Ở cảnh giới Khổ Hải, tùy theo mức độ mở rộng của linh dịch trong đan điền mà phân chia mạnh yếu.
Ở đại đa số tu sĩ, Khổ Hải ba ngàn trượng được xem là sơ kỳ. Sáu ngàn trượng là trung kỳ, chín ngàn trượng là hậu kỳ. Khi mở rộng đến giới hạn một vạn trượng thì đã đạt đến đại viên mãn, lúc nào cũng có thể đột phá Hỗn Nguyên cảnh.
Mặc dù vậy, vẫn có một bộ phận nhỏ các tu sĩ có tư chất hơn người phá vỡ được giới hạn này.
Ở tu đạo giới hiện tại, thậm chí nghe đồn Phong thánh tử của Phong Lôi thánh địa đã đạt đến Khổ Hải năm vạn trượng nhưng vẫn chưa có dấu hiệu đột phá. Điều kỳ lạ là tuy chỉ là tu sĩ Khổ Hải, nhưng sự mạnh mẽ của Phong thánh tử lại không hề thua kém tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh, rúng động thế thế gian.
– Khổ Hải năm mươi trượng. Đúng là phế vật, nuốt không biết bao nhiêu đan dược mà chỉ mở rộng được có thế!
Sau khi biết được tình trạng của Độc Cô Minh, Lưu Tích Quân lập tức khinh bỉ nói một câu khiến hắn đang từ đỉnh cao của sự hưng phấn rớt thẳng xuống hầm băng.
– Con bà nó chứ, năm mươi trượng mà đã khiến ta muốn sống đi chết lại. Muốn đạt tới năm vạn trượng, chưa nói đến chuyện chịu đựng nổi đau đớn hay không. Riêng số thuốc cần để cắn cũng đủ khiến ta mòn răng rồi!
Tuy vậy hắn không hề nản lòng. Chướng ngại càng lớn, một khi vượt qua được thì thành tưụ sẽ càng kinh người. Mỗi khi nhớ lại mấy bộ truyện tiên hiệp từng đọc, hắn càng thêm vững lòng.
– Lúc cô ở Khổ Hải, biển linh dịch đan điền mở rộng được bao nhiêu?
Độc Cô Minh thực sự rất tò mò.
– Ba vạn bảy ngàn trượng, không ai cũng nghịch thiên được giống Phong thánh tử đâu. Tuy nhiên ta tự tin sức mạnh của mình không thua hắn! Cửu Chuyển Thiên Công là môn tâm pháp chí cao vô thượng, dù là thánh địa cũng không sánh bằng!
Lưu Tích Quân dường như có sự tự tin rất lớn vào môn kỳ công này. Tiếp đó Độc Cô Minh có tra hỏi cả ngày cũng không moi thêm được tin tức gì.
– Ta nhớ rõ khẩu quyết rồi!
Sau khi Độc Cô Minh ổn định lại được tu vi, Lưu Tích Quân lập tức truyền cho hắn một môn độn thuật có tên gọi là Bách Bộ Hồng Trần.
– Độn thuật này chiếm vị trí rất quan trọng trong hệ thống các thần thông bổ trợ của Cửu Chuyển Thiên Công. Nếu luyện đến đỉnh phong, thậm chí có thể xé rách hư không, không cấm chế hay trận pháp nào ngăn cản được
Nghe Lưu Tích Quân giải thích xong, Độc Cô Minh chống cằm suy nghĩ. Bách Bộ Hồng Trần này thật giống với bí quyết chữ Hành trong Cửu Bí mà hắn đã đọc ở truyện Già Thiên.
– Nếu tu vi ta đủ cao, không biết có thể thử phục chế thần thông của Vương Lâm, Diệp Phàm cho bản thân sử dụng hay không?
Cứ tưởng tượng một ngày những Hô Phong Hoán Vũ Tát Đậu Thành Binh, hay Thiên Đế quyền chân chính xuất hiện trên thế gian chứ không còn chỉ nằm trong truyện tiên hiệp, đó sẽ là cảnh tượng kinh thế hãi tục như thế nào chứ?
