*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Màn Thầu
“Từ khi nào mà Anh Kỳ Thâm của con biết nấu ăn?” Mẹ Tống buồn cười nhìn Tống Kỳ Thâm một lúc lâu, sau đó mới thu hồi tầm mắt.
Nghe ý tứ trong lời nói của Thiên Chi, vị anh trai này không những chỉ biết nấu ăn, mà còn nấu khá ngon.
Tống Kỳ Thâm từ lúc nào đã khai phá tính năng mới ấy, mẹ Tống cảm thấy vô cùng mới lạ và tò mò.
Thiên Chi không hiểu nguyên nhân, nhìn mẹ Tống rõ ràng là đang mỉm cười chế nhạo, ánh mắt cô cũng nhìn về phía Tống Kỳ Thâm.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Cô chậm rãi lên tiếng hỏi.
Ban đầu ba Tống vẫn ngồi ở một bên lắng nghe, sau khi nghe đến đây, ông nhìn Thiên Chi cười nói, “Nó hả, từ nhỏ đến lớn chưa từng đặt chân vào phòng bếp, trước đó không lâu khi ba mẹ vẫn còn ở Na Uy chăm sóc ông nội Tống, anh Kỳ Thâm của con cũng không bao giờ nấu ăn.”
Ba Tống không hiểu vì sao Tống Kỳ Thâm lại giở cái trò bịp bợm cùng trò hề này ra, ông ấy chỉ cảm thấy anh lấy cái gì để lừa gạt Thiên Chi.
Cô gái nhỏ thực sự đã tin tưởng.
Thiên Chi lập tức muốn phản bác lại, nhưng lời vừa lên đến miệng chợt bị đông cứng.
Ánh mắt cô một mực khoá chặt Tống Kỳ Thâm như vậy.
Cho nên trước đó cô từng hoài nghi anh căn bản không biết nấu ăn, đó mới là sự thật?
Thiên Chi nhìn anh không chớp mắt, nửa ánh mắt cũng không chia cho người khác.
Tống Kỳ Thâm nắm tay thành đấm, đặt ở bên môi, rồi sau đó ho nhẹ một tiếng.
Không nghiêng không lệch, đúng ngay lúc này mà truyền đến.
Sau khi Tống Kỳ Thâm ho xong, anh cũng không cảm thấy da mặt mình có khả năng dày thêm một chút, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, “Một số món đơn giản, con vẫn có thể nấu được.”
Hành động này giống như ném một quả bóng da, lập tức vứt sự nghi ngờ còn nguyên vẹn lăn trở về.
Ba Tống nghe xong chỉ mỉm cười, không đáp lời.
Ánh mắt mẹ Tống đầy chế nhạo, giọng điệu hơi kỳ quái, còn cố tình kéo âm cuối thật dài, “Ồ…..Đơn giản, con đều nấu được.”
Rồi sau đó, mẹ Tống giống như lơ đãng mà lặp lại lời Tống Kỳ Thâm vừa nói, “Cho nên những món đơn giản như vậy, là do gần đây con đã tự mình học nó à?”
Bà ấy không đợi Tống Kỳ Thâm trả lời, hết vấn đề này đến vấn đề khác cứ tiếp tục nhảy ra ngoài.
“Nếu đã như thế, con hãy bộc lộ tài năng cho mẹ và ba con thưởng thức đi.”
Mẹ Tống chưa bao giờ ăn thức ăn do chính tay con trai nhà mình nấu.
Bà ấy đưa mắt nhìn Thiên Chi, vẫn giống như cũ vuốt nhẹ bàn tay của cô gái nhỏ, “Xem ra Chi Chi đã thưởng thức qua rất nhiều lần, con cũng không thể bất công như vậy nha Tống Kỳ Thâm, mẹ thực sự rất muốn nếm thử, xem chúng có phải ăn rất ngon hay không.”
Thiên Chi suy nghĩ, quyết định vẫn nên ăn ngay nói thật.
Bỏ qua việc ban đầu cô từng soi xét kỹ Tống Kỳ Thâm qua một bên, món mì mà anh làm trước đây chẳng khác nào một trận Waterloo.
(*Trận Waterloo: diễn ra vào ngày chủ nhật 18 tháng 6 năm 1815 tại một địa điểm gần Waterloo, thuộc Bỉ ngày nay. Đây là một trong những trận đánh nổi tiểng nhất và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoléon. Nguồn GG.)
Âm thanh của Cố Oản Oản nhẹ nhàng, còn một mực nắm chặt tay Thiên Chi.
Hai người ngồi rất gần nhau, cô có thể cảm nhận được, trong lòng mẹ Tống thực sự rất thích cô.
