Phi Thiên

Chương 146: Luyện bảo. (2)


– Ngươi cho rằng luyện chế pháp bảo là nấu cơm làm thức ăn hay sao, chỉ một
thời gian ngắn ngủi như vậy cũng muốn bảo ta luyện chế ra cho ngươi một món
pháp bảo sao, thôi được…

Dứt lời lão xòe tay ra ngoắc ngoắc ngón tay:

– Cho dù là nấu cơm làm thức ăn cũng phải có tài liệu, ta không thu tiền công
ngươi, nhưng cũng không thể bắt ta phải bỏ vốn ra được. Muốn luyện cái gì lấy
tài liệu ra trước đi.

– Cần tài liệu gì?

Miêu Nghị thật lòng không hiểu luyện chế pháp bảo cần thứ gì, chỉ có thể lên
tiếng thỉnh giáo.

Yêu Nhược Tiên lộ vẻ bỉ ổi cười hắc hắc nói:

– Vậy phải xem ngươi muốn luyện chế bảo vật đẳng cấp gì, pháp bảo kim tinh có
tính câu thông với người thi pháp tốt nhất, có thể gia tăng lực công kích của
linh thể pháp bảo, tiết kiệm pháp lực tiêu hao của người thi pháp tới mức tối
đa. Lúc đối chiến có thể chịu đựng lực công kích hùng mạnh, không dễ dàng bị
hư hại nhất, ngươi có muốn luyện chế một món hay không, ta sẽ không thu tiền
công ngươi.

Miêu Nghị toát mồ hôi lạnh toàn thân, đây không phải là đùa giỡn với mình sao,
nếu mình luyện chế một cây bảo thương bạch tinh cần bốn trăm ngàn vạn bạch
tinh, đổi thành bảo thương kim tinh vậy phải cần bốn trăm ngàn vạn kim tinh,
đây là khái niệm gì? Chênh lệch gấp một vạn lần!

Đổi thành hắc tinh, bằng vào của cải hắn hiện có còn có thể cân nhắc một chút,
nhưng có mấy ai luyện chế pháp bảo hắc tinh lại bỏ yêu đan nhất phẩm vào làm
linh thể pháp bảo!? Không cần phải nói là bỏ yêu đan nhất phẩm vào pháp bảo
kim tinh để làm linh thể pháp bảo.

Hắn đã từng chứng kiến đầu khôi bạch tinh của Dương Khánh được luyện vào yêu
đan tam phẩm, có thể tưởng tượng hẳn là trong lúc nhất thời Dương Khánh bị Lư
Ngọc ép tới bước đường cùng, mới vội vàng ứng phó lựa chọn làm như vậy, cho
nên không cách nào phát huy uy lực yêu đan tam phẩm đến mức lớn nhất.

– Ta là người nghèo, không thể nào xa xỉ như vậy được.

Miêu Nghị cười khổ nói:

– Luyện chế pháp bảo bạch tinh có được hay không?

– Được!

Yêu Nhược Tiên vuốt cằm hỏi:

– Ngươi muốn luyện chế pháp bảo gì?

Đương nhiên là muốn luyện chế một món vũ khí vừa tay, Miêu Nghị hỏi:

– Luyện chế một cây bảo thương có được chăng?

– Được!

Yêu Nhược Tiên lại hỏi:

– Ngươi có biết luyện chế một cây bảo thương cần bao nhiêu bạch tinh lấy ra
tinh phấn làm nguyên liệu hay không?

– Nghe nói cần một trăm ngàn vạn bạch tinh mới đủ.

– Đó chỉ là thương có quy cách thông thường, muốn gia tăng về chất và lượng,
con số hao tốn không chỉ có bấy nhiêu. Cho dù là một trăm ngàn vạn bạch tinh,
ngươi có biết lấy ra tinh phấn từ một trăm ngàn vạn bạch tinh trung phải mất
thời gian bao lâu hay không?

– Không biết.

– Ba năm!

Yêu Nhược Tiên giơ ba ngón tay ra đưa đến trước mặt của Miêu Nghị:

– Nghe rõ chưa, ba năm! Không phải là bây giờ ngươi bảo ta luyện chế là có
thể luyện chế ra được.

Miêu Nghị cởi y phục ra, hiện tại tên này hở một chút là cởi y phục ra với
người khác.

Hắn lấy chuỗi nhẫn trữ vật đeo ngang hông ra, lấy ra một thanh tam xoa kích
màu trắng bạc đưa tới trước mặt Yêu Nhược Tiên hỏi:

– Sửa thứ này lại một chút có được chăng?

Ặc…

Yêu Nhược Tiên không biết nói gì, lão đã quên đồ của bảy mươi hai trại chủ đều
bị tiểu tử này vơ vét.

Có sẵn pháp bảo bạch tinh, cho nên nói tinh luyện tinh phấn phiền phức lại
không nói được, Yêu Nhược Tiên nhận tam xoa kích vào tay tra xét, liếc nhìn
Miêu Nghị:

– Sửa thì cũng được, bất quá ngươi hãy nghĩ cho kỹ trước, một khi tiến hành
thay đổi, linh thể bên trong pháp bảo coi như phế bỏ, phải luyện yêu đan mới
vào làm linh thể.

