Trong Mộng Ta Có Đại Lão

Chương 145 : Chẳng phải chuyên rút dây mạng nhà người ta?


Huyết ma do huyết nhục và hài cốt của Tiên nhân thai nghén thành, nghe rất mạnh.

'Các ngươi giết nàng?' Lâm Dịch hiếu kỳ.

Cổ Lan gật đầu nói: 'Không giết không được, vật kia vốn do huyết nhục của Tiên nhân thai nghén, điều kiện tiến hóa là hút huyết nhục. Khi thấy thực lực của mình khó mà tiến bộ, huyết ma kia mở ra lối riêng – phân tách một phần thân thể, bồi dưỡng ra ý thức mới, thả vào từng thế giới, đầu độc tu sĩ tàn sát lẫn nhau, sau khi trưởng thành thì trở về thủy nguyên để cầu đột phá.

Kết quả khiến lục đại Thiên vực chướng khí mù mịt, mọi người không vừa mắt nên muốn ra tay diệt nàng. Nào ngờ vật kia có chút thủ đoạn, kêu gào sông máu không khô, nguyên thần bất diệt. Sau đó có người sấy khô sông máu, ra tay gõ nát nàng, về sau thì không còn sinh vật tương tự.'

Lâm Dịch thấy Cổ Lan nói rất hời hợt.

Nhưng có thể tưởng tượng quá trình kinh khủng đến mức nào.

Nghe Cổ Lan nói, chắc huyết ma kia cũng là tồn tại ngưu bức hống hống, nhưng không ngờ bị sấy khô sông máu, bị đập cho tan nát. Quá thê thảm đi, đây chính là hậu quả của phách lối.

'Ta hỏi đồ nhỏ kia có biết cảnh giới Thiên Chủ không, nàng chắc chắn không có một thiên chi chủ, chỉ nói mạnh nhất là Đại La.' Lâm Dịch nói gấp.

'Đại La mà thôi, ngay cả bất tử bất diệt cũng không làm được.' Cổ Lan khinh thường nói.

Lâm Dịch trợn to hai mắt: 'Tu sĩ còn có thể bất tử bất diệt?'

'Lý luận mà thôi, phải xem ai ra tay giết ngươi. Huyết ma cũng danh xưng bất tử bất diệt, kết quả là?' Cổ Lan hừ lên.

Bất tử bất diệt chỉ là lý luận mà thôi.

Tiền đề phải xem địch nhân.

Cảnh giới thiên chủ danh xưng vạn vật bất tuyệt, đại đạo bất đoạn, thiên địa bất diệt, tự thân bất tử.

Nhưng kết quả là?

Bị người khác diệt quá nửa.

Trên đời này nào có chân chính vô địch, chỉ có không ngừng bị vượt qua.

Lâm Dịch thấy nước của lục đại Thiên vực rất đục.

May mà hắn tự mình biết mình, những chuyện này quá xa xôi, đương nhiên không cân nhắc quá nhiều.

'Vậy ta không thể dùng phi kiếm?' Lâm Dịch thấy khá là đáng tiếc, dường như vận mệnh sắp đặt. Mình đang cần phi kiếm thì nàng đến, còn có công năng tự động lái, không cam lòng từ bỏ a!

Cổ Lan suy nghĩ: 'Có thể dùng, nguồn gốc tuy không tốt lắm, nhưng các nàng là tài liệu luyện khí trời sinh. Nếu có thể huấn luyện huyết ma, uốn nắn bản tính nát bét của các nàng, đương nhiên có thể dùng.'

Lâm Dịch buông tay: 'Thế thì chịu rồi, ta nào có bản sự huấn luyện nàng. Nghe ngươi nói thì tính cách nát từ trong xương a!'

'Ta sẽ nghĩ giúp ngươi, nhớ đừng dùng vật kia giết người, các nàng dính máu sẽ điên cuồng, còn có thể ảnh hưởng kí chủ. Giết chết một kí chủ, sẽ lập tức tìm kế tiếp. Trước khi trở về mẫu thể, tuyệt đối không dừng lại.' Cổ Lan dặn dò.

Lâm Dịch thấy tê cả da đầu.

Còn may mình chỉ dùng nàng để phi hành, vấn đề không lớn. Chỉ cần không cho nàng tự động lái, đời này đừng nghĩ giết người.

Nếu Cổ Lan có thể tìm được biện pháp huấn luyện thì càng hoàn mỹ.

Để chuyện này xuống, Lâm Dịch chỉnh lý ra Tiếu Ngạo Giang Hồ.

Cổ Lan xem qua rồi hài lòng thu vào.

'Đạp xe chở ta đi dạo.' Cổ Lan ra hiệu.

Xe đạp mà Lâm Dịch làm ra vẫn được bảo tồn ở đây, thỉnh thoảng nàng cũng chơi, nhưng cứ thấy thiếu thiếu.

