thần kinh, tiến cảnh nhanh đến kinh người. Trong thời gian Bá huynh bế quan, ta nghe nói cô bé đã đi đến Hoả mạch trong lòng núi để thử đúc ra tôn thần thứ nhất rồi.
– Nguyệt Nhi thử trùng kích tôn thần thứ nhất?
Độc Cô Minh có chút không tin nổi. Từ lúc hắn và cô bé tiến nhập Chân Đại Đạo đến này mới được hơn gần một tháng. Phải biết cách đây một năm hắn bị người ta đuổi giết liên tục, trong bí cảnh lại tìm được sáu tinh cầu có chứa tinh hoa huyết nhục thì mới có thể vượt qua mức khổ hải một vạn trượng nhanh chóng. Còn cô bé Nguyệt Nhi này mới trốn trong động phủ một tháng không ra mà đã đột phá nhanh như thế.
– Thiên Ma huyền thể cũng chưa tới cấp độ đạo thể, theo lý mà nói không thể nhanh như vậy!
Trong lúc Độc Cô Minh đang trầm ngâm thì lại chợt nghe Bạch Tử Hạo nói:
– Huynh có từng nghe tới khái niệm “đại đạo cộng minh” chưa? Thiên Ma thể nếu ở chung chỗ với một ma vật hoặc ma bảo cường đại thì sẽ có tiến cảnh rất nhanh…
Nói đến đây Bạch Tử Hạo nở nụ cười bí hiểm:
– Tương truyền rằng pháp bảo trấn phái của giáo ta chính là một chiếc mặt nạ màu đen do Vân Hư tổ sư đoạt được từ một chiến trường thượng cổ. Hư Thần kinh chính là dựa vào mặt nạ màu đen này mà sáng lập nên, có lẽ đầu mối tu bổ khiếm quyết Hư Thần kinh cũng ở đây…
Độc Cô Minh cười nhạt:
– Nói đi nói lại rốt cuộc cho ta biết muốn tu bổ khiếm quyết Hư Thần kinh thì phải đoạt được mặt nạ màu đen kia. Nhưng Giang Trần là cường giả cùng cấp độ với Lưu Tông, nửa bước Ứng Kiếp. Ta không có thần thông quảng đại như vậy, cáo từ!
Dứt lời hắn ngay lập tức rời khỏi chỗ ở của Bạch Tử Hạo, cũng không trở về động phủ của mình mà đi thẳng đến Hoả mạch trong lòng núi tìm Nguyệt Nhi.
Muốn tới được trung tâm Hoả mạch cần phải băng qua một thông đạo khá dài. Dù cách xa Hoả mạch nhưng sức nóng ở đây vẫn rất gay gắt, đủ khiến những tu sĩ Khổ Hải trung kỳ trở xuống khó lòng chịu nổi.
– Hắn chính là tên ỷ vào Thiên Ma thể mà được nhập giáo!
– Hừ, bất tài vô dụng, dựa hơi đứa trẻ con thì được tích sự gì?
Việc Độc Cô Minh vì có thân phận ca ca của Nguyệt Nhi mà được trực tiếp trở thành đệ tử nội môn đã dấy lên làn sóng bất bình trong đám ngoại môn đệ tử. Không ít kẻ muốn tìm hắn gây sự nhưng lại không dám đến địa phận của nội môn nên đành từ bỏ ý định. Nay thấy Độc Cô Minh tới Hoả mạch thì liền tiến mừng rỡ tiến lên kiếm chuyện.
– Ngươi đứng lại!
Một tên Khổ Hải hậu kỳ quát lớn.
Độc Cô Minh thở dài, vẫn không dừng lại mà tiếp tục bước đi. Lòng tự hỏi vì sao đám não tàn nhiều đến thế. Hôm trước vừa đập ba tên kia thừa sống thiếu chết mà nay lại xuất hiện một đám khác thậm chí còn đông hơn.