Thiên Chi liếc mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi im lặng ở một bên, muốn quan sát xem anh đang suy nghĩ cái gì, trước tiên cô phải giúp Tống Kỳ Thâm trả lời vấn đề này, cô nghiêm túc nói, “Thế nhưng lúc trước anh trai nấu mì không được ngon cho lắm, nếu anh ấy đã không muốn nấu, hay là buổi trưa chúng ta cũng không nên ép anh ấy nấu để làm gì.”
Trong lúc cô gái nhỏ nói ra lời nói này, ba người có mặt ở đây đều ngẩn người.
“Cái con bé này!” Cố Oản Oản nhéo mặt cô, “Mẹ chỉ nói đùa thôi!”
Mẹ Tống dở khóc dở cười, “Đúng thật là một bảo bối mà, ngay cả lời nói đùa cũng không phân biệt được, mẹ biết con muốn bảo vệ anh trai của con rồi, ha ha ha.”
Hai má Thiên Chi ửng hồng, nhưng vẫn trả lời rất nhẹ nhàng, “Vâng.”
*
Đương nhiên buổi trưa hai người không ai nhắc đến chuyện này, hơn nữa cũng không vào bếp.
Tống Kỳ Thâm đặc biệt gọi đầu bếp Trương đến đây, bảo ông ta nấu một bàn thức ăn.
Đêm qua mẹ Tống đã quay về nhà họ Tống, nhìn thấy thím Lý vẫn còn ở đó, không đi theo đến Nam Uyển, ban đầu bà ấy có ý định muốn cùng chồng mình đến đây ở, ngày thường bọn họ còn có thể hỗ trợ một chút, giúp sắp xếp cuộc sống sinh hoạt hàng ngày cho đôi vợ chồng trẻ. Nhưng lúc trước Tống Kỳ Thâm không muốn làm như vậy, tất nhiên anh cũng có suy tính riêng của mình.
Đoán chừng đôi vợ chồng mới cưới này muốn tận hưởng thế giới của hai người.
Hơn nữa hôm nay bà ấy nhìn thấy trên làn da kia, còn in mấy quả dâu tây.
Có lẽ không để thím Lý đến đây, mới là một quyết định chính xác nhất.
Trong lúc dùng bữa Thiên Chi đã không còn câu nệ như trước đó, cô lập tức đi đến bên cạnh đứa con trai thân cao chân dài nhà mình, sau đó còn véo cánh tay Tống Kỳ Thâm, nhìn thấy anh hơi cúi người, vội vàng tiến đến gần, không biết cô dán sát vào tai anh nói điều gì đó.
Theo sau mẹ Tống nhìn thấy con trai nhà mình trả lời một tiếng, rồi đi thẳng về phía tủ lạnh, mở tủ lấy ra một thứ giống như chai nước ép trái cây, đưa đến tay của Thiên Chi.
Ba Tống lái xe đến đây, cho nên không thể uống rượu, mà ông ấy cũng không thích uống nước trái cây.
Tống Thanh Đình nhìn thấy động tác của Tống Kỳ Thâm, chỉ lắc lắc tay, liền lên tiếng từ chối, “Chỉ cần lấy cho mẹ con một chai là được rồi, không cần lấy cho ba, ba không uống thứ này.”
Tuy rằng Cố Oản Oản rất tò mò đây là loại nước ép trái cây gì, nhưng bà ấy cũng không muốn uống, “Không cần đâu, mẹ không thích uống loại nước đó.”
Tống Kỳ Thâm nghe xong từ cửa phòng bếp bước ra, đôi mắt đào hoa rũ xuống, giọng điệu lạnh nhạt, nghe có vẻ như rất thiếu đòn, “Cái gì mà uống với không uống, vốn dĩ con đâu có ý định lấy cho ba mẹ.”
Ba Tống:…….
Mẹ Tống:…….
Cái tên nhóc thối tha này!
Thiên Chi nghe xong âm thầm trong góc véo tay Tống Kỳ Thâm một cái, còn hơi dùng sức.
Ý tứ này chính là, anh đang làm cái gì vậy, muốn chọc giận trưởng bối à.
Tống Kỳ Thâm không dao động, âm thanh vượt qua bộ bàn ăn đá hoa cương, đủ để mọi người nghe thấy, “Véo anh cũng vô dụng, hôm nay trời đổ tuyết, đối với thức uống lạnh như vậy, chỉ cho phép uống nửa chai thôi.”
Cố Oản Oản thu hết tất cả vào đáy mắt, rồi sau đó ở dưới bàn, dùng sức đá Tống Thanh Đình một cái.
