Tuyệt Thế Võ Hồn

Chương 276 :


Đúng lúc này, bỗng nhiên trong ngọn lửa vang lên hừ lạnh một tiếng, đón lấy, hỏa diễm tựa như là bị hai con cự thủ sống sờ sờ cho vỡ ra, ở giữa phân thành một cái khe lớn.

Đón lấy, một bóng người từ đó nhảy lên thật cao, trường đao trong tay bổ ra, vẽ ra trên không trung một đạo huyền ảo đường vòng cung, bên trên bầu trời mờ mờ ảo ảo có ầm vang tiếng sấm rung động, một đạo Thiểm Điện trạng đao khí, hướng về phía Dương Cảnh Thiên ầm vang bổ tới.

Một màn này, làm cho tất cả mọi người cũng không dám tin há to miệng, nhìn xem Sinh Tử Đài phía trên.

Người kia không là Trần Phong hay là ai? Áo quần hắn phế phẩm, toàn thân cháy đen, trên thân vết thương chồng chất, thậm chí có từng mảng lớn địa phương, đều đã bị thiêu đến lộ ra xương cốt! Nhưng là, hắn vẫn là ánh mắt kiên định, thần sắc tỉnh táo, bổ ra một đao này.

Phách Lôi kích, tựa như là một đạo Thiên Lôi một dạng gào thét nện xuống!

“Cái gì? Trần Phong chẳng những không chết, lại còn có thể bổ ra như thế cuồng mãnh bá đạo một chiêu?”

“Làm sao có thể, liệt hỏa đan nhiệt độ thế nhưng là có hơn ngàn độ, Trần Phong ** muốn cường hoành tới trình độ nào, mới có thể tại cái này hỏa diễm bên trong chạy trốn?”

“Ta biết a, hắn khẳng định là tu luyện có cường hoành rèn thể pháp môn!”

Triệu Đoạn Lưu khóe miệng hơi lộ ra ý cười, Trần Phong ngay cả địa hỏa đều có thể chịu đựng, chớ nói chi là ngọn lửa này. Vừa rồi Trần Phong hẳn là cố ý trốn ở trong ngọn lửa, ngừng thở, vì chính là tê liệt Dương Cảnh Thiên, để đột thi sát thủ!

Hứa lão ha ha cười nói: “Thế nào? Lão bằng hữu, không sai a?”

Bên cạnh hắn một mực đối Trần Phong từ chối cho ý kiến vị lão giả kia, khóe miệng cũng mang lộ ra một vòng tán dương ý cười, nhàn nhạt nói ra: “Quả thật không tệ, tuổi còn nhỏ, có thể đem võ kỹ, công pháp, rèn thể pháp môn kết hợp tốt như vậy, đã khó được. Mà lại có thể ẩn nhẫn, đáng giết thời điểm, không lưu tình chút nào.”

Một màn này, để nội tông tông chủ quan Nam Thiên nhìn, khóe miệng đều là hơi lộ ra một vòng mong đợi.

Vẻn vẹn lấy đệ nhất trọng lâu thực lực, liền có thể tất ** rèn đúc mạnh mẽ như thế, thực tế là khó được.

Quả nhiên, Trần Phong ẩn nhẫn được đền đáp, hắn một đao này bổ ra, Dương Cảnh Thiên căn bản còn đến không kịp phản ứng. Nhưng hắn kinh nghiệm chiến đấu phong phú, bản năng liền song chưởng đánh ra, giống như núi chưởng ảnh hướng Trần Phong đánh tới.

Chỉ bất quá, bởi vì hắn là vội vàng nghênh chiến, Hàn Băng chưởng uy lực, chẳng qua là phát huy ra ba thành mà thôi, dễ như trở bàn tay liền bị Trần Phong một kích này Phách Lôi kích cho đánh nát.

Nhưng là cái này cũng đưa đến trì hoãn Trần Phong công kích tác dụng, Dương Cảnh Thiên dưới chân một sai, liền muốn phi tốc bắt đi, hắn cắn răng âm thầm quyết tâm, chỉ cần trốn qua Trần Phong truy kích. Lập tức liền tái phát động mình một cái khác át chủ bài. Tất Trần Phong đánh giết.

Hắn cho là mình khẳng định là có thể chạy đi, nhưng là rất nhanh, trên mặt hắn đắc ý liền ngưng kết ở.

Bởi vì hắn phát hiện, theo một đao kia, trên người mình vậy mà một trận tê dại, căn bản động đều không động đậy.

