– Ngươi không giết nổi ta đâu, hay là liên thủ với ta giết Trương Giác đi!
Tịnh Minh thiếu chủ tránh né một gậy của Độc Cô Minh, nói tiếp:
– Những thiên kiêu kia đều có thần phù hộ thân. Nếu không phải nhờ ta gây áp lực giúp ngươi để Vương Thất không có đủ thời gian chuẩn bị tế ra thần phù, ngươi tưởng mình sẽ dễ dàng hạ sát y như vậy sao?
Điều này đúng là sự thật. Muốn hoàn toàn tế thần phù ra cần tổn hao rất nhiều tinh thần lực và thời gian. Vậy nên Lưu Tích Quân luôn phải nhân lúc địch nhân chưa đến gần để kích hoạt thần phù, khiến nó bay lơ lửng trước ấn đường.
Trong quyết đấu sinh tử, vì điểm hạn chế tiêu tốn quá nhiều tinh thần lực nên các thiên kiêu như Kim Thiên Chí, Linh Minh vương tử, Hứa Du khi không thể tiếp cận được Lưu Tích Quân cũng liền thu hồi thần phù vào trong ấn đường, dồn toàn lực đánh nhau với Lý Mật, Tiêu Mịch Nhi.
– Được, liên thủ giết Trương Giác!
Độc Cô Minh cười lạnh, song phương lại tạm thời hợp tác.
Nơi Trương Giác và Tiết Hồng Y đánh nhau quỷ khí rợp trời.
Nếu xét về công lực thì gã xa xa không bằng Tiết Hồng Y nhưng ba quỷ vệ tu vi Hỗn Nguyên sơ kỳ thật sự quá mạnh mẽ. Một người ba quỷ chia ra bốn hướng bày sát trận giam cô gái áo đỏ vào trong một kết giới màu xám.
Đây chính là sát trận “Minh Giới” của Minh giáo, một khi bị giam vào trong đó thì sinh cơ của bản thân không ngừng bị luyện hoá, thẳng đến khi nào chết khô, biến thành một bộ xương trắng, pháp trận mới dừng lại.
Trương Giác nhìn Tiết Hồng Y đang vất vả tìm cách phá trận, liếm môi nói:
– Hôm nay được luyện hoá máu thịt của thánh nữ Phong Lôi thánh địa, ta có chết cũng cam tâm!
– Dám động đến ta, không sợ Phong Lôi thánh địa diệt Minh giáo ngươi sao?
Tiết Hồng Y tuy lâm vào hiểm cảnh nhưng không hề nao núng, vẫn mạnh mẽ công kích vào điểm yếu của kết giới khiến nó run rẩy từng đợt.
– Sợ?
Trương Giác đột nhiên cười lớn:
– Đại đế của Phong Lôi thánh địa sống đã năm vạn ba ngàn năm, không biết đã bao lâu không còn toả ra khí tức nữa. Đế giả chết đi thì thánh địa của ngươi còn lại gì kia chứ? Các ngươi có ba Ứng Kiếp cường giả, Minh giáo cũng có ba Ứng Kiếp cường giả!
Sở dĩ Phong Lôi tông từ một thế lực tầm trung chuyển thành thánh địa của Nam Hoang là bởi vì cách đây ba vạn năm tông chủ của họ đã đột phá cảnh giới Đại Đế, quét ngang quần hùng, vô địch một cõi. Có được hậu thuẫn của Đại Đế, Phong Lôi tông gà chó thăng thiên, trở thành thánh địa vô thượng của Nam Hoang ngót nghét đã ba vạn năm.
Trong suốt khoản thời gian ba vạn năm này không có bất kỳ một ai hay một thế lực nào dám chọc vào Phong Lôi thánh địa. Chỉ đến khi Lưu Tông, phụ thân Lưu Tích Quân dùng thủ đoạn đáng sợ gài bẫy vây hãm ba vị Ứng Kiếp lão tổ, sau đó cường hành xông vào giết một hơi mấy chục cường giả cảnh giới Đạo Đài khiến Phong Lôi thánh địa tổn thất nghiêm trọng. Thậm chí bá đạo hơn ông đánh bại Phong Lôi thánh chủ, chặt đứt một tay của y, trước khi rời đi còn xoay người một kiếm chém vỡ bức tượng Đại Đế của thánh địa.
Hành động của Lưu Tông điên cuồng tới cực điểm, bị người Nam Hoang đặt cho biệt hiệu là Nam Cuồng. Dám tấn công thánh địa, chém vỡ tượng Đại Đế, ai cũng tưởng rằng vị Đại Đế kia sẽ ra mặt giết chết Lưu Tông nhưng kết quả lại là một bầu không khí yên tĩnh.
Phong Lôi thánh địa hoàn toàn không làm ra động thái nào. Việc này khiến mọi người hiểu ra có lẽ Đại Đế đã qua đời thật rồi, dù sao đã quá năm vạn năm, dù hùng mạnh vô địch cuối cùng vẫn sẽ phải khuất phục trước thiên ý, biến thành một nắm tro tàn.