Tống Thanh Đình bị đá cũng không tức giận, chỉ dịu dàng đưa mắt nhìn qua, khoé môi hơi cong lên.
Dùng đũa gấp một cái chân giò hầm mềm đưa đến, “Thích ăn thì ăn nhiều một chút.”
Cố Oản Oản:?
Tống Thanh Đình tỏ vẻ như hiểu rõ, còn học theo phong cách của con trai nhà mình, y dạng hoạ hồ lô*, tiếp đến bổ sung thêm một câu như vậy, “Nhưng cũng chỉ cho ăn nửa cái thôi.”
(*Y dạng hoạ hồ lô: nhìn theo hồ lô vẽ giống như vậy. Ý chỉ sự bắt chước, không có sáng tạo. Nguồn Baidu.)
*
Trên bàn ăn, chỉ có Thiên Chi và mẹ Tống nói chuyện với nhau.
Mới vừa rồi không biết chuyện gì đã xảy ra, trong lời nói oán trách của mẹ Tống còn mang theo chút “Giáo huấn” đối với hai cha con nhà họ Tống, nói chuyện cũng không kiêng dè, còn không cho phép phản bác, liệt kê từng việc một, khi thế hào hùng.
Cố phu nhân đã hoàn thành xong bài thuyết trình dài dòng trong suốt bữa cơm này, hiện giờ mới cảm thấy hả giận một chút, sau đó bà ấy bảo mọi người dùng cơm đi.
“Chi Chi, trong khoảng thời gian này, cho đến kỳ nghỉ đông của con, mẹ và ba sẽ không rời đi.”
“Tốt như thế sao?” Thiên Chi nói xong, liếc mắt nhìn Tống Kỳ Thâm đang ngồi bên cạnh, đối phương nghe xong dường như không mấy bất ngờ.
“Đúng vậy, về sau khi nào có thời gian rảnh mẹ dẫn con đi ra ngoài dạo phố mua sắm nhé.” Cố Oản Oản gắp thức ăn cho cô, “Đến lúc đó ba mẹ sẽ đi cùng với vợ chồng son các con đến thăm ông nội.”
Đã lâu rồi Thiên Chi chưa được gặp mặt ông nội Tống, trước đó nghe nói sức khoẻ của ông nội không tốt lắm, hơn nữa lại trải qua một ca giải phẫu lớn, từ khi ấy ông nội vẫn luôn ở Na Uy tiến hành an dưỡng thực vật.
“Gần đây thân thể của ông nội có khoẻ không ạ?”
Cố Oản Oản mỉm cười, “Đã không còn gì trở ngại, chỉ là sau khi nghe tin các con lãnh giấy kết hôn, sức khoẻ ông cũng dần dần chuyển biến tốt hơn.”
Các thế hệ trước, đến lúc tuổi già thường dễ suy nghĩ rất nhiều, có đôi lúc còn tự tạo cho mình tâm lý ám chỉ, so với việc dùng thuốc còn hiệu quả hơn nhiều.
Trong lúc đó.
Hai cha con nhà họ Tống vẫn luôn trầm mặc, rất biết thức thời không nói xen vào nửa câu.
“Ba mẹ con có nói khi nào sẽ quay trở về không, ba mẹ thực sự đã lâu rồi chưa gặp mặt bọn họ, lần cuối liên lạc với nhau, là nói đến việc Kỳ Thâm muốn bay sang đó thăm hỏi, cho nên mẹ chỉ giúp hỏi xem bọn họ có thể sắp xếp thời gian hay không.”
Tống Kỳ Thâm bay qua đó thăm hỏi?
Thiên Chi xoay cái muỗng trong tay, trong lòng chợt suy đoán một chút, sau đó cô trả lời câu hỏi vừa rồi của mẹ Tống, “Về chuyện đi sang Na Uy khẳng định là sẽ đi, mẹ con từng nói đợi bà ấy giải quyết xong công việc sẽ trở về đây sống, tương lai không dự định đi qua bên kia nữa, nhưng bà ấy chưa thông báo thời gian cụ thể, con cũng không hỏi.”
“Nên quay về sống cùng con thôi.”
Lục Uyển Đình luôn một mực đuổi theo Thiên Diêm, chuyện này mọi người trong đại viện đều biết rõ, đây không phải là chuyện bí mật gì. Nhưng nhiều năm vẫn kiên trì như cũ, lần đầu tiên mẹ Tống nhìn thấy như vậy.
Cặp đôi này là một cặp đôi mãnh liệt, thời điểm mẹ Tống còn trẻ tuổi, đã từng nếm qua cảm giác này.