Sau khi thuần thục vận chuyển linh lực theo lộ tuyến của Bách Bộ Hồng Trần, đột nhiên Độc Cô Minh nở một nụ cười nham nhở với Lưu Tích Quân:
– Cô nói xem nếu bây giờ ta bỏ trốn để cô ở lại một mình thì sao?
Nào ngờ Lưu Tích Quân chỉ nhàn nhạt đáp:
– Giữa ta và ngươi có tồn tại một pháp ấn thượng cổ do cường giả Ứng Kiếp cảnh thi triển. Chỉ cần ngươi rời xa khỏi ta quá một dặm, chắc chắn sẽ biến thành một vũng máu.
Khổ Hải, Hỗn Nguyên, Tiên Thai, Đạo Đài, Ứng Kiếp, Đại Đế.
Đây là sáu bậc thang lớn trên con đường tu luyện. Nhân giới hiện nay chỉ có duy nhất năm vị Đại Đế lần lượt chia đều cho năm châu lục. Năm vị Đại Đế này bình thường đều bế quan, không có việc liên quan tới sinh tử tồn vong của tộc nhân thì quyết không can dự. Chính vì vậy quyền lực tối cao trong nhân giới được chuyển sang cho các cường giả Ứng Kiếp cảnh.
Ở Nam Hoang hiện nay có tổng cộng mười ba vị Ứng Kiếp cảnh, tương ứng với “Nhất thánh địa, tam tông, ngũ đạo, tứ đại gia”. Chỉ cần xuất hiện một vị Ứng Kiếp cảnh, thế lực sẽ được xếp vào hạng đỉnh phong, vậy đủ thấy được sự cường đại của cảnh giới này.
Ở Lưu gia, vị Ứng Kiếp cảnh kia chính là thái thượng trưởng lão, về mặt huyết thống thì là tằng tổ của Lưu Tích Quân.
– Tằng tổ ta đã sống đến chín ngàn năm , thần trí bắt đầu mơ hồ, thường xuyên ngủ say. Nếu không phải bị điều gì kích thích mạnh thì người cũng không thức dậy, muốn kéo dài chút hơi tàn để chờ tu sĩ Ứng Kiếp đời kế tiếp của Lưu gia xuất hiện. Mà Lưu Bình, một thiên kiêu khác của Lưu gia ta, cha hắn kinh diễm vô cùng, chỉ mới hai ngàn năm đã sắp sửa đạt đến Ứng Kiếp cảnh. Bọn hắn muốn nhân lúc này thay đổi Lưu gia, triệt hạ dòng chính để đưa Lưu Bình trở thành thiếu chủ. Bọn hắn cũng đã thành công phân nửa. Tằng tổ ta sau khi triển khai pháp ấn thượng cổ giúp ta hút sinh mệnh lực của ngươi xong thì cũng ngủ say hoàn toàn. E là cho đến khi toạ hoá cũng không tỉnh lại được…
Lần đầu tiên Độc Cô Minh chứng kiến khoé mắt cô gái âm trầm này rơi xuống một giọt lệ nóng, nhưng nó rất nhanh bị cô ta gạt đi.
– Chỉ cần ta luyện Cửu Chuyển Thiên Công tới đại thành, xưng đế một phương, đến lúc đó sẽ đoạt lại những gì vốn dĩ thuộc về ta!
– Đế lộ không đơn giản như vậy! E rằng mấy ngàn năm nữa sau khi cô thành đế, sẽ phát hiện ra người thân ở Lưu gia đã biến thành một nắm xương khô rồi!
Lời Độc Cô Minh như khiến Lưu Tích Quân bừng tỉnh mộng. Cô suy nghĩ gì đó rồi nói:
– Chỉ cần ngươi toàn lực giúp ta vượt qua được đệ tam chuyển, ta sẽ có hồi báo.