Hắn mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên, sau đó cái này một cỗ vẻ ngạc nhiên chính là biến thành tuyệt vọng, bởi vì hắn nhìn thấy, Trần Phong đã mặt mũi tràn đầy lạnh lùng vung đao hướng hắn chém tới. Mà lúc này, thân thể của hắn mềm nhũn, không thể động đậy được.

Đây chỉ là một nháy mắt, nhưng là đã đầy đủ Trần Phong giết hắn mười lần.

“Chết đi!” Trần Phong cắn răng, quát to một tiếng, tử nguyệt đao chém ra, mắt thấy đao liền muốn tất Dương Cảnh Thiên một bổ hai đoạn.

“Dừng tay, dừng tay!” Trên vách núi, liên tiếp vang lên hai tiếng rống to, chính là Dương Siêu cùng dương không dễ.

Nhưng là, bọn hắn khoảng cách quá xa, đã không cách nào ngăn cản.

Trần Phong trường đao nghiêng nghiêng chém ra, đã chặt đứt Dương Cảnh Thiên cánh tay trái, mắt thấy là phải chặt đứt bộ ngực của hắn, đưa nó nghiêng chém thành hai đoạn.

Mà lúc này, bỗng nhiên một đạo bóng trắng hiện lên, tiếp lấy Trần Phong liền cảm giác một cỗ lực lượng khổng lồ cầm mình tay, để cho mình không cách nào động đậy, Trần Phong kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy nắm chặt tay mình người, vậy mà là Triệu Đoạn Lưu.

Hắn ngạc nhiên nói ra: “Tổng giáo tập, ngươi…”

Triệu Đoạn Lưu hướng về phía hắn chậm rãi lắc đầu: “Ngươi đã chặt đứt Dương Cảnh Thiên một đầu cánh tay, oán khí cũng nên tiêu tán, hắn không thể chết, bằng không ngươi cùng Dương gia thật chính là không chết không thôi.”

Trần Phong thật dài thở một hơi, hắn cũng biết, Triệu Đoạn Lưu nói có đạo lý.

Mà thừa dịp cái này ngăn miệng, ' Dương Siêu đã bay lượn mà xuống, tất Dương Cảnh Thiên ôm đến một bên, khẽ vươn tay phong hắn huyết mạch.

Sau đó hắn nghiêm nghị quát: “Tiểu súc sinh, ngươi dám hạ như thế độc thủ. Lão tử làm thịt ngươi!”

Nói liền một chưởng đánh ra.

Triệu Đoạn Lưu trong mắt lãnh mang chợt lóe lên, bên hông trường kiếm liền vỏ mà ra, tuỳ tiện đánh nát Dương Siêu chưởng phong, sau đó vỏ kiếm nhẹ nhàng điểm tại trên cổ họng của nàng, Dương Siêu lập tức cả người cứng lại ở đó, động cũng không dám động.

Triệu Đoạn Lưu ở bên trong trong tông là có tiếng cao thủ, thực lực mạnh mẽ, hắn biết, mình tuyệt không phải Triệu Đoạn Lưu đối thủ.

Nếu như động một cái, thật có khả năng trực tiếp bị đánh nát yết hầu mà chết.

Triệu Đoạn Lưu nhàn nhạt nói ra: “Dương trưởng lão, người mới bảng cuộc thi xếp hạng trận chung kết, Sinh Tử Đài bên trên cử hành, chết sống có số, những người khác không thể can thiệp, Trần Phong đã tha Dương Cảnh Thiên một cái mạng, đã là lòng dạ từ bi. Ngươi vẫn là cố tình gây sự? Cũng đừng quên tông chủ còn nhìn xem đâu!”

Hắn nói đến đây, Dương Siêu đã là phía sau mồ hôi lạnh lâm ly mà ra, trong lòng hối hận mình lần này đúng là quá xúc động, đã là làm trái tông môn quy củ, theo lý mà nói hẳn là nhận nghiêm trị.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Linh La Giới

Chương 276


Trong lòng nặng nề làm Bạch Nhị bước đi cùng không ngẩng đâu, mà chỉ nhìn xuống chân mình.
 
Lúc này trong lòng nàng đang rất lo lắng, muốn làm thế nào mới có được dược liệu phối chế dược phẩm.
 
Bạch Nhị cảm giác được có người đang đứng trước mặt mình, vô thức nghiêng người tránh qua. Tuy nhiên, một cánh tay lại vươn ra chặn nàng lại.
 