Lâm Dịch thành thật ngồi trước đạp xe, nữ tổng giám đốc bá đạo Cổ Lan ngồi ở phía sau.

Đạp một lúc, Lâm Dịch nhớ tới vấn đề của Nhật Bản.

'Chuyện hôn mê diện rộng ấy, ta đã tìm được chỗ kia. Nhưng mộng cảnh của rất nhiều người nối liền với nhau, ta không dám vào, ngươi có thể tìm được không?'

'Ta làm sao tìm được.' Cổ Lan trợn trắng mắt.

Lâm Dịch nghi hoặc: 'Ngươi tìm được ta mà?'

'Xin nhờ, người tu luyện Trúc Mộng kinh không nhiều, giữa chúng ta có liên hệ, đương nhiên dễ tìm thấy. Nhưng ngươi nghĩ xem, trên đời này có bao nhiêu người, tồn tại bao nhiêu mộng cảnh, ta không có ấn tượng với chỗ kia, sao có thể tìm được nhờ một câu của ngươi?'

Nàng có ngưu bức hơn nữa cũng không làm được a.

Khác gì từ không sinh có?

Trừ phi Lâm Dịch cho vài tin tức hữu dụng, để nàng có ấn tượng đại khái, thì chắc tìm ra được.

Nhưng nàng không có hứng thú.

Vất vất vả vả tìm một tiểu mộng cảnh, có ý nghĩa gì?

Lâm Dịch nói tiếp: 'Nếu ta đi nhầm vào mộng cảnh kia, làm sao để rời khỏi?'

Nơi này không giống kinh lịch trước đây của hắn.

Trước đây đều là ác mộng, chỉ cần tìm rồi xử lý đối thủ của mộng cảnh chi chủ là xong.

Nhưng mộng cảnh cỡ lớn liên hệ một đám người với nhau, người nằm mơ đều là mộng cảnh chi chủ, quỷ mới biết đối thủ của bọn hắn là ai.

Ngộ nhỡ tồn tại phía sau màn mới là mộng cảnh chi chủ thì sao?

Mình lấy gì đối phó bọn hắn?

Cổ Lan lắc đầu nói: 'Đơn giản nhất là diệt thế, hủy trọn mộng cảnh, nhưng thực lực của ngươi không đủ. Ta dạy ngươi một thủ đoạn nhỏ, chuyên đánh người nằm mơ, chỉ cần yếu hơn ngươi, đánh phát nào chuẩn phát ấy. Loại mộng cảnh này trông thì mạnh mẽ, nhưng sơ hở trăm chỗ. Chỉ cần đá bọn hắn ra khỏi mộng cảnh, mở ra một con đường, ngươi cũng có thể ra theo.'

Cổ Lan làm động tác bạt tai.

Nhìn như đơn giản, nhưng nàng hiện rõ lực lượng lưu chuyển trong cơ thể, Lâm Dịch vội vàng nhớ trong lòng.

Lâm Dịch thử nghiệm.

Sao ta thấy mình như quản trị mạng, tàn nhẫn đến mức nào a, chuyên môn rút dây mạng nhà người ta.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ, đây là cứu người đó!

Ta rút dây mạng của ngươi để cứu ngươi.

Tiếp tục tự kỷ trong mộng hay là trở về hiện thực, ta chọn hộ cho!

'Ngộ nhỡ ta bị kẻ sau màn phát hiện?' Lâm Dịch hơi nghi hoặc.

'Không thể, thủ đoạn này quá cùi bắp, bọn hắn không thể quản khống toàn bộ. Phần lớn là hướng dẫn, đặt bừa mục tiêu rồi cho người nằm mơ tự sinh tự diệt. Trúc Mộng kinh cao cấp hơn, bọn hắn không phát hiện được ngươi.'

Lâm Dịch gật đầu, không xoắn xuýt nữa, bắt đầu suy nghĩ chuyện khác.

'Có đan phương của cảnh giới võ đạo thứ ba – Võ Tôn không?'

'Có.' Cổ Lan biết Lâm Dịch sớm muộn sẽ hỏi, lấy ra ngay.

Lâm Dịch nhíu mày.

Đại Hạ có dược liệu gì, hắn cũng biết gần hết. Nhưng dược liệu cần thiết cho Võ Tôn thì không có mấy, quá là thê thảm.

Xem ra còn phải tìm, đan phương tạm thời không đề cập tới.

Một Huyết Khí đan cỏn con đã khiến Cửu Tinh tháp nhìn chằm chằm mình, còn bị chủ tịch tiện thể hố.

Lại ném thứ này ra ngoài, Thượng Võ vị diện sẽ đánh bạc mạng già đối phó mình.

Vẫn nên ổn định lại, chờ mạnh lên rồi tính.

Lâm Dịch vốn định dẫn dắt chị em gái tu luyện.