– Ngươi có dám đứng trước mặt Lôi đại sư huynh nói ra những lời này không?
Tiết Hồng Y giận dữ đánh một đòn trời giáng vào kết giới khiến Trương Giác phải cố hết sức giữ lại.
– Ta công nhận Lôi Diệt hùng mạnh, có lời đồn rằng y chưa từng ra toàn lực, chỉ bộc lộ khổ hải năm vạn trượng, hỗn nguyên mười lăm sợi nhằm che mắt thế nhân. Nhưng vậy thì đã sao? Trừ phi đạt đến Đạo Đài đại viên mãn, bằng không dưới cái phất tay của Ứng Kiếp lão tổ Minh giáo cũng chỉ là con kiến hôi.
Đúng lúc này từ bầu trời bỗng giáng xuống hai khí tức mạnh mẽ khiến da đầu Trương Giác tê dại.
Có hai cao thủ Khổ Hải đồng loạt dùng toàn lực tấn công y.
Hai người này tất nhiên là Độc Cô Minh và Tịnh Minh thiếu chủ.
Độc Cô Minh ẩn mình trong ngân hà lấp ánh, tay cầm roi đen chín đốt quật mạnh lên đầu Trương Giác.
Mà Tịnh Minh thiếu chủ cũng không thua kém, sau lưng là một chiếc cổ kính chiếu ra ánh sáng hủy diệt, rõ ràng là một kiện Đạo bảo.
– Vô sỉ, các ngươi tận hai người mà dám đánh lén ta!
Trương Giác rống giận thu hồi sát trận, cùng ba quỷ vệ toàn lực chống đỡ.
Độc Cô Minh cảm thấy da mặt tên này quá mức dày, rõ ràng dùng quỷ vệ bốn người đánh một mình Tiết Hồng Y còn dám mở miệng chửi bới kẻ khác.
– Hừ, ngươi có ba quỷ vệ, ta lại có hai thiên kiêu trợ giúp, trận chiến bây giờ mới bắt đầu!
Tiết Hồng Y vừa thoát khốn đã tham chiến trở lại, vô số dải lụa đỏ phóng ra từ tay áo của nàng quấn chặt lấy ba bộ quỷ vệ, không cho chúng có cơ hội cứu Trương Giác.
Trương Giác thấy tình thế không ổn muốn tế thần phù ra nhưng lại bị hai kiện Đạo bảo đập tới liên tục, không thể phân tâm.
– Muốn giết ta sao? Minh giáo ta sẽ đuổi giết các ngươi cùng trời cuối đất!
– Lại dám hù doạ ta! Độc Cô Minh ta hận nhất bị người khác hù doạ!
Nghe được câu này của Trương Giác, sát khí của Độc Cô Minh đột ngột tăng gấp mấy lần, ra tay cũng điên cuồng hơn khiến Tịnh Minh thiếu chủ vô cùng sợ hãi.
– Tên này nghe người khác hù doạ mà giống như được ăn tiên dược vậy!
Trương Giác đầu tóc bù xù, không hiểu được ẩn tình trong chuyện này. Vẫn cứ gân cổ la lớn:
– Ngươi dám giết ta sao? Ứng Kiếp lão tổ Minh giáo phất tay một cái cũng đủ khiến ngươi tan thành khói bụi!
– Khói bụi con mẹ ngươi!
Độc Cô Minh rống to, công lực lại như được nhân đôi. Rốt cuộc lớp phòng ngự cuối cùng của Trương Giác cũng bị đánh tan, hai kiện Đạo bảo đập xuống khiến y trọng thương nặng.
– Ta là đệ đệ của Trương Kiệt, thiếu chủ Minh giáo…
Lần này Trương Giác chưa nói hết lời đã bị Độc Cô Minh dùng một tay bóp cổ khiến mặt mũi y tím tái, tròng mắt muốn lồi ra cả bên ngoài.
– Đi chết đi!
Hắn bóp mạnh một cái, Trương Giác ngay lập tức tuyệt khí vong mạng. Toàn trường đều sững sờ, trong một ngày đã có hai thiên kiêu ngã xuống dưới tay Trường Sinh thể.
– Ha ha, Độc Cô huynh thật khiến người ta giật mình!
Phía trên cao, Mộng Tiểu Phàm vẫn đang rượt đuổi Lưu Hoằng. Tuy rằng áp đảo đối phương nhưng chênh lệch cảnh giới quá lớn, không có khả năng giết chết y được.
Cái chết của Trương Giác, Vương Thất khiến toàn trường bình tĩnh lại, đồng thời dừng tay.
– Doãn Chí Bình, Triệu Thăng, món nợ hôm nay ta sẽ nhớ mãi!
Lưu Bình thu tay lại, cùng Lưu Hoằng bay người về phía chỗ thế lực Lưu gia đang tập trung.