-Hả?
 
Bạch Nhị vừa ngước mắt lên, nhìn về phía người cản đường mình. -Là. Hạ Ngôn?
 
Bạch Nhị nhìn thấy khuôn mặt Hạ Ngôn, hô hấp thoáng cái ngừng lại. Từ sau khi chia tay ở Tội Ác Sâm Lâm, đã qua mấy tháng. Trong thời gian này, mỗi khi Bạch Nhị nghĩ lại, cũng thường xuyên nhớ tới Hạ Ngôn. Chỉ là từ sau lần chia tay đó cũng không gặp lại Hạ Ngôn nữa, rất nhiều lần Bạch Nhị đều thở dài, nghĩ rằng có khả năng cả đời cũng sẽ không gặp lại Hạ Ngôn
 
Mà hiện giờ, Bạch Nhị thậm chí nghĩ rằng mình đang nằm mơ, đây không phải là sự thật.
 
Trong nhất thời, Bạch Nhị thậm chí nghĩ rằng mình đang nằm mơ tất cả không phải là sự thật.
 
Qua một hồi lâu, Bạch Nhị mới che miệng nhỏ của mình, tỉnh lại từ trong khiếp sợ, mừng rỡ nhìn Hạ Ngôn. Trên mặt Hạ Ngôn vẫn mỉm cười nhìn Bạch Nhị.
 
– Bạch Nhị! Ta xuất hiện rất bất ngờ sao? Hạ Ngôn cười nói.
 
Kỳ thật Hạ Ngôn cũng có chút bất ngờ, ngay lúc mình chuẩn bị rời thành Hoa Thanh, lại ở trên con đường này không hẹn mà gặp được Bạch Nhị. Duyên phận, có đôi khi thật sự không nói rõ. Có lúc, một ít trùng hợp bất ngờ thật sự tồn tại.
 
– Hạ Ngôn! Thật là huynh?
 
Bạch Nhị lại hỏi như xác nhận, trong ánh mắt chớp động quang mang vui sướng. Thất vọng không mua được dược liệu dược phẩm vừa rồi, cùng tạm thời hóa thành hư ảo.
 
– Đương nhiên là huynh!
 
Hạ Ngôn gật đầu, chỉ vào người mình:
 
– Lần này huynh đi từ thành Tử Nguyệt tới thành Càn Khôn, vừa lúc đi ngang qua thành Hoa Thanh, nhớ tới các người cố ý tới xem có thể gặp được không. Huynh đi Đại sảnh Dong Binh thành Hoa Thanh, nhưng vẫn không thấy các người xuất hiện. Sau đó lại hỏi nhân viên công tác nơi đó, biết được sân viện các người ở trước kia. Chỉ là.
 
Hạ Ngôn nhớ tới khu nhà đã bán đi, liền dừng lời, chuyển giọng nói:
 
– Huynh cho rằng lúc này không thể gặp được các người nữa, thế nhưng không ngờ ở nơi này lại gặp muội. Vừa nghe giọng nói đã thấy quen thuộc, chẳng qua chỉ nhìn thấy bóng lưng huynh còn không dám nhận, sợ không phải muội.
 
Hạ Ngôn cũng có chút than thờ.
 
-A?
 
Bạch Nhị nghe Hạ Ngôn nói xong những lời này, không khỏi há miệng nhỏ.
 
Chẳng qua ánh mắt của nàng lại đặt ở trước ngực Hạ Ngôn, bên trên một tấm huân chương dong binh tứ cấp hoàng sắc. Huân chương hoàng sắc, mới là nguyên nhân chân chính làm Bạch Nhị kinh ngạc.
 
Mấy tháng trước, Hạ Ngôn ngay cả dong binh nhất cấp cùng không phải, mà hiện giờ lại mang một huân chương hoàng sắc thân phận dong binh tứ cấp.
 
Huân chương hoàng sắc, ở Đại sảnh Dong Binh thành Hoa Thanh cũng không thấy nhiều.
 
– À! Huynh mang huân chương ở Đại sảnh Dong Binh, làm việc tiện một chút, quên gỡ xuống.
 
Hạ Ngôn thấy ánh mắt Bạch Nhị nhìn chằm chằm huân chương mình, liền nói muốn tháo xuống.
 
Bạch Nhị vội vàng lắc đầu, ngăn cản Hạ Ngôn.
 
