Sau khi cảm nhận được ích lợi của thứ này, Miêu Nghị có vẻ nhớ mãi không quên,
đã dùng qua thứ tốt, còn ai chịu dùng đồ kém cỏi.
Hắn quyết định mình cũng phải giữ một viên phòng thân, để phòng bất cứ tình
huống nào, dù sao một viên Nguyện Lực Châu bằng hạt gạo đối với tu vi trước
mắt của mình, có thể dùng được rất là nhiều lần.
Cẩn thận cất kỹ viên Nguyện Lực Châu nho nhỏ, Miêu Nghị nhìn chung quanh một
chút phân biệt phương hướng, sau đó ghìm cương dừng lại, vỗ mạnh một phát vào
mông ngựa.
Con ngựa kia bị đau phát ra tiếng hí, cất vó chạy như bay dưới ánh trăng.
Hắn không cần ngựa này, cước lực chậm như vậy đối với hắn là vô dụng, ai bắt
được thuộc về người ấy.
Mà Miêu Nghị nhanh chóng phi thân bay về phía núi rừng, bay một mạch trên ngọn
cây, chạy về phía Trường Phong động.
Phương thức phi hành này của hắn trong mắt người bình thường đã là bay, nhưng
chỉ có tu sĩ mới hiểu như vậy không phải là bay, bất quá là dùng động lực lơ
lửng gia tốc tiến tới. Lúc trước phương thức của bọn lão bản nương lướt qua
bầu trời đêm mới thật sự gọi là phi hành.
Còn cách Trường Phong động không xa hắn không tiến tới nữa, Trường Phong động
còn có tu sĩ ở lại giữ.
Miêu Nghị đứng trên ngọn cây, tay bóp miệng huýt lên mấy tiếng, nhái theo
tiếng chim kiêu kêu đêm.
Không bao lâu sau có một bóng đen chạy tới nhanh như điện chớp, chạy đến dưới
tàng cây ngẩng đầu lên hí dài, chính là Hắc Thán nghe tiếng chủ nhân gọi chạy
tới.
Miêu Nghị cười hắc hắc, phát hiện súc sinh này quả nhiên thông minh, biết mình
đang gọi nó, phi thân xuống rơi trên lưng nó.
– Cỡi một thân thịt béo của ngươi vẫn thoải mái hơn nhiều.
Miêu Nghị cười vui vẻ, đưa tay vỗ vỗ nó.
Hai chiếc xúc tua thịt từ trong bờm Hắc Thán bắn ra, bám vào đùi Miêu Nghị. Nó
cảm nhận được tâm ý chủ nhân, lập tức chuyển phương hướng nhanh chóng vượt núi
băng đèo mà chạy.
Lần này hắn không đi về phía Nam Tuyên phủ mà là Trường Phong thành, tên Miêu
Nghị này rất thù dai.
Nếu đã tới đây, hắn không có ý định bỏ qua cho Hoàng Bảo Trưởng cùng Triệu
Hành Ngô lúc trước thiếu chút nữa giết chết mình. Nhất là Hoàng gia, không đơn
thuần là thiếu chút nữa giết chết mình, quan trọng hơn là chúng ức hiếp huynh
muội mình nhiều năm như vậy, hắn chuẩn bị liễu kết đoạn ân oán này, tránh cho
có bóng ma trong lòng ảnh hưởng mình tu hành.
Đối với hắn mà nói, có thù không báo không phải là quân tử, không báo được thù
là không nhịn được.
Miêu Nghị chạy nhanh trên quan đạo, lúc sắp đến gần Trường Phong thành, hắn
cùng với một người cỡi ngựa ngược chiều chạy lướt qua nhau.
Chỉ trong thoáng chốc Miêu Nghị sửng sốt, Hắc Thán nhanh chóng dừng lại, quay
đầu chạy ngược trở về.
Sau khi thấy mặt người kia, cả hai bên đều song song dừng lại, nhìn nhau ngơ
ngác.
Người kia ăn mặc giống như thư sinh, thân khoác trường sam màu trắng, hai lọn
tóc trắng buông xuống trước ngực, áo choàng xanh bay phất phơ phía sau, dung
mạo phong hoa tuyệt đại và khí độ dưới ánh trăng cũng không che giấu được.
Miêu Nghị kinh ngạc gọi một tiếng:
– Lão Bạch!
Người này chính là lão Bạch, cầm cương ngồi ngay ngắn, nhìn Miêu Nghị khẽ mỉm
cười nói:
– Tại sao là ngươi?
Miêu Nghị tung mình nhảy xuống, ngân thương trong tay cắm xuống đất.
Lão Bạch cũng vân đạm phong khinh xuống ngựa, Miêu Nghị giang hai cánh tay ôm
chầm lấy lão Bạch, xoay hai vòng mới chịu đặt y xuống, mừng rỡ không thôi hỏi:
– Tại sao ngươi lại tới đây?
Lão Bạch vẫn giữ phong độ ung dung nhàn nhã dù gặp bất cứ chuyện gì, mỉm cười
nói:
– Muốn đi Vạn Trượng Hồng Trần làm một vài chuyện.