– Ta muốn trọn vẹn Cửu Chuyển Thiên Công…
Độc Cô Minh cười cười. Tất nhiên bị Lưu Tích Quân hừ lạnh từ chối ngay lập tức:
– Ngươi cứ mơ đi! Trường Sinh thể cần tốn lượng lớn thiên tài địa bảo mới tu luyện được. Trừ phi có thế lực đồng ý bồi dưỡng ngươi, bằng không đừng hòng tiến xa hơn!
– Cô định bao nuôi ta sao?
Độc Cô Minh trố mắt ngạc nhiên. Đúng lúc này bên ngoài cửa lại xuất hiện âm thanh cửa đám người Lưu gia.
– Vừa nãy có hai tia sét đánh xuống nơi này, chẳng lẽ có dị bảo xuất thế?
– Hả, đây là ba người theo dõi Lưu Tích Quân lúc trước. Họ đều đã chết rồi!
– Mau tiến vào giết chết ả ta!
Đám người nay lao vào bên trong không chút cố kỵ, đơn giản vì họ biết rằng bên trong chỉ là một phàm nhân và một thiên tài đã tạm thời mất đi tu vi.
– Đâu cả rồi? Chạy nhanh đến vậy sao? Mau bao vây khu rừng này, tản ra tìm kiếm! Chúng chưa chạy được bao xa đâu!
Độc Cô Minh cõng theo Lưu Tích Quân thi triển một hơi mấy lần độn thuật.
Loại độn thuật này thật sự tiêu tốn rất nhiều linh lực, cứ mỗi lần sử dụng lại làm linh lực trong Khổ Hải của hắn cạn sạch. Nhưng không hiểu sao linh lực của hắn hồi phục rất nhanh, chưa tới một khắc lại như cũ tràn đầy khiến Lưu Tích Quân chấn kinh vô cùng.
– Sinh cơ gần như vô tận, khả năng hồi phục nghịch thiên khiến Đại Đế cũng phải đố kỵ, đại đạo không chấp nhận mà nguyền rủa. Bây giờ khi có thể nhập đạo lại mạnh mẽ đến vậy?
Độc Cô Minh vô cùng hưng phấn, cảm giác thăng thiên độn địa này hắn chưa từng được trải qua bao giờ.
– Cô nói xem ta có thể đánh thắng đám hỗn trướng đang đuổi theo hay không?
– Khó nói, ngươi là Trường Sinh thể, không sợ những vết thương ngoài da. Mặt khác linh lực Khổ Hải tuy chỉ có năm mươi trượng nhưng hồi phục rất nhanh, nếu liều mình dùng mạng đổi mạng sẽ giết được vài tên. Còn sau đó? Ngươi chết chắc!
Lưu Tích Quân đang được hắn cõng trên vai, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên hư nhược đến cực điểm.
Độc Cô Minh đột nhiên hỏi:
– Cô có thể khẳng định phía sau chỉ có tu sĩ Khổ Hải trở xuống?
– Chắc chắn! Bọn chúng sợ thần phù ẩn chứa một kích của Đạo Đài đại viên mãn nên không dám cử cường giả tới, chỉ dám đưa bọn chuột nhắt ra chết thay. Một khi ta dùng xong tấm thần phù này, e rằng không chỉ Lưu Bình xuất hiện mà vài cường giả Tiên Thai cảnh cũng tới! Á, ngươi vì sao quay đầu lại?
Độc Cô Minh cười ha hả, bay ngược trở về hướng hang động cũ:
– Ta có một tật xấu là rất ghét bị khiêu khích và đuổi giết. Kẻ nào dám làm hai điều đó với ta, ta đánh cho chúng gà bay chó chạy, bám riết đến khi nào chúng quỳ xuống van xin mới thôi!
Nghe vậy, Lưu Tích Quân bất giác rùng mình, nhớ lại việc mình vừa mới hù doạ hắn một chút liền lập tức bị hắn xé áo làm nhục, đúng là một kẻ đủ điên cuồng.