– Hạ Ngôn! Trương Long bị trọng thương. Bạch Nhị nói tới Trương Long:
 
– Nửa tháng trước chúng ta đi Tội Ác Sâm Lâm săn giết một con ma thú. Trương Long bị ma thú đánh trúng ngực, thiếu chút nữa đã chết.
 
Bạch Nhị có chút sợ hãi:
 
– Nhưng mà may mắn, cuối cùng cũng cứu lại một mạng. thế nhưng. Muội cùng ca ca, kim tệ bốn người chúng ta kiếm được mấy năm nay đều vì Trương Long bị thương mà tiêu hết. Dù ngay cả sân viện phụ thân mẫu thân lưu lại cũng bán đi.
 
Bạch Nhị khẽ cong môi nhỏ:
 
– Tuy rằng Trương Long cứu lại một mạng, thế nhưng vẫn phải sử dụng một loại dược phẩm chữa thương. Chỉ là mỗi ngày, dược liệu phối chế dược phẩm này đều cần tốn hao một kim tệ mua về. Nếu không dùng dược phẩm, Trương Long tùy thời sẽ chết.
 
Nghe Bạch Nhị nói liên tục những lời này, kỳ thật vừa rồi HạNgôn đã suy đoán ra.
 
Hạ Ngôn thấy không phải Bạch Nhị bị thương, lo lắng trong lòng liền nhẹ nhõm không ít. Nói lại, đối với mấy người này, Hạ Ngôn lo lắng nhất vẫn là Bạch Nhị.
 
Đây cũng không trách Hạ Ngôn. có lẽ tất cả nam nhân dưới tình huống như vậy, đều sẽ lo lắng nhất là Bạch Nhị.
 
– Hạ Ngôn! Huynh đi theo muội, muội muốn mua dược liệu. Trương Long phải lập tức uống thuốc.
 
Bạch Nhị kéo tay Hạ Ngôn đi vào.
 
Hạ Ngôn cười cười, cũng theo Bạch Nhị đi vào trong cửa hàng bán thuốc này.
 
Mẫu Dạ Xoa kia đang ngồi trong quầy hàng đen, hai mắt to như chuông đồng xoay chuyển trên người nam nhân mình, nhìn thấy Bạch Nhị tiến vào, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hung ác.
 
Lộc tiên sinh thấy Bạch Nhị lại vào, vội vã chạy tới, trên mặt hiện vẻ không kiên nhẫn.
 
– Lộc Hữu Tài này trước kia khi phụ thân còn trên đời đã trợ giúp hắn không ít. Nếu không phải phụ thân, năm đó Lộc Hữu Tài này đã sớm chết đói, là phụ thân cho hắn tiền vốn làm ăn, hắn mới có được ngày hôm nay. Mà hiện giờ muội chỉ thiếu hắn chút dược liệu, hắn đều không chấp nhận.
 
Bạch Nhị thì thầm nói với Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn càu mày:
 
– Bạch Nhị! Lộc tiên sinh này dường như sợ hãi thê tử mới không muốn cho muội thiếu dược liệu nữa.
 
Hạ Ngôn nghe Bạch Nhị đổi thoại với Lộc Hữu Tài, cho nên nghe Bạch Nhị nói như vậy, không khỏi nói vài câu cho Lộc Hữu Tài.
 
– Hừ! Muội không tin, chỉ là mượn cớ cho có mà thôi. Hừ! Muội thiếu bọn họ ba kim tệ, hắn liền trái một tiếng khó, phải một tiếng khó.
 
Bạch Nhị khẽ giọng hừ một tiếng, gương mặt thanh tú xụ xuống.
 
– Bạch Nhị! Sao cô lại tới nữa?
 
Lúc này đây Lộc Hữu Tài có chút không kiên nhẫn, phất tay lớn tiếng nói.
 
Thê tử hắn đứng sau quầy hàng đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhị, giống như muốn nuốt nàng. So sánh với Bạch Nhị vóc người yểu điệu, Hạ Ngôn nhìn ra, nữ nhân béo này chính đố kỵ vóc người tướng mạo của Bạch Nhị.
 
– Nên nói ta đã nói rồi Bạch Nhị, cô phải thông cảm ta khó xử chứ. Cửa hàng của ta cũng không phải như hiệu thuốc hàng đầu Linh Dược Phường kia, thiếu không nổi.
 
Lộc Hữu Tài tới gần, vẫn nói không ngừng.
 
