Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 304: Đại trưởng lão trong truyền thuyết


Biệt thự Thái Cực, đại điện Ninh thị.

Đại điện này là nơi được nhà họ Ninh ở thủ đô dùng đã tiếp đãi những nhân vật lớn cùng khách quý, trong gia tộc đã rất hiếm khi mở họp quan trọng thế này ở đây.

Phải biết rằng, nhân vật tai to mặt lớn có thể khiến Ninh thị ở thủ đô coi là khách quý, quản lý cấp cao của toàn gia tộc phải đến nghênh tiếp, đưa mắt nhìn khắp Long Quốc này cũng chẳng được mấy người.

Lúc này, bên trong đại điện Ninh thị, có hai hàng ghế dựa bằng gỗ hoàng hoa lê cổ kính đã ngồi đầy các nhân vật có quyền thế trong nhà họ Ninh.

Mỗi người đang ngồi ở đây, ai cũng đều là nhân vật tai to mặt lớn ở thủ đô.

Ai nấy đều đeo vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt ánh lên tia nghi hoặc, như thể rất đang rất khó hiểu, tại sao hôm nay lại bỗng tập hợp mở họp, là vì nghênh tiếp một nhân vật lớn nào đứng trêи đỉnh Long Quốc à?

Mà bên ngoài đại điện Ninh thị, cách một bức tường, trong một căn biệt thự sân vườn hơi hướng cổ đại, có một nhóm nam nữ trẻ tuổi đang bàn tán gì đấy.

Nhóm nam nữ trẻ tuổi này không phải cô chủ hay cậu cả gì của Ninh thị, mà đó là con rể và con dâu của nhà họ Ninh, tùy tiện lôi một người trong số họ ra cũng đều là các cô cậu cành vàng lá ngọc có tiếng trong giới quyền quý ở thủ đô, không có một ngoại lệ nào.

Có thể nói, tình cảnh này hẳn sẽ dọa sợ kha khá người, vì nó quá phô trương.

“Nhà họ Ninh chúng ta rất hiếm khi tiếp đãi long trọng một vị khách như vậy, cũng chẳng biết là ông lớn từ đâu đến nhà chúng ta.”, một cô gái ăn mặc thời thượng tỏ vẻ nghi hoặc hỏi.

“Không biết nữa. Nhưng mà với cục diện này, ít nhất cũng phải là một trong ba ông lớn có thể lên nắm quyền đất nước hoặc là làm trong bộ máy chính phủ nhỉ?”

“Tò mò quá đi mất. Phải biết rằng dựa vào thế lực của nhà họ Ninh chúng ta, ngoại trừ mấy người quan lớn, còn lại mấy tên nhà giàu triệu phú đừng hàng đầu gì đấy cũng không có tư cách để gia tộc chúng ta coi trọng như thế.”

“Các người đừng có đoán nữa, lần này là đại trưởng lão của Ninh thị chúng ta trở về!”, một nam thanh niên trông có vẻ rất tri thức lên tiếng.

Nghe thế, người ở đây đều lộ vẻ khó hiểu, lũ lượt hỏi thăm, muốn biết vị đại trưởng lão này rốt cuộc có lai lịch như thế nào, sao lại có thể khiến cả nhà họ Ninh tiếp đón mình như vậy?

“Đại trưởng lão à? Nhà họ Ninh chúng ta từ khi nào mà có đại trưởng lão vậy? Sao tôi không biết?”, một cô gái trẻ hỏi với giọng điệu tò mò.

“Ha ha, đó là thứ lưu lại trong gia phả tổ huấn, mà cô lại không biết? Tất nhiên dựa vào địa vị của cô trong gia tộc, căn bản không có tư cách để biết thân phận thật sự của đại trưởng lão.”

“Tôi từng thấy ở trêи gia phả rồi, nhưng chuyện này cứ như là truyền thuyết vậy, không ngờ lại có một vị đại trưởng lão thật. Cũng chẳng biết lai lịch ra sao.”

Người của nhà họ Ninh, ngoại trừ các đại lão quản lý cấp cao đứng đầu mới biết, còn lại đều chỉ hiểu biết nửa vời, toàn là nghe đồn uy danh của đại trưởng lão, chứ khổng biết rõ tình hình thực sự.

Bọn họ đều vô cùng tò mò với đại trưởng lão trong truyền thuyết của nhà họ Ninh.

Lúc mọi người đang bàn tán xôn xao.

Một chiếc Bentley màu đen khí chất đơn điệu nhưng âm trầm chậm rãi chạy vào trong biệt thự Thái Cực.

Ninh Tông Bảo dẫn theo một đội bảo vệ mặc vest, nét mặt giữ nguyên vẻ cung kính, đi đến nghênh đón, tự mình mở cửa xe ra.

Theo sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng chậm rãi đặt chân xuống, phía sau còn có một vệ sĩ mặc áo đen đi sát theo.

Chỉ trong chốc lát, người thanh niên trẻ thần bí này được Ninh Tông Bảo – một ông lớn ở nhà họ Ninh cung kính đưa vào trong đại điện Ninh thị được đề phòng nghiêm ngặt.

Một cảnh này khiến mọi người chứng kiến phải sững sờ tại chỗ!

Ninh Tông Bảo – một trong ba chủ nhà Ninh thị ở thủ đô, là lục trưởng lão quyền uy ngập trời trước mặt bọn họ, thế mà lại tự mình mở cửa xe cho một thanh niên trông chỉ chừng hai mươi tuổi?

Chuyện này làm chấn động thế giới nhận thức trong lòng bọn họ rất mạnh, đúng là không thể ngờ được!