Nếu bọn chúng có tu vi cao mà tới gây sự với hắn thì không nói, cũng xem như có vốn liếng để cao ngạo, đằng này bản thân chúng yếu đến mức không chịu nổi một kích, đánh bọn chúng hắn thấy chẳng có cảm giác thành tựu gì cả.
– Ta nói ngươi đứng lại ngươi nghe không!
Tên kia nổi giận vì bị Độc Cô Minh ngó lơ liền xuất ra pháp bảo lao tới tấn công.
Độc Cô Minh thở dài một tiếng, không còn cách nào khác quay ra sau cho gã một cước bay thẳng vào vách đá, tiếng xương cốt gãy vụn vang lên, kẻ này bị phế hoàn toàn tu vi, cả đời xác định không còn khả năng tu luyện.
– Đừng chọc vào ta!
Hắn hừ lạnh nhìn chúng tu sĩ đang sợ hãi xung quanh một lượt rồi phất tay bỏ đi.
– Đứng lại!
Con mẹ nó chứ! Lần này hắn có cố cách nào cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa, quay lại định đánh đập đám này một trận cho đã tay thì phát hiện người vừa lên tiếng là một cô gái áo trắng dáng vẻ lạnh lùng, khí chất phiêu dật xuất trần như tiên tử trên trời..
– Sơ Tuyết đại sư tỷ!
– May quá có Sơ Tuyết đại sư tỷ – đệ tử chân truyền của Giang Trần giáo chủ tới đây!
– Tên kia vi phạm môn quy, dám ra tay ác độc với đồng môn, xin Sơ Tuyết đại sư tỷ hãy xử lý hắn!
Độc Cô Minh cau mày nhìn cô gái áo trắng trước mắt. Thông tin về cô gái này rất ít, chỉ biết cô ta từ lâu đã là tu sĩ Tiên Thai cảnh trung kỳ, cùng thế hệ với Bạch Tử Hạo. Không ai rõ Sơ Tuyết ngưng tụ được mấy đầu tôn thần vì chẳng mấy khi thấy nàng ra tay. Mà nàng ta cũng không ở trong tông môn, mỗi năm chỉ trở về đúng một tháng để chủ trì Hoá Long bí cảnh – một bí cảnh được Vân Hư sư tổ câu thông với thượng cổ di tích nhằm giúp các nhân tài trong giáo tìm ra cơ duyên của bản thân. Nghe đồn trấn giữ ở trung tâm Hoá Long bí cảnh mỗi năm chính là pháp bảo trấn phái – mặt nạ hắc sắc đã từng được Bạch Tử Hạo nhắc tới kia.
Trở lại hiện tại, Sơ Tuyết thấy Độc Cô Minh quay người lại bèn lạnh lùng hỏi:
– Ngươi đang định đánh ta sao?
– Nào có, người chính là vị đại sư tỷ có tên gọi mỹ miều cùng nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, đại danh đỉnh đỉnh nhân giới đệ nhất mỹ nữ Sơ Tuyết đó sao? Tiểu đệ tên là Bá Minh, vừa mới nhập môn nhưng rất ái mộ tỷ!
Độc Cô Minh lật mặt nhanh như lật bánh tráng khiến chúng đệ tử ngoại môn tức phun máu, thậm chí mồm mép hắn dẻo quẹo đến mức làm cho hai má của Sơ Tuyết cũng đỏ hồng lên. Nàng trừng mắt:
– Hồ ngôn loạn ngữ! Ta hỏi ngươi vì sao ngươi dám vi phạm môn quy, hãm hại đồng môn?
– Là thế này!
Độc Cô Minh tỏ vẻ đau khổ:
– Lúc trước đệ vô tình nghe được y to nhỏ với Liễu Thần nói xấu đại sư tỷ, vốn dĩ đệ muốn ra tay với chúng ngay lúc đó nhưng chỉ hận tên Liễu Thần kia tu vi quá cao, đành xử lý trước tên khốn này. Tương lai đệ sẽ cố gắng tu luyện đánh chết Liễu Thần để trả thù cho tỷ!