Đột nhiên, biểu tình Lộc Hữu Tài sững ra.
 
Hắn thấy Hạ Ngôn bên cạnh Bạch Nhị, vốn là một người trẻ tuổi thì hắn cũng không để ý gì. Thế nhưng khi hắn thây huân chương trước ngực Hạ Ngôn, ánh mắt lại không thể rời đi được.
 
Lộc Hữu Tài cũng là người có kiến thức, biết rõ giá trị huân chương hoàng sắc này. -Ngài.
 
Lộc Hữu Tài nói năng cũng bắt đầu lắp bắp.
 
– Lộc tiên sinh! Đây là bằng hữu của ta, Hạ Ngôn, dong binh tứ cấp. Trong đôi mắt Bạch Nhị lộ ra vẻ đắc ý, chỉ chỉ Hạ Ngôn nói với Lộc Hữu Tài.
 
– Lộc tiên sinh! Hạ Ngôn huynh ấy cũng là bằng hữu của ca ca ta, còn có Trương Long nữa. Huynh ấy biết Trương Long bị thương, cố ý từ.
 
Bạch Nhị nói đến đó, thoáng cái không nhớ vừa này Hạ Ngôn nói từ đâu tới, vội vàng nhìn về phía Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn nói:
 
– Ta đến từ Thánh thành.
 
Trong lòng Hạ Ngôn cười thầm, thảo nào vừa nãy Bạch Nhị ngăn mình tháo huân chương dong binh hoàng sắc xuống, hóa ra là muốn cho Lộc Hữu Tài này một cái hạ mã uy.
 
Biết dụng ý của Bạch Nhị, Hạ Ngôn tự nhiên thuận theo thế giúp Bạch Nhị.
 
Hai mắt ti hí của Lộc Hữu Tài đột nhiên trùng ra, thân thể run run kịch liệt, trong nháy mắt đầu toát đầy mồ hôi.
 
-Từ. Thánh thành?
 
Lộc Hữu Tài cảm thấy cổ mình có thứ gì đó bóp chặt.
 
– Làm sao vậy, làm sao vậy?
 
Một thân hình to lớn đột nhiên phóng lên từ phía sau Lộc Hữu Tài, chính là bà vợ của hắn. Lộc Hữu Tài vừa thấy bà vợ mình lao tới, vội vã muốn ngăn cản, thế nhưng bà vợ hắn còn muốn mạnh mẽ hơn, căn bản không ngăn được.
 
– Tiểu yêu tinh! Ngươi thực sự là chưa từ bỏ ý đồ hả, còn dám tới? Bà béo kia chỉ vào Bạch Nhị:
 
– Ta nói rõ cho ngươi biết, nếu như ngươi có tiền, dược liệu chỗ chúng ta tùy ý bán cho ngươi. Nếu ngươi không có tiền, vậy lập tức cút cho ta!
 
Bà béo kia vừa nói, vừa chấn động thịt béo trên người.
 
Lộc Hữu Tài mặt đã tái mét!
 
Bà vợ của hắn không biết dong binh tứ cấp rốt cuộc có địa vị gì, bà ta chỉ biết Chấp sự cùng Đường chủ thành Hoa Thanh cao cao tại thượng, sau đó chính là đại gia tộc cùng người giàu có đầy tiền. Đối với những người này, bà ta sẽ vui vẻ ra mặt. Thế nhưng đối với Hạ Ngôn là dong binh tứ cấp, bà ta căn bản không biết đối phương có bao nhiêu phân lượng.
 
Hơn nữa, tên dong binh tứ cấp này còn nói là tới từ Thánh thành. Thánh thành kia là chỗ nào?
 
Lộc Hữu Tài liên tục kéo bà vợ mình lại, thế nhưng bà béo kia vẫn đang lải nhải, thậm chí muốn nhào lên đẩy Bạch Nhị, muốn đẩy Bạch Nhị cùng Hạ Ngôn ra ngoài.
 
Bạch Nhị đả thông hơn tám mươi đường kinh mạch, dù là sức lực nữ nhân béo này lớn gấp đôi cũng không có khả năng là đối thủ của Bạch Nhị.
 
Nếu Bạch Nhị muốn động thủ, trong nháy mắt là có thể giết chết nữ nhân béo này.
 
Chẳng qua tuy rằng Bạch Nhị tức, đến nỗi ngực sữa phập phồng, hơi thở hỗn loạn, mặt như sương lạnh, nhưng vẫn bảo trì bình tĩnh.
 