“Kia, kia chắc là đại trưởng lão trong truyền thuyết nhỉ? Sao trẻ tuổi vậy! Coi bộ chỉ mới chừng hai mươi thôi!”, một thanh niên trong nhà họ Ninh cảm thán.

“Tuy không thể tin được, nhưng chắc hẳn phải là cậu ta! Được chú sáu – một ông lớn hô mưa gọi gió ở thủ đô đích thân đến mở cửa xe, đúng là ngầu chết đi mất!”, một cô gái nói với vẻ si mê.

Tất cả mọi người ở đây đều tỏ ra vẻ hâm mộ cùng kính ngưỡng.

Chỉ có một cô gái trẻ tuổi là để lộ sự sợ hãi khủng khϊế͙p͙ cùng không dám tin!

Lúc Ninh Tiểu Thanh thấy Lâm Ẩn bước từ trêи xe xuống đã trợn mắt há hốc mồm, cảm giác như mình suýt nữa lên cơn tim!

Cô ta hoàn toàn không ngờ rằng, người chồng đáng khinh của Trương Kỳ Mạt lại là đại trưởng lão của Ninh thị ở thủ đô!

Lúc trước mình còn liều lĩnh mỉa mai Lâm Ẩn một cách nặng nề ở trong buổi họp lớp nữa chứ?

Trong lòng Ninh Tiểu Thanh trộn lẫn đủ loại cảm xúc, cứ ngỡ mình giỏi giang hơn Trương Kỳ Mạt nhiều lắm, gia thế cao hơn cô cả một đoạn dài, nhưng kết quả cô ta chợt phát hiện rằng, thì ra Trương Kỳ Mạt đã gã cho một người mạnh mẽ đến thế, cứ như là nhân vật thần thoại vậy!

….

Lâm Ẩn đi tới đại điện Ninh thị, Hades đứng ngoài sân chờ.

Anh nhìn chung quanh một chút, cảm thấy kiến trúc của biệt thự Thái Cực này cũng khá đẹp mắt.

Là phong cách kiến trúc đậm nét ở thời nhà Minh, có dấu vết từng sửa đổi lại di tích cổ, trong ngoài vườn hoa đều có vô số các chòi nghỉ chân, trông rất mực khí thế, quả thật có thể so với hoàng cung thời cổ đại.

“Đại trưởng lão, xin mời.”

Ninh Tông Bảo đứng ở cửa đại điện đưa tay ra hiệu, nói với giọng cung kính.

Lâm Ẩn bình tĩnh đi vào đại điện, Ninh Tông Bảo thì chậm lại nửa bước, dẫn đường ở một bên.

Trong phút chốc bước vào đại điện, Lâm Ẩn nghênh đón vô số ánh mắt ngạc nhiên.

Vẻ mặt của anh vẫn hờ hững, nhìn thẳng vào chính giữa đại điện.

Hai bên trái phải của đại điện đều được xếp một hàng ghế tựa, lần lượt ngồi ở đó là những quản lý cấp cao nắm thực quyền ở nhà họ Ninh.

Trong trường hợp trang trọng và nghiêm ngặt như thế này, chỗ ngồi cũng có ý nghĩa của nó, đều dựa theo địa vị của mọi người mà sắp xếp thành.

Có chừng hai mươi người, đều là đàn ông trung niên hơn bốn mươi, chỉ có vẻn vẹn vài người phụ nữ.

Ninh Tông Huyền từng gặp mặt ngồi ở vị trí cuối cùng, rõ ràng ông ta cũng miễn cưỡng có được tư cách tham gia vào đội hình tiếp đón Lâm Ẩn.

Những người quản lý cấp cao ngồi ở đây đều bị gương mặt trẻ tuổi của Lâm Ẩn làm chấn kinh!

Trẻ quá đi mất, gần như là độ tuổi làm con cháu họ, thế mà lại là đại trưởng lão trong truyền thuyết của nhà họ Ninh?

Nếu không phải tận mắt thầy lục trưởng lão Ninh Tông Bảo tự mình đến đón tiếp vị đại trưởng lão Lâm này, thì bọn họ thật sự không thể tin được, đây là nhân vật tai to mặt lớn có thể khiến tất cả quản lý cấp cao của nhà họ Ninh phải cúi đầu!

“Cung nghênh đại trưởng lão đến nhà họ Ninh!”, Ninh Tông Bảo nói với vẻ nghiêm túc, làm việc rất theo khuôn phép.

Theo động tác khom lưng của Ninh Tông Bảo, tất cả mọi người đang ngồi đều nhanh chóng nghiêm mặt lại, đứng lên cúi mình trước Lâm Ẩn.

“Cung nghênh đại trưởng lão Lâm!”

Trong này chỉ có một người đứng thẳng, không cúi mình.

Đó là người quản lý nội bộ nhà họ Ninh bây giờ, Ninh Tông Đạo.

Ninh Tông Đạo híp mắt lại, dùng ánh mắt sắc bén như lưỡi đao nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn nghênh đón ánh mắt của Ninh Tông Đạo, đôi mắt của anh cũng dần trở nên âm trầm lạnh lùng.

“Đại trưởng lão Lâm, tại hạ là Ninh Tông Đạo, người quản lý nhà họ Ninh. Không biết đại trưởng lão Lâm đến nhà chúng tôi là có chuyện gì quan trọng?”, Ninh Tông Đạo ung dung cất tiếng hỏi.

Đôi mắt lạnh như băng của Lâm Ẩn đưa qua, khiến Ninh Tông Đạo thấy có chút không rét mà run.

“Tôi đến nhà họ Ninh làm gì, đến lượt ông hỏi sao?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.