Đi Vạn Trượng Hồng Trần ư? Miêu Nghị trợn mắt hốc mồm, hồ nghi nói:
– Làm chuyện gì vậy?
Lão Bạch cười khẽ nói:
– Năm đó đại tiên từng lưu lại một chút kỳ môn dị pháp, ta muốn đi Vạn Trượng
Hồng Trần thực hành, để xem có thể được như nguyện hay không.
Lại là đại tiên kia, Miêu Nghị kỳ quái nói:
– Tình huống thế nào, nói ra xem ta có thể giúp một tay hay không.
Lão Bạch bình thản nói:
– Thử xem có thể dẫn dụ Minh Đường Lang ra ngoài hay không, mượn Minh Đường
Lang ít đồ làm vài thử nghiệm.
Miêu Nghị á khẩu nghẹn lời, người ta tránh không kịp, người này lại muốn tìm
tới, còn muốn tìm quái vật kia mượn ít đồ…
Hắn thật sự là hâm mộ khí độ lão Bạch bất cứ lúc nào cũng vân đạm phong khinh,
gặp chuyện không sợ hãi. Chỉ là một phàm nhân, thậm chí ngay cả chuyện kinh
khủng như vậy cũng xem như chơi.
Miêu Nghị có chút dở khóc dở cười hỏi:
– Ngươi chuẩn bị tìm Minh Đường Lang mượn vật gì vậy?
Lão Bạch xem thường đáp:
– Trứng Minh Đường Lang.
Miêu Nghị thiếu chút nữa té xỉu, giơ tay lên vỗ vỗ trán:
– Theo ta ngươi muốn mượn không thành vấn đề, mấu chốt là Minh Đường Lang
chịu cho ngươi mượn sao? Ngươi chuẩn bị mượn thế nào?
– Khi vị đại tiên kia còn sống từng nói qua một biện pháp nhỏ.
Lão Bạch giơ tay chỉ một cái bao bố treo trên yên ngựa:
– Ta cũng không biết có tác dụng hay không, bất quá chỉ đi thử một chút.
Miêu Nghị thuận thế nhìn theo, nhất thời sửng sốt, phát hiện con ngựa kia có
vẻ quen quen, rất giống con ngựa mình vừa thả đi lúc trước, bất quá thân dài
hơn, cũng không lấy làm lạ.
Hắn và lão Bạch ở chung một chỗ mười năm, không có gì khách sáo, lập tức tháo
bao bố trên yên ngựa xuống mở ra xem thử, thì ra là một cái gương đồng.
Mà lão Bạch bên cạnh có vẻ hứng thú đi vòng quanh Hắc Thán, còn đưa tay nâng
cằm nó, quan sát răng trong miệng nó.
Hắc Thán ngoan ngoãn hiếm thấy, đứng yên cho y sờ soạng quan sát, thậm chí
nhắm hai mắt lại, lộ vẻ nhu thuận.
Sau khi kiểm tra Hắc Thán một chút, lão Bạch lắc đầu cười khẽ nói:
– Kẻ vô phúc không may mắn, tiểu tử ngươi thật đúng là người có phúc, lại gặp
được một vật cỡi tốt như vậy…
– Người khác coi thường, ta nhặt được dùng tạm một chút.
Miêu Nghị thuận miệng đáp, cũng không coi lời của lão Bạch ra gì, lực chú ý
vẫn còn tập trung vào gương đồng.
Hắn cầm gương lật tới lật lui trong tay quan sát thật kỹ, không nhìn ra có chỗ
nào ly kỳ, lại co tay búng mấy cái trên mặt, sau đó ôm gương hồ nghi hỏi:
– Ta không nhìn lầm chứ, dùng vật này dẫn dụ sao?
Lão Bạch giơ tay chỉ vầng trăng sáng trên trời:
– Vị đại tiên kia từng nói qua, lợi dụng gương phản xạ ánh trăng chiếu vào
Vạn Trượng Hồng Trần, là có thể dẫn dụ Minh Đường Lang ra ngoài.
Miêu Nghị sửng sốt, ánh mắt rời đi gương đồng trong tay, cơ mặt giật giật hỏi:
– Một cái gương đồng là có thể dẫn dụ Minh Đường Lang ra ngoài sao, thật hay
giả?
Lão Bạch cười nói:
– Ta cũng không biết, chỉ là thử xem một chút.
Miêu Nghị lộ vẻ kinh hãi nói:
– Lão Bạch, ngươi chớ làm loạn. Ta nói thật, biết càng nhiều càng sợ, bây giờ
ta mới biết Minh Đường Lang kia quá kinh khủng, cho dù là tu vi của ta bây giờ
chỉ sợ cũng không chạy thoát một đòn của nó, ngươi cũng đừng lấy mạng mình ra
đùa giỡn.
Lão Bạch đáp:
– Ta vẫn có chút lòng tin với vị đại tiên kia.
Miêu Nghị nghĩ cũng phải, vị đại tiên kia để lại môn đạo cho lão Bạch không
sai, phàm là những thứ hắn học được ở lão Bạch chưa bao giờ sai chạy.