Dù sao, phu phụ Lộc Hữu Tài đều là người thường.
 
– Bạch Nhị, còn có vị Hạ Ngôn tiên sinh này, ta. ta lập tức chuẩn bị dược liệu các ngài cần. Các ngài chờ chốc lát.
 
Lộc Hữu Tài thật vất vả kéo bà vợ mình ra sau lưng, thở hồng hộc nói với Hạ Ngôn cùng Bạch Nhị.
 
Vừa nghe lời này, nữ nhân béo kia lập tức bạo phát, một cái phi thân trực tiếp đè Lộc Hữu Tài nằm úp sấp xuống đất.
 
– Đừng náo loạn nữa, tiền này đủ mua dược tài rồi chứ?
 
Hạ Ngôn sắc mặt âm trầm, hắn bị nữ nhân này nháo tới phiền.
 
Loại đàn bà đanh đá này, thật không muốn thấy.
 
– Tiểu yêu tinh, lão nương bảo ngươi.
 
Nữ nhân béo này còn đang kêu la, vốn muốn nói cút, thế nhưng khi Hạ Ngôn lấy ra một xấp kim phiếu ánh vàng rực rỡ, giọng bà ta lập tức im bặt. Chẳng qua con mắt còn mở to hơn khi nãy, hận không thể trừng cả tròng mắt ra ngoài.
 
Bạch Nhị cũng giật mình nhìn Hạ Ngôn lấy ra một xấp kim phiếu. Nàng cách Hạ Ngôn tương đối gần, thấy rõ kim phiếu trong tay Hạ Ngôn, đều có con số một vạn.
 
Tuy rằng trước khi Hạ Ngôn rời thành Tử Nguyệt, đã để đa số kim phiếu ở trong hành trang, tuy nhiên trong vạt áo vẫn để số lẻ mười vạn kim phiếu.
 
Không khó tưởng tượng, người thường nhìn thấy một món tiền khổng lồ như thế sẽ có phản ứng thế nào.
 
Nữ nhân béo kia biểu tình lập tức chuyển đổi còn nhanh hơn lật sách, trên mặt béo lập tức đắp đầy tươi cười, bộ dáng hung hãn muốn ăn thịt người vừa nãy liền hoàn toàn biến mất.
 
– Ai da! Hóa ra là khách mua dược liệu, mời vào trong, mời vào trong!
 
Nữ nhân béo kia lắc lắc eo như thùng phuy nói với Hạ Ngôn cùng Bạch Nhị.
 
Lúc nói, còn cố ý vươn người tới nhìn hạn mức kim phiếu trong tay Hạ Ngôn.
 
Kim phiếu này, cũng chia làm những mức một trăm, năm trăm, một ngàn, một vạn.
 
Đến khi bà ta thấy chữ số một vạn trên kim phiếu, miệng lập tức càng thêm khó khép lại.
 
Lộc Hữu Tài vừa này bị ép bẹp trên mặt đất, lúc này mới há miệng thờ dốc đứng lên, thấy Hạ Ngôn cầm kim phiếu trong tay, bà vợ mình vẻ mặt tươi cười, hận không thể lập tức xông lên bóp chết bà vợ chỉ biết phá hoại này, thế nhưng lại không dám, chỉ có thể khập khiễng tiếp tục bắt chuyện với Hạ Ngôn cùng Bạch Nhị.
 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 276


Bạch Kính Thần cảm thấy bồn chồn, anh vẫn luôn đứng canh trước cửa phòng bệnh, dù cấp dưới có nhiều lần khuyên bảo nên ra về, nói bọn họ sẽ canh chừng, thế nhưng anh vẫn rất lo lắng.

Thật ra anh không lo cho Nhạc Yên Nhi đang hôn mê mà lo cho Dạ Đình Sâm nhiều hơn.

Bạch Kính Thần sợ hắn sẽ gây ra chuyện không thể vãn hồi trong lúc đang kích động.

Kể cũng buồn cười, Dạ Đình Sâm luôn bình tĩnh tỉnh táo, Thái Sơn sụp trước mặt cũng không đổi sắc vậy mà cũng có lúc ‘kích động’.

Bạch Kính Thần rất bất an, gọi cho Dạ Đình Sâm thì hắn tắt máy, Nghiêm lão cũng không nghe điện thoại, anh không thể liên lạc được với người của Dạ Đình Sâm mà chỉ có thể canh chừng ở đây bởi lẽ dù thế nào đi nữa, chắc chắn hắn sẽ tới đây để gặp Nhạc Yên Nhi.