Kim Thiên Chí, Linh Minh thánh tử, Hứa Du ngưng trọng nhìn về phía tổ hợp ba người Độc Cô Minh.
Tất nhiên trong cả ba chỉ có Tiết Hồng Y là so bì được với Kim Thiên Chí. Kẻ khiến gã dè chừng nhất chính là một hắc y nhân vừa xuất hiện đã tiến đến đứng chung với chỗ Độc Cô Minh, tuy không ra tay nhưng vẫn đủ chấn nhiếp mọi người.
Quỷ Diện Quân của Luyện Ngục tông!
Người này đi đuổi giết cướp chìa khoá đến nay mới trở lại. Nhưng hiển nhiên với thân phận địch nhân của Kim Thiên Chí, Quỷ Diện Quân không đời nào muốn giúp gã đối địch với Độc Cô Minh.
– Được, vậy hôm nay tạm tha cho Trường Sinh thể!
Hứa Du lên tiếng.
Độc Cô Minh không đáp, hắn trở về bên cạnh Lưu Tích Quân. Việc phải liên tục tế ra thần phù khiến nàng hao tổn rất nhiều sức lực, mặt mày trắng bệch, khí tức yếu ớt như đèn cạn dầu.
– Độc Cô Minh, khi nào ngươi giao chìa khoá cho chúng ta?
Tịnh Minh thiếu chủ trầm giọng nói, bắt đầu có chút kiêng kỵ tên cuồng nhân này.
Lý gia Lý Mật hừ lạnh:
– Nếu ngươi dám bội ước, ta có trăm ngàn cách giết chết ngươi!
Tiêu Mịch Nhi của Tiêu gia là một thiếu nữ trẻ đẹp, có dáng vẻ tinh nghịch. Hai mắt nàng to tròn đen láy, nhìn Độc Cô Minh không chớp mắt:
– Ta hy vọng huynh giao ra chìa khoá, Tiêu gia nguyện kết bạn với huynh!
Lần lượt mười mấy thế lực lên tiếng, có người hăm doạ, có kẻ dữ tợn, cũng có người bày tỏ thành ý.
Độc Cô Minh nhìn đống chìa khoá trong tay, ánh mắt chợt loé. Nhìn biểu tình này của hắn, Lưu Tích Quân lại có dự cảm bất an.
– Đừng làm càn, nếu không sẽ trở thành địch nhân của cả thiên hạ. Bọn họ giúp chúng ta cản trở kẻ địch, về lý nên được chia cho chìa khoá.
– Vậy sao?
Độc Cô Minh nhìn lướt qua mấy ngàn cặp mắt đang đổ dồn về phía mình, khoé miệng nở nụ cười nhạt:
– Bọn chúng đứng ra vì không muốn mất đi kỳ ngộ vạn năm mới có một lần, chứ trong thâm tâm lúc nào cũng muốn giết ta và cô. Bội ước thì sao? Đời này ta không cần giữ chữ tín với những kẻ như vậy!
Rốt cuộc thời khắc cuối ngày đã tới, bí cảnh run lên từng đợt, rõ ràng sắp xuất hiện truyền tống trận hút những người có chìa khoá đi đến cửa ải thứ hai. Còn những người không có chìa sau một lúc sẽ bị truyền tống trở về thế giới thực.
– Trường Sinh thể, mau giao chìa khoá ra!
Mấy ngàn tu sĩ cùng lên tiếng.
Tất cả thiên kiêu chưa có chìa khoá đồng thời tế thần phù và pháp bảo ra sẵn sàng trừng phạt nếu hắn dám bội tín.
– Được! Ta sẽ lần lượt phát cho các ngươi!
Độc Cô Minh vẫn bình tĩnh, lấy ra chiếc chìa khoá đầu tiên ném về phía Doãn Chí Bình.
– Đa tạ!
Đạo sĩ trẻ tuổi ôm quyền mỉm cười.
– Triệu Thăng tiếp lấy!
Nguyên Thủy tông Triệu Thăng là người cùng Doãn Chí Bình cầm chân Lưu Bình, tuy vẻ mặt dữ tợn nhưng có nét khẳng khái đội trời đạp đất.
– Tiêu Mịch Nhi, tiếp lấy!
Độc Cô Minh ném chìa khoá về phía Tiêu Mịch Nhi. Thiếu nữ xinh đẹp này liền mỉm cười vui vẻ, nhan sắc rung động lòng người.
– Ta thấy cô ta có vẻ thích ngươi!
Lưu Tích Quân bỗng nhiên nói một câu. Độc Cô Minh ngưng trọng đáp:
– Bây giờ là lúc sinh tử, đừng nên phân tâm!
Hắn nắm chặt đống chía khoá trong tay, thoáng nhìn qua Tịnh Minh thiếu chủ, Lý Mật, thiên kiêu Thái Hoàng tông, và còn cả trăm thiên kiêu các thế lực khác đang đằng đằng sát khí nhìn về phía mình.