Phi Thiên

Chương 149: Luyện bảo. (5)


Một gốc tinh hoa Tiên Thảo dài chừng một thước bị lão kéo từ trong nhẫn trữ
vật Miêu Nghị ra ngoài, bày trên lòng bàn tay.

Ánh mặt trời cũng không cách nào che lấp được vầng sáng điểm điểm tinh quang
của gốc tiên thảo này, toàn thân trong suốt óng ánh, gọi là quỳnh chi ngọc
diệp chẳng sai.

Khiến cho người ta khiếp sợ không phải là độ lớn của gốc tiên thảo này, mà là
trên đó còn có chín quả trong suốt lóng lánh ửng đỏ, trông như hồng ngọc.

– Trời ơi, lần đầu tiên ta nhìn thấy gốc tinh hoa Tiên Thảo lớn như vậy. Trời
ơi, lại còn ra quả nữa, tinh hoa Tiên Thảo lại có thể đơm hoa kết quả, phải
sinh trưởng bao nhiêu năm mới có thể được như vậy?!

Lần này Yêu Nhược Tiên đã cất tiếng kinh hô thất thanh.

– Đây là của ta!

Miêu Nghị kêu lên oai oái, giơ tay ra muốn đoạt lại.

Lần này hắn thật sự gấp gáp, đây không phải là đồ hắn cướp đoạt mà là vốn
liếng của hắn, phòng khi gặp chuyện bị thương cứu mạng. Cũng là một trong
những chỗ dựa vững chắc giúp hắn dám đi Tinh Tú Hải mạo hiểm, có vật này coi
như hắn có được nửa cái mạng.

Hạt châu màu xanh lục trên cổ Miêu Nghị thình lình lóe lên một đạo hào quang
yếu ớt.

Một bóng người phong hoa tuyệt đại đột nhiên hiện thân, quay lưng về phía hai
người, chính là lão Bạch.

Nhưng hai người lôi kéo giành giật gốc tinh hoa Tiên Thảo lại không thấy được
trước mắt mình vừa xuất hiện thêm một người.

Yêu Nhược Tiên đã có phán đoán, gốc tiên thảo này có thể nói đáng giá hơn hết
thảy tất cả bảo vật của Miêu Nghị gộp lại. Suy đoán dù là người bị thương nặng
tới mức nào, chỉ cần còn một hơi thở là có thể cứu sống, nói thoát thai hoán
cốt cũng không quá đáng.

Lần này Yêu Nhược Tiên đã nảy sinh ý niệm dùng sức mạnh cướp của trong lòng.

Trong lúc lão đang sinh ra ý niệm muốn thu gốc tiên thảo Tinh Hoa trân quý này
vào trong nhẫn trữ vật của mình, hai lọn tóc mai bạc trắng và chiếc áo choàng
bạc thếch của lão Bạch không gió mà lay, y chậm rãi xoay người lại.

Gương mặt tồn tại song song yêu khí và chính khí quay lại, đầu mày cuối mắt
thình lình toát ra khí thế ngạo nghễ thiên hạ, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn Yêu
Nhược Tiên.

Chỉ có Miêu Nghị mới cho rằng gốc tiên thảo này là do con Minh Đường Lang kia
mang ra từ Vạn Trượng Hồng Trần trong lúc vô tình.

Nhưng trên thực tế nếu không nhờ lão Bạch, gốc tinh hoa Tiên Thảo sinh trưởng
hơn chín vạn năm trong Vạn Trượng Hồng Trần này sẽ không thể nào chạy ra ngoài
được.

Lão Bạch sẽ không xuất thủ giúp Miêu Nghị, hoặc xuất thủ trực tiếp tham dự
chuyện gì, thậm chí có thể sẽ trơ mắt nhìn Miêu Nghị đi tìm chết cũng không
quản.

Thuận theo tự nhiên chính là Đại Đạo, Đại Đạo vô tình chính là như vậy!

Bất quá lão Bạch cũng không thể nào để cho một tiểu tử tu vi yếu ớt chỉ có hai
bàn tay trắng lăn lộn trong giới tu hành, thật ra thì gốc tinh hoa Tiên Thảo
này chính là một trong những thứ lão Bạch cho Miêu Nghị để xây dựng căn bản.

Lúc ấy sở dĩ lão Bạch đưa ra tinh hoa Tiên Thảo và trứng Minh Đường Lang, cũng
là vì thấy Miêu Nghị bị thương ở Diệu Pháp Tự nhưng không có bất kỳ chỗ dựa
nào, cảm thấy để cho hắn hai tay trắng nhập thế tựa hồ có vẻ quá đáng, ai mà
có được may mắn có thể thoát chết nhiều lần?!

Vì vậy lão Bạch mới ‘tình cờ’ xuất hiện, ‘tình cờ’ gặp Miêu Nghị, dẫn hắn tới
Vạn Trượng Hồng Trần, mới có gốc tinh hoa Tiên Thảo này và trứng Minh Đường
Lang xuất thế, nếu không trên đời lấy đâu ra nhiều chuyện trùng hợp ngẫu nhiên
như vậy.