Chẳng biết đợi bao lâu, anh mới nghe thấy tiếng bước chân từ cuối hành lang vọng lại.

Bạch Kính Thần vội nhìn về phía đó, lập tức thấy Dạ Đình Sâm toàn thân ướt sũng, thậm chí còn chảy máu, hắn đi cùng Trần Lạc và Nghiêm lão, cả ba người đang hướng về phía phòng bệnh.

Tay trái Dạ Đình Sâm buông thõng, có thể thấy máu hòa với nước mưa đang chảy xuôi theo tay hắn, rơi xuống sàn nhà.

Bạch Kính Thần đứng phắt dậy, thấy Dạ Đình Sâm thế này quả thực anh run cả người.

– Làm sao thế này? Sao lại thành ra…

Chưa hỏi xong đã thấy Dạ Đình Sâm vọt vào phòng bệnh.

– Anh cả.

Bạch Kính Thần định chạy theo hỏi nhưng bị Nghiêm lão cản lại.

– Nghiêm lão, chuyện gì đã xảy ra?

Bạch Kính Thần vội hỏi.

Nghiêm lão đáp:

– Bây giờ thiếu gia cần yên tĩnh, Bạch thiếu cứ chờ ở ngoài này một lát đã.

Nghiêm lão đã ở bên Dạ Đình Sâm từ khi hắn còn bé, ai cũng biết ông không chỉ là tùy tùng của hắn mà có thể nói ông chính là trưởng bối làm bạn bên hắn, ông là người hiểu Dạ Đình Sâm nhất. Vậy nên trong tình huống thế này, mọi người đều răm rắp nghe lời ông.

Bạch Kính Thần gật đầu, nghe lời ngồi chờ ngoài phòng bệnh.

Nghiêm lão bước vào trong rồi đóng cửa lại.

Trong phòng, Dạ Đình Sâm đứng cách giường một quãng, không hề nhúc nhích.

– Nghiêm lão, có phải tôi làm sai rồi không?

Nghe thấy Nghiêm lão bước vào, Dạ Đình Sâm khàn giọng hỏi.

Nghiêm lão cười hiền, hỏi lại:

– Thiếu gia hối hận chuyện hôm nay đã suýt đẩy Nhị thiếu gia từ trên cao xuống à?

Nghiêm lão biết nhưng vẫn cố hỏi, ông hiểu hắn đang ám chỉ điều gì.

Dạ Đình Sâm đứng gần giường bệnh, hắn nhìn người có khuôn mặt tái nhợt đang nằm trên giường, bàn tay be bét máu thịt run lên, dường như hắn muốn vươn tay nhưng cuối cùng vẫn buông xuống.

Tay của hắn ô uế, không xứng động vào cô.

– Có phải là tôi hại cô ấy không…

Lần đầu tiên, Dạ Đình Sâm luôn quyết đoán lại cảm thấy nghi ngờ bản thân như vậy.

Nếu không phải vì hắn, Nhạc Yên Nhi sẽ không bị cuốn vào những chuyện của nhà họ Dạ, cô có thể sống cuộc sống đơn giản, vui vẻ quay phim mình thích, dù sinh hoạt có chút thiếu thốn nhưng sẽ không nguy hiểm tới tính mạng.

Cô cưới hắn, vậy mà hắn không bảo vệ được cô, để cô hết lần này tới lần khác rơi vào nguy hiểm.

– Thiếu gia, tôi cho rằng câu hỏi này chỉ có thiếu phu nhân mới đưa ra đáp án được.

Giọng Dạ Đình Sâm khẽ run:

– Ông biết không, hôm qua cô ấy đòi ly hôn, điều đáng sợ nhất là tôi nhận ra mình không có lý do gì để giữ cô ấy lại. Những thứ tôi có thể mang lại cho cô ấy chỉ toàn là nguy hiểm. Tôi không biết phải đối mặt với chuyện này ra sao, vậy nên tôi trốn tránh, muốn dùng công việc để gây tê bản thân, lại chẳng ngờ vì sơ sẩy của tôi nên khiến cô ấy suýt thì…

Dạ Đình Sâm không nói nổi nữa.

Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu Bạch Kính Thần đến muộn nửa bước thôi, hắn đã phát điên rồi.