– Tại sao?

Miêu Nghị thất thanh hỏi.

– Bên trong linh thể là yêu đan nhất phẩm, nếu quả thật phế bỏ, cũng tương
đương phế bỏ một trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, tương đương với mười vạn
kim tinh trôi theo dòng nước.

Miêu Nghị tu luyện tới bây giờ chưa hề dùng tới một trăm viên Nguyện Lực Châu,
không cần phải nói dùng hết một lượt, chỉ nghe qua đã cảm thấy đau nhói trong
lòng.

Yêu Nhược Tiên lộn tam xoa kích trong tay, giơ tay lên thi pháp, bằng vào tu
vi của lão dễ dàng xóa đi luồng pháp nguyên của chủ nhân trước pháp bảo.

Sau khi biến tam xoa kích thành vật vô chủ, lão thi pháp khẽ run lên, tam xoa
kích nổ tung thành một luồng sương mù bạc, biến thành hư ảnh một con cự mãng
khoanh tròn trước mặt hai người, vô ý thức lắc lắc đầu, nhìn có vẻ dọa người.

Yêu Nhược Tiên chỉ ảo ảnh cự mãng nói:

– Đây là hình dáng linh thể bảo vật khi còn sống, sau khi bị giết chết, nó đã
mất đi thân thể, sau khi luyện chế thành pháp bảo, yêu đan đã dung hợp thành
một thể với tinh phấn. Nói cách khác, thanh tam xoa kích này đã thay thế thân
thể nó, chính là thân thể nó bây giờ, sửa tam xoa kích lại không khác nào phá
hủy thân thể nó lần nữa. Nhưng yêu đan đã luyện hóa, muốn lấy yêu đan từ tam
xoa kích ra là chuyện không thể nào. Hoặc ngươi cứ để như vậy sử dụng, nếu như
sửa đổi nhất định sẽ phải phế bỏ linh thể bảo vật, ngươi hãy lựa chọn đi.

Yêu Nhược Tiên giải thích như vậy, Miêu Nghị nghe xong lập tức hiểu rõ ràng.
Hủy đi thật sự là đáng tiếc, nhưng hắn không quen sử dụng tam xoa kích, vũ khí
không vừa tay thì dùng làm gì, dùng đến lúc gặp địch rồi chịu chết sao?!

Miêu Nghị nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng hạ quyết tâm:

– Sửa!

Yêu Nhược Tiên cười híp mắt hỏi:

– Ngươi muốn luyện chế một thanh bảo thương tốt một chút, hay là bình thường
thôi?

– Yêu tiền bối, ai mà không muốn tốt một chút, đương nhiên là ta hy vọng tốt
hơn.

Năm ngón tay Yêu Nhược Tiên xòe rộng, ảo ảnh cự mãng đang nằm trước mặt hai
người nhanh chóng co rụt lại, bay trở vào trong tam xoa kích, rơi vào trong
tay lão, lại lắc đầu nói:

– Kích này bất quá chỉ dài hai thước, nếu ta luyện chế thành thương dài một
trượng cho ngươi, phân lượng kích này vẫn còn thiếu một chút.

Tên Miêu Nghị này rất quả quyết, nếu đã quyết định cũng sẽ không hẹp hòi tiếc
của, cắn răng một cái, không nói hai lời, lấy một thanh trường đao từ trong
nhẫn trữ vật ra, cắm xuống trước mặt Yêu Nhược Tiên:

– Có đủ hay không?

Yêu Nhược Tiên đưa tay cầm cán trường đao, vuốt cằm nói:

– Đủ là đủ rồi, bất quá phải hủy diệt linh thể hai món pháp bảo, ngươi chịu
không?

Miêu Nghị lộ vẻ đau lòng gật đầu nói:

– Luyện!

– Không vội, còn thiếu ít đồ.

Yêu Nhược Tiên lắc đầu nói.

– Thứ gì?

– Luyện chế bảo vật cần phải có Xích Diễm Chi!

Yêu Nhược Tiên thấy Miêu Nghị trợn to mắt nhìn mình, lập tức thanh minh lần
nữa:

– Giúp ngươi luyện chế bảo vật không thu tiền công đã là vô cùng nể mặt, ta
còn phải tiêu hao không ít pháp lực, không thể nào giúp ngươi ra Xích Diễm
Chi, giá trị vật kia không rẻ chút nào!

Miêu Nghị có vẻ nghi ngờ lão nhân dơ dáy này có phải đang cố ý từ chối hay
không.

Hắn chưa từng thấy qua Xích Diễm Chi, nhưng đã nghe nói qua, đích xác là nhu
phẩm cần thiết luyện chế bảo vật, một miếng nhỏ bằng đầu ngón tay đã trị giá
một vạn kim tinh. Nghe nói còn có Lam Diễm Chi và Kim Diễm Chi cao cấp hơn,
giá trị càng không rẻ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.