Mặc dù hiện tại lão Bạch không còn được như ngày trước, nhưng chỉ là một tu sĩ
cảnh giới Hồng Liên cũng dám cướp đồ của y?!

– Cướp thì cũng được, phải xem lão có gan hay không?!

Lão Bạch lạnh lùng đảo mắt qua, Yêu Nhược Tiên đang muốn nhét tiên thảo vào
nhẫn trữ vật đột nhiên rùng mình một cái, trong nháy mắt toàn thân nổi da gà.

Yêu Nhược Tiên đột nhiên cảm giác được có thứ kinh khủng gì đó khiến cho hồn
phách mình run rẩy đang nhìn mình chằm chằm. Tựa hồ chỉ cần mình dám thu gốc
tiên thảo này làm của riêng, ắt sẽ có chuyện kinh khủng làm cho mình hối hận
không kịp xảy ra.

Đây là cảm giác áp chế đáng sợ làm cho linh hồn người ta run rẩy.

Cảm giác này đáng sợ giống như uy trời giáng xuống, giống như nháy mắt từ trên
vũ trụ mênh mông giáng xuống, coi rẻ chúng sinh.

Đây là cảm giác Yêu Nhược Tiên chưa từng gặp phải, khiến cho lão sợ hãi tới
mức linh hồn run rẩy.

Yêu Nhược Tiên nuốt một ngụm nước bọt nhanh chóng nhìn bốn phía, không thấy gì
cả, nhưng tiên thảo trong tay lão đã dừng lại, không dám thu vào trong nhẫn
trữ vật của mình nữa.

Bất quá, một quả, hai quả… Yêu Nhược Tiên xuất thủ thật nhanh, lấy can đảm
hái xuống hai quả trong suốt từ trên cành tiên thảo Tinh Hoa.

Nhưng có một số việc bất quá tam, tay của Yêu Nhược Tiên muốn hái quả thứ ba
chợt ngưng đọng lại giữa không trung, không dám tiến tới chút nào nữa. Hiện
tại sắc mặt lão trắng nhợt, thậm chí trán toát ra mồ hôi lạnh, hai chân có vẻ
như muốn mềm nhũn.

– Gặp quỷ rồi…

Yêu Nhược Tiên nhìn bốn phía khẽ lẩm bẩm, nhưng thật sự không dám hái quả thứ
ba nữa.

Bởi vì lão có thể cảm giác được hết sức rõ ràng cỗ khí tức kinh khủng khó hiểu
kia đã đến bờ vực phát tác, chỉ cần mình dám hái xuống quả thứ ba, lập tức sẽ
phải đối mặt với cơn giận lôi đình.

Mà cảm giác này hết sức rõ ràng, toát ra uy hiếp vô hình khiến cho người ta
không thể không tin tưởng.

Hắc Thán đang chơi đùa trên bờ cát thình lình khịt mũi một tiếng, tựa hồ cảm
giác được cái gì, quay đầu lại nhìn về phía này.

Cử động của Hắc Thán càng làm cho Yêu Nhược Tiên sợ hết hồn hết vía.

Lão biết rõ có những thời điểm cảm ứng của súc sinh còn nhạy cảm hơn loài
người, thậm chí có thể nhận ra được rất nhiều thứ khác thường ngay cả loài
người cũng không cách nào nhận ra được.

– Lão già, trả lại cho ta…

Miêu Nghị bị Yêu Nhược Tiên thi pháp áp chế không thể nhúc nhích, vẫn còn kêu
gào đòi của.

– Hẹp hòi như vậy làm gì, không phải chỉ là hái hai quả thôi sao, đi đi đi,
cầm đi đi, hẹp hòi nhỏ mọn!

Có vẻ không chịu được, Yêu Nhược Tiên vội vàng ném tiên thảo trở về.

May nhờ lão kịp thời thu tay lại, cỗ áp lực kinh khủng kia biến mất trong nháy
mắt. Yêu Nhược Tiên thở phào nhẹ nhõm thật to, giơ ống tay áo rộng dơ bẩn lên
lau mồ hôi lạnh trên trán.

Sau đó lão lại nhìn quanh một vòng, vẫn không nhìn thấy gì cả. Hắc Thán vẫn
tiếp tục chơi đùa ở trên bờ cát, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Bóng dáng như hư vô của lão Bạch cũng đã hoàn toàn biến mất, xuất hiện đột
ngột, đi cũng đột ngột.

– Tiểu tử, mới vừa rồi ngươi có cảm giác được gì hay không?

Yêu Nhược Tiên nhìn quanh bốn phía, lòng vẫn còn sợ hãi, thật sự là cảm giác
vừa rồi quá mức chân thật, giống như sắp có sấm sét từ trên trời giáng xuống
đầu mình vậy.

Thấy tinh hoa Tiên Thảo mất đi hai quả, Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn chằm chằm
lão, nghiến răng nghiến lợi gật gật đầu.

Yêu Nhược Tiên cả kinh vội hỏi:

– Ngươi cũng cảm thấy được khí tức kỳ quái đó sao?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.