Nhưng suy nghĩ cẩn thận, bây giờ Bảo Nhi toàn ở học viện, không tiện thao tác. Tình tỷ thì ở không gian dị thứ nguyên, rất khó gặp mặt một lần.

Cộng thêm bây giờ rất mẫn cảm, mình bị để mắt tới, yên tĩnh một hồi thì hơn.

Dẫn dắt các nàng tu luyện để sau tính.

Lúc này nên học kiến thức căn bản, tranh thủ làm chắc cơ sở, để tránh chị em gái gặp phải vấn đề mà mình không giải quyết được, tạo thành sai lầm gì thì thảm.

Hắn tiếp tục thỉnh giáo Cổ Lan về phương diện tu luyện.

Thỉnh thoảng lại làm ra mấy bộ váy áo của Lam tinh, bởi vì đi mua cùng Tống Bảo Nhi, Lâm Dịch rất có tạo nghệ trong mảng này.

Chế tạo quần áo không cần nhiều thời gian, cho nên Lâm Dịch làm ra không ít.

Chỗ Cổ Lan hiển nhiên không có trang phục như này, cơ bản là cổ phong, rất hứng thú với trang phục của Đại Hạ, vội vàng mặc thử.

Lâm Dịch ở bên bình phẩm, thỉnh thoảng khen hai câu, khiến Cổ Lan cười nở hoa.

Theo thực lực nâng cao, Lâm Dịch cũng không phải vội vàng, có nhiều thời gian để tìm hiểu thứ mình cần, cũng có nhiều thời gian làm bạn với Cổ Lan.

Với cô gái xuất hiện ở thời khắc mấu chốt này, Lâm Dịch thấy mình rất ỷ lại vào nàng.

Không có nàng ra tay hỗ trợ, mình không thể chống đến bây giờ.

Đến thời gian, Lâm Dịch mới được đưa ra.

Rửa mặt nấu cơm.

Đưa tiễn Đường Tư và Thẩm Bối Bối, Lâm Dịch chạy tới căn cứ bí mật của mình.

'Dám trộm đồ của ta, ta mà bắt được thì biết tay.'

Đến căn cứ, Lâm Dịch đi một vòng xung quanh, phát hiện không mất dược liệu, kiểm tra camera năng lượng mặt trời, không quay được cái gì hữu dụng.

'Chẳng lẽ trộm quá nhiều, tạm thời không đến?'

Lâm Dịch suy nghĩ một lát, dù sao mình tạm không dùng đến căn cứ bí mật, còn có thời gian dây dưa với đối phương.

Sau đó lái xe tới bệnh viện xem tình hình của Thẩm Thiến. Thân thể của nàng đang chuyển biến tốt đẹp, khoảng cách tỉnh lại không xa.

Lại thăm lão lưỡng khẩu đưa pháp bảo cho mình, xác định đối phương vẫn ổn, trị liệu thuận lợi, Lâm Dịch mới yên tâm.

Về khu nam mua ít dược liệu.

Lâm Dịch đang lái xe về nhà thì phát hiện có người đi theo mình, phóng thích thần thức, nhìn rõ tình huống xung quanh. Trong một chiếc xe tải ngoài 300 mét, có không ít võ giả, rõ ràng đang chạy theo mình.

Tăng nhẹ tốc độ, Lâm Dịch dùng Vọng Khí thuật nhìn lại.

Ừm…… Không có Võ Tôn.

Cái này rất dễ phân biệt, rảnh rỗi cứ ngắm Đường Tư là biết Võ Tôn mạnh thế nào.

Sờ chiếc xe bảo bối được Tình tỷ tặng, ngộ nhỡ nó bị làm sao, Lâm Dịch sẽ đau lòng chết mất.

Hắn dứt khoát giảm tốc độ, dừng xe ở một chỗ vắng vẻ.

Sau đó nhảy lên, kéo dài khoảng cách để tránh liên lụy đến xe yêu, cản trước xe tải.

Lâm Dịch đấm ra một quyền, chân nguyên dồi dào phóng thích, đầu xe lõm xuống một quyền ấn to lớn. Lái xe lập tức chấn kinh, dùng sức đánh tay lái, xe tải lật nghiêng, nóc xe bị đánh bay.

Bảy võ giả vọt ra.

'Tốc chiến tốc thắng!' Bảy người không quan tâm Lâm Dịch phát hiện mình kiểu gì, thời gian không cho phép.

Tốc độ phản ứng của Thành Vệ quân khoảng chừng năm phút, bọn hắn phải nhân cơ hội này bắt được Lâm Dịch.

Bảy võ giả huyết khí cường thịnh, thực lực không kém.

Lâm Dịch cười nhạo: 'Cửu Tinh tháp đúng là coi trọng ta, vậy mà phái ra nhiều Võ Sư đỉnh phong như thế!'

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.