Nhưng hắn không thể cam đoan cuộc sống của Nhạc Yên Nhi sẽ không phải đối mặt với chuyện này lần nữa, hắn cảm thấy mình quá mức vô dụng.

Vậy nên hôm nay hắn muốn giết Anjoye, nếu chỉ có mình hắn thì cho dù đấu với Anjoye mười năm hắn cũng không sợ, thế nhưng Yên Nhi thì không, cô ấy quá yếu đuối, quá tốt đẹp, hệt như một đóa hoa trà thanh khiết, làm sao có thể chịu được mưa dập gió vùi.

Nghiêm lão thấy dáng vẻ của Dạ Đình Sâm lúc này, lần đầu tiên ông cảm thấy trong chuyện tình cảm, thiếu gia nhà mình cũng chỉ là người thường.

Trước đây, ông luôn lo lắng thiếu gia không có cảm xúc của người thường do hắn quá lạnh lùng, giờ ông vừa thấy vui mừng, thế nhưng cũng vừa thấy đau lòng.

– Thiếu gia, ngài đã quên cô Mạnh chưa?

Dạ Đình Sâm quả quyết:

– Tôi đã không còn bất cứ cảm xúc nào với Mạnh Y Bạch từ lâu.

Nghiêm lão gật đầu:

– Phải, tôi biết mười năm nay ngài luôn tìm kiếm tung tích của cô Mạnh là vì trách nhiệm. Nhưng tôi cho rằng ngài chưa bao giờ quên hẳn chuyện này, ngài tự quy trách nhiệm cái chết của cô Mạnh cho mình, vậy nên thấy thiếu phu nhân bị thương, ngài cũng sẽ nhớ lại những ký ức năm xưa, điều này khiến ngài càng thêm tự trách hơn.

Tự trách gấp đôi.

Cảm xúc này sẽ phá hủy sự tự tin của một người, để người đó cảm thấy mình không bao giờ bảo vệ được người con gái mình yêu, không xứng có được tình yêu.

Nghe Nghiêm lão nói, Dạ Đình Sâm mím môi.

Bác sĩ tâm lý từng nói hắn ghét phụ nữ là do cảm giác trách nhiệm quá lớn, điều này khiến hắn từ chối tiếp nhận những thứ tốt đẹp và mỏng manh.

Cái chết của Mạnh Y Bạch, xét từ một góc độ nào đó, đã tăng thêm chướng ngại tâm lý của hắn, khiến hắn không thể đụng chạm vào bất kỳ người con gái nào trong suốt mười năm.

Với Nhạc Yên Nhi, tình yêu thắng bệnh tật.

– Cô ấy… sẽ tha thứ cho tôi chứ?

Lần đầu tiên hắn thấy việc nói ra một câu cũng thật gian nan.

Nghiêm lão thở dài:

– Thiếu gia, chuyện của cô Mạnh không phải lỗi của riêng ngài, dù sao lúc ấy ngài mới có mười bảy tuổi. Nhưng với thiếu phu nhân, ngài còn làm được rất việc, đừng cứ đứng đó suy đoán, chi bằng chờ thiếu phu nhân tỉnh lại, ngài tự hỏi cô ấy xem.

Một lúc lâu sau, Dạ Đình Sâm mới khẽ gật đầu.

Nghiêm lão nhìn tay trái hắn vẫn đang nhỏ máu, máu đã tạo thành một vệt nhỏ trên sàn thì cảm thấy giật mình.

– Thiếu gia, đi băng bó trước đã, mùi máu trong phòng bệnh sẽ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của thiếu phu nhân.

Nghiêm lão biết việc Dạ Đình Sâm muốn làm nhất lúc này là ở bên Nhạc Yên Nhi, nếu không dùng cô làm cớ, hắn sẽ không đi.

Quả nhiên, vừa nghe thấy sẽ ảnh hưởng tới Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm lập tức gật đầu, ra khỏi phòng bệnh.

Bây giờ hắn không là người thừa kế của nhà họ Dạ, không phải chủ tịch tập đoàn đa quốc gia LN, càng không phải là công tước khác họ duy nhất của Anh quốc, hắn chỉ là một người đàn ông đang lo lắng cho người phụ nữ của mình mà thôi.

Ngoài phòng bệnh, bác sĩ tư nhân đã chờ từ sớm, Dạ Đình Sâm vừa ra ngoài, bác sĩ đã lập tức đón hắn, giúp hắn băng bó.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.