Cũng không có gì khác, bà và ba Tống chính là tế thủy trường lưu, so với dạng lưu lượng của ba Thiên mẹ Thiên, hoàn toàn lại là hai phong cách khác nhau.
(*Tế thủy trường lưu: nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý chỉ nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm. Nguồn GG.)
Mà năm đó mẹ Tống thực ra rất thích hóng chuyện bát quái.
Đương nhiên, hiện giờ vẫn không có gì thay đổi.
Người khác đều nói Thiên Diêm lạnh lùng tàn khốc, không hiểu tình yêu, có người vợ xinh đẹp như vậy cũng chỉ để trưng bài, chưa từng động tâm với ai. Nhưng mẹ Tống vẫn luôn cảm thấy, có thể khiến cho Lục Uyển Đình một mực dây dưa đến mức này, đó cũng là do Thiên Diêm tự mình chấp nhận.
Một buổi tối cách đây khá lâu, bà và Tống Thanh Đình từng nhắc đến chuyện bát quái ấy mẹ Tống cảm thấy hai vợ chồng nhà này không trưởng thành chút nào, để cô gái nhỏ sống một mình như vậy, cũng không quan tâm đến, tiền có thể so sánh với người thân sao?
Nhưng ngay lập tức lại bị ba Tống dùng luận lý về nguyên tắc đạo đức gì đó lừa dối cho qua chuyện, tựa như đang niệm kinh, sau đó mẹ Tống chỉ muốn đi ngủ ngay mà thôi.
Như vậy cũng tốt, hiện giờ cô gái nhỏ này đã là con dâu của mình, về sau chính là con gái của mình.
Không phải là bảo bối của người ta, nhưng là bảo bối của nhà họ Tống, chẳng phải là được rồi sao.
Sau khi dùng bữa trưa xong, ba Tống mẹ Tống đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi.
Vốn dĩ Tống Kỳ Thâm đã vạch kế hoạch thật tốt, chính là buổi chiều đến công ty, nhưng ba mẹ cũng đã đến đây, cho nên anh dứt khoát ở lại Nam Uyển cả ngày.
Khoảng thời gian về sau, ba Tống mẹ Tống ở lại dùng cơm chiều, rồi mới chuẩn chị dọn đường hồi phủ.
Mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong, mẹ Tống hết lần này đến lần khác không nói thẳng ra, chỉ hỏi là, “Đêm nay ba mẹ sẽ nghỉ tạm ở đâu?”
Nam Uyển có rất nhiều phòng dành cho khách, nếu hai vị trưởng bối muốn qua đêm ở Nam Uyển, cũng vẫn còn dư phòng.
Nghĩ về chuyện này, Thiên Chi còn chưa kịp lên tiếng, đã bị Tống Kỳ Thâm cắt ngang, “Nhà họ Tống.”
Đối với những chuyện khác chưa bao giờ nhìn thấy Tống Kỳ Thâm tích cực như vậy.
Mẹ Tống tiến lên phía trước, thẳng tay đấm anh một đấm, rồi sau đó thuận thế kéo Tống Kỳ Thâm đến một góc nhỏ hẻo lánh.
Thiên Chi muốn đi khuyên nhủ, nhưng lại bị ba Tống ngăn cản, ông ấy dường như tập mãi đã thành thói quen, “Không sao đâu, Chi Chi con không cần phải xen vào, đây là truyền thống giáo dục của nhà họ Tống.”
Cố Oản Oản kéo Tống Kỳ Thâm đến nơi khác, “Mẹ muốn nói chuyện đàng hoàng với con.”
“Con nghe đây.” Tống Kỳ Thâm vừa mới bị đấm một cái, lồng ngực có hơi đau.
“Chuyện này mẹ không tiện nói với con bé vì sợ làm nó xấu hổ, cho nên mới nói với con. Hiện giờ Chi Chi vẫn còn đang học đại học, giai đoạn này con bé luôn bận rộn với việc học, con nên làm tốt những biện pháp phòng tránh, đừng nháo loạn đến mức tạo ra một sinh mệnh nhé.”
Tống Kỳ Thâm không ngờ mẹ Tống lại nói đến chuyện này, anh ngẩn người, “Vâng.”
Các biện pháp phòng tránh vẫn luôn được thực hiện, không có sơ suất.
“Con nhìn xem buổi sáng trên cổ con kìa, chậc chậc chậc. Cho dù về sau con không cầm lòng được, mẹ cũng không cho phép con chỉ biết nghĩ đến sự thoải mái của bản thân mình, nếu xảy ra chuyện gì, mẹ sẽ hỏi tội con trước đó, có hay biết không!”
Tống Kỳ Thâm đáp lời, “Biết rồi ạ.”
