– Cũng không thể làm đàn ông khốn cả đời, lúc nằm dưới mồ lại ngay cả một người khóc thương thật tâm cũng không có.
Là bởi vì quá quen thuộc cách nói chuyện của nhau, nên không khó để Triệu Khắc Thần ứng phó với một kẻ độc mồm độc miệng. Y chạm ly cùng Lôi Dực, tùy ý nói ra một câu bắn thẳng về hướng gã đàn ông toàn thân phủ một màu trắng tinh nhưng lại thập phần tăm tối ở đối diện.
– Tiểu Niên con thật đáng thương, còn nhỏ như thế đã phải ở cùng một tên tình thánh không còn lẽ sống. Suốt ngày rao giảng đạo lý ôm ấp mộng mị ái tình, thân người làm bố nuôi như ta nhất định là phải cứu rỗi lấy con rồi, không khéo con lớn lên lại giống như hắn thì khổ.
Cung Nghiêm Thành vươn tay đón lấy đứa bé trai tựa như một vương tử kia, nụ cười ngây ngô của cục bông này thật sự khiến cho người khác vô cùng dễ chịu.
Triệu Khắc Thần nghe cũng chẳng buồn đối đáp mà chỉ cười, nhẹ nhàng đặt con trai vào tay người đối diện, lắc đầu giễu cợt.
– Anh Dực, đừng là cách cưỡng đoạt hay là ép buộc. Nếu không anh sẽ lại rơi vào vết xe đổ của tôi.
Triệu Khắc Thần đến cuối cùng vẫn là ngọn hải đăng trước gió biển, mệt mỏi đến cách mấy cũng phải gắng gượng vì đại cục vì những người phía sau.
Thâm ý rất nhanh chạy qua đáy mắt xảo quyệt của Cung Nghiêm Thành, không đến mấy giây liền nhận ra Lôi Dực đang chỉ chứa ai trong ánh nhìn của hắn.
– Một kẻ mê mẩn minh tinh, người còn lại lụy tình phóng viên báo chí. Toàn là chơi đồ khó xơi, quả là tác phong của người làm đại sự.
Sự phiền chán không che lấp cứ như thế dâng cao, lời của gã chỉ e bọn họ càng lúc càng không nghe lọt.
– Cậu thua bởi vì cái gì còn không nhớ sao? Sai lầm lớn nhất chính là cho đàn bà biết được cậu đối với cô ta có bao nhiêu thương tiếc.
– Thành, đừng cứ mãi để bóng tối bao lấy cuộc đời phóng đãng lại nhàm chán của cậu. Biết đâu chừng quay đầu lại ánh sáng cũng đã từ lâu xuất hiện rồi.
Chỉ bởi vì câu nói bâng quơ này, thái độ của gã đàn ông cợt nhã kia liền rơi vào trầm mặc. Sâu trong đôi đồng tử sâu hoắm kia liền nảy sinh những biến hóa khôn lường.
– Tôi vốn không cần ánh sáng, cho dù là có cũng sẽ bóp nghẹt nó dưới tay, hắc hóa nó trở nên đen tối giống như tôi là được. Thật tâm với phụ nữ chính là một dạng tự sát, tôi học không nổi các người loại dùng tâm mà hành động thay đầu này đâu.
– Mẫu Đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu
( Chết dưới tay Mỹ Nhân, làm quỷ vẫn phong lưu)
Một hơi cạn sạch ly vang Chardonnay trên tay, hắn cảm nhận hương vị nhẹ nhàng kia dần dần đốt lên ham muốn mãnh liệt trong người. Cô gái với mái tóc dài được búi lên gọn gàng đính bằng một chiếc kẹp tóc kim cương, vận một chiếc váy kiểu dáng thời thượng bó sát cơ thể mỹ miều đang nở nụ cười hòa ái trước ống kính ở đằng kia chính là ánh sáng, cũng là bóng tối của cuộc đời hắn. Là quá khứ, là hiện tại và hắn sẽ biến cô trở thành tương lai.
Kìm chế đi cảm giác muốn tiến đến kéo cô giam lại trong vòng tay, hắn siếc chặt chiếc ly thủy tinh trong suốt, ánh đèn nhấp nháy của máy ảnh xung quanh không hề buông tha, đã quá quen thuộc lại trở nên khó chịu bực tức.
Chất lỏng được rót vào thêm một lần nữa, dời đi biến động trong người Lôi Dực.
Đối với hình ảnh trước đèn flash giống như bữa cơm mỗi một ngày, Tư Duệ chỉ là vì duy trì khoảng cách với người kia mà tốn không ít công sức.
Chạy trời không khỏi nắng, hắn cứ như vậy đem cô đến bữa tiệc thượng lưu mà bao nhiêu người mong mỏi bước vào này. Khuôn viên biệt thự của Triệu gia tiếng tăm lừng lẫy, một tòa lâu đài xa xỉ tọa lạc ở chốn phồn hoa.
Chốc lát cô sẽ lại thoáng nhìn về hướng người đó, chỉ là bất kì khi nào cô xoay đầu đều có thể nhìn thấy ánh nhìn giống như lửa kia dán trên người cô. Bao nhiêu lần cố lờ đi đôi mắt của hắn, nhưng giống như không cách nào trốn khỏi, Lôi Dực giống như ngầm tuyên bố với tất cả mọi kẻ ở đây cô thuộc quyền sở hữu của ai.
– Tư Duệ, mấy tháng không gặp em lại càng lúc càng xinh đẹp.
Một người thanh niên mặc vest ưa nhìn tiến đến bên cạnh cô, lịch thiệp đưa tay chào hỏi.
– Anh Tự Trung, đừng lại trêu chọc em đấy.
Cô nở nụ cười rất vui vẻ, đối với người đồng nghiệp này lại thoải mái hơn rất nhiều.
– Đợi đến lúc bộ phim công chiếu thì em không thể lại giả vờ không quen biết anh rồi. Ai cũng mang tiêu chí đánh giá đây sẽ là tác phẩm kinh điển thu hút nhất mùa hè năm nay, chúng ta lại sắp phải cùng nhau đau đầu trước suy đoán của người hâm mộ.
– Lần nào mà bọn họ không quả quyết như thế, chúng ta muốn quản cũng không quản nổi.
Tư Duệ dửng dưng đáp lời, má lúm đồng tiền xinh đẹp phản chiếu qua con ngươi của thanh niên hồ hởi kia mang đầy sức sống.
– Trùng hợp thật lại gặp được anh ở đây.
Cô chuyển đổi chủ đề một cách tự nhiên, đôi môi xinh đẹp cong lên giống như trăng khuyết.
– Anh cùng cậu đến dự tiệc của đối tác, cũng là vì vài mối quan hệ mới vào được đây thôi.