Lời hắn nói vô cùng hùng hồn, mang đầy sự khẳng khái. Nếu không phải chúng tu sĩ ngoại môn đích thân chứng kiến cuộc va chạm giữa hắn và tên Khổ Hải hậu kỳ xấu số kia thì chắc đã tin hắn răm rắp.
– Vô sỉ, Sơ Tuyết đại sư tỷ đừng tin hắn!
– Hắn nói láo!
Sơ Tuyết hiển nhiên cũng không phải kẻ ngốc, thần thái tràn đầy lạnh lùng nhìn hắn:
– Bọn chúng nói xấu ta cái gì?
Độc Cô Minh giả vờ ngập ngừng:
– Chuyện này…
Đúng lúc Sơ Tuyết đang dần mất kiên nhẫn thì từ bên trong Hoả mạch bỗng phát sinh dị biến. Vô số tiếng kêu la thảm thiết vang lên, một khí tức âm u tà ác đến cực điểm toả ra từ trong đó khiến chúng đệ tử ngoại môn ngoài thông đạo đều run lẩy bẩy.
– Là khí tức của Nguyệt Nhi!
Không kịp suy nghĩ nhiều Độc Cô Minh nhanh như chớp thi triển Bách Bộ Hồng Trần chạy thẳng vào bên trong Hoả mạch.
Sơ Tuyết cũng phản ứng rất nhanh nhưng chung quy vẫn chậm hơn một nhịp, điều này khiến nàng lấy làm ngạc nhiên khẽ cau mày.
– Nguyệt Nhi!
Đến lúc Độc Cô Minh vào được bên trong liền thấy phía dưới Hoả mạch đang có vô số hắc tuyến bay lên nhập vào người Nguyệt Nhi đang lơ lửng trên cao. Mà Nguyệt Nhi lúc này có thần thái rất khác so với thường ngày, toàn thân ma khí cuồn cuộn, đôi mắt đen tuyền giờ đây tràn đầy âm u. Sau lưng cô bé hiện ra hình dạng một tôn thần cũng màu đen, từ nó toả ra uy áp khổ hải một vạn trượng.
– Đây không phải tôn thần mà là một tôn ma!
Độc Cô Minh sắc mặt âm trầm. Thiên Ma thể quả nhiên đang cộng minh với kiện ma bảo kia. Hắn có thể cảm nhận được ma khí đang trong không trung là đến từ bên ngoài xông thẳng vào cơ thể Nguyệt Nhi, cưỡng ép cô bé ngưng tụ ra tôn ma.
– Giết!
Nguyệt Nhi cười âm u, đưa tay ra phía trước. Bàn tay nhỏ nhắn của cô bé xuất hiện một lực hút cường đại hút một gã đệ tử nội môn có tu vi Khổ Hải hậu kỳ vào.
– Ngon!
Cô bé liếm mép trông vô cùng tàn ác, kế đến là một hình ảnh mà đến người có trí tưởng tượng phong phú nhất cũng khó lòng tưởng tượng ra nổi. Không hiểu Nguyệt Nhi thi triển thần thông gì mà khiến thân thể của gã đệ tử nội môn kia hoàn toàn phân rã ra, kế đến bị Nguyệt Nhi hút hết vào trong miệng, hoàn toàn ăn tươi nuốt sống.
– Vi phạm môn quy, bắt về Vân Hư cung chờ giáo chủ định tội!
Sơ Tuyết bay lên đối diện với Nguyệt Nhi, toàn thân nàng toả ra khí tức băng hàn đến cực điểm, không gian cũng bị đóng băng lại hoàn toàn khoá chặt cô bé.
– Thủ hạ lưu tình!
Độc Cô Minh biết mình không thể chống lại tu sĩ Tiên Thai cảnh nên đành nhìn Sơ Tuyết với ánh mắt cầu khẩn.