Nói nhiều như vậy, nhưng Cố Oản Oản vẫn tin tưởng con trai nhà mình, bà ấy vỗ bờ vai của anh, rồi sau đó lại đột nhiên nhớ đến tình cảnh sống chung lúc trước của hai người bọn họ, “Thằng nhóc thối tha, ngày thường cũng chưa từng nhìn thấy qua con đối xử tốt với mẹ như vậy.”
“Đây có phải là Cố phu nhân mà con quen biết không nhỉ?” Tống Kỳ Thâm nhướng một bên chân mày, không nhanh không chậm nói, “Không phải mẹ còn có Tống tiên sinh à.”
Cái gì mà Tống tiên sinh.
Gắp cho bà một giò heo lớn thì được gọi là Tống tiên sinh sao
Mặt mẹ Tống lập tức xụ xuống, “Con nói nhảm nhiều quá đấy, đêm nay mẹ sẽ ngủ cùng Chi Chi.”
Tống Kỳ Thâm:……
*
Đưa tiễn ba mẹ Tống xong, Nam Uyển không còn tiếng nói chuyện, một lần nữa yên tĩnh trở lại.
Bên ngoài trời vẫn đang đổ tuyết, khung cửa sổ sát đất đã tích tụ từng bông tuyết trong suốt.
Một ngày gần như binh hoang mã loạn* trôi qua như vậy, Thiên Chi không còn tâm trạng đi ngắm tuyết, vội vàng đi tắm rửa.
(*Binh hoang mã loạn = gà chó không yên: ý chỉ rối loạn. Nguồn Baidu.)
Sau khi cô sấy khô tóc bước ra, phát hiện Tống Kỳ Thâm cũng đã tắm rửa xong, bóng dáng cao ráo đang đứng trước cái ghế sô pha ở phòng ngủ chính, nói chuyện điện thoại với ai đó, tóc mái đen trên trán vẫn còn hơi ướt.
Thiên Chi cầm cái khăn tắm khô ráo tiến đến, nhón chân lên chậm rãi lau tóc cho anh, cái gì cũng không nói, cứ yên lặng như vậy.
Tống Kỳ Thâm dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với đối phương, theo sau anh cúp điện thoại, cúi mặt xuống, nhìn thẳng vào cô, để Thiên Chi tuỳ ý hành động.
“Vì sao không nói chuyện.” Dứt lời, Tống Kỳ Thâm lập tức buông điện thoại, còn tự nhiên kéo bộ quần áo ngủ hình con thỏ trắng của cô xuống.
Thiên Chi có lòng tốt giúp anh lau tóc, kết quả lại bị tập kích như vậy, thiếu chút nữa đã đứng không yên.
“Này…..”
Mặt cô nóng như lửa đốt.
“Ừ, anh trai ở đây.” Tống Kỳ Thâm cúi thấp người mỉm cười, kéo cô sát lại, “Lau tiếp đi.”
Thiên Chi do dự một lúc lâu, sau khi thả lỏng cảnh giác mới lần nữa tiến đến gần, “Vừa rồi anh bị lôi đi, rốt cuộc đã bị giáo dục chuyện gì thế?”
Dựa theo lời ba Tống nói, thực ra cô cũng cảm thấy khá tò mò với truyền thống giáo dục của nhà họ Tống.
Tống Kỳ Thâm nhàn nhạt liếc mắt nhìn thoáng qua đây một lúc, còn cường điệu hai chữ, “Giáo dục?”
Thiên Chi gật đầu.
“Trước hết không đề cập đến chuyện này, đột nhiên anh lại nhớ đến một chuyện, hôm nay em có nói anh nấu mì ăn không ngon à.”
Thiên Chi nghe thế, thân thể chợt cứng đờ một lúc.
“Nhưng anh nhớ rất rõ, lúc trước em còn khen là ăn rất ngon mà.” Tống Kỳ Thâm không nhanh không chậm nói.
Đúng…..
Vậy thì thế nào!
Lúc đó không phải là vì thể diện của anh à.
“Vậy em có biết cố tình giấu giếm mà không nói ra sự thật, về sau lại bổ sung vào sẽ có hậu quả gì không?”
Tống Kỳ Thâm chặn ngang bế cô lên, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lồng ngực mình, thấy cô vì quá ngạc nhiên mà mở to đôi mắt hạnh, trong đó còn ẩn một tầng sương mù mơ hồ, làm cho người ta đặc biệt trìu mến.
Tiếp đến hơi thở của anh mạnh mẽ tiến đến.
“Hôm nay anh sẽ nói cho em biết, thế nào là giáo dục chân chính.”