Trong Mộng Ta Có Đại Lão

Chương 143 : Thật ra thêm mấy lần nữa cũng được


Nhưng ngươi cũng không thể nói hắn sai.

Đứng ở góc độ đại cục, lợi dụng Lâm Dịch một chút, chỉ cần cam đoan tính mệnh của hắn, tin tưởng phần lớn cao tầng có thể chấp nhận.

Còn Lâm Dịch nghĩ thế nào, chắc không nhiều người quan tâm.

Đạo lý thì như thế, nhưng không đại biểu Đường Tư sẽ tán đồng.

Với nàng thì lần này là đủ rồi, ai còn dám dùng những thủ đoạn này, đừng trách nàng không khách khí!

Tiếp theo thì là bổ sung.

Khẳng định phải lộ chuyện Manh Tân phản bội công ty, Lâm Dịch hiểu rõ tình hình, căn dặn là được. Công Cụ Dương thì phải giao lưu điều khoản bảo mật.

Lâm Dịch lái xe của A Dương, dẫn hắn tới Đến Ngay Đây.

Đến nay A Dương vẫn chưa tỉnh hồn, chịu đả kích quá lớn.

Lâm Dịch cũng không biết an ủi thế nào.

May mà Đường Tư và Thẩm Bối Bối nhanh chóng đến.

Thẩm Bối Bối làm công tác tư tưởng cho A Dương, Đường Tư trực tiếp đá Manh Tân ra khỏi nhóm.

Thoáng cái trong nhóm vỡ tổ.

Manh Tân bị đá?

Nếu ra khỏi công ty thì chỉ rời nhóm mà thôi, bị đá ra thì không bình thường.

Cộng thêm thân phận của Manh Tân cũng khác.

Đám người bây giờ đều là hậu bối của hắn, có thể nói là Manh Tân nhìn trưởng thành.

Manh Tân với bọn hắn, vừa là bạn bè vừa là tiền bối. Nhiều lúc có chuyện không giải quyết được, hắn sẽ ra tay hỗ trợ.

Hắn xảy ra chuyện?

< Thiên Thành Cơ Thiếu >: Xảy ra chuyện gì, sao Manh Tân bị đá?

< Lâm Bối >: Cơ Thiếu thật cao lạnh a!

< Lâm Bối >: Không rõ ràng, e là phạm tội!

<404 >: A Dương đâu, A Dương biết xảy ra chuyện gì không?

< Ta Đã Hết Tiền >: Ai có thể cho ta biết không?

< Tiểu Ngư >: Xảy ra chuyện gì a!

< Thiên Thành Cơ Thiếu >: @ Tiểu Ngư, ngươi cũng không biết sao?

< Tiểu Ngư >: Ta không biết a, ta không nghe nói gì cả.

……

Trong nhóm lộn xộn.

Lâm Dịch cũng bất đắc dĩ thở dài.

Sợ rằng phải để lên men mấy ngày mới công khai chuyện này, Manh Tân tiền bối hi sinh lớn, thanh danh tích lũy nhiều năm qua bị hủy.

Nhưng chỉ cần hắn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, quan phương sẽ giải thích hết thảy.

Nhớ tới Manh Tân, Lâm Dịch vẫn còn sợ.

Suýt nữa giết chết người ta a!

Đường Tư dẫn Lâm Dịch về văn phòng, nói với hắn: 'Ta cũng không biết chuyện này, chắc là chủ tịch sắp xếp. Ngươi đừng để trong lòng, ta cam đoan sau này không còn chuyện tương tự.'

Lâm Dịch không để ý.

Hắn không hề bị thương, Manh Tân thì tự làm bẩn thanh danh, đều vì Đại Hạ, có gì phải tức giận.

Nhưng không đại biểu hắn sẽ chấp nhận.

Nhỏ yếu là nguồn gốc của tai họa.

Chuyện lần này nhắc nhở hắn, Lam tinh bây giờ không yên ổn.

Xung quanh Đại Hạ cũng không hòa bình.

Có thế lực nước ngoài, có yêu thú, có không gian dị thứ nguyên, còn có bại hoại Cửu Tinh tháp. Cộng thêm một vài vấn đề bí mật, tầm quan trọng của thực lực ngày càng rõ ràng.

Lâm Dịch còn phải cảm ơn chủ tịch.

Nếu hắn không đột nhiên làm thế, sợ rằng mình cũng buông lỏng cảnh giác.

Không nhìn thấy nguy cơ, không đại biểu không có nguy cơ.

Chuyện đan phương sớm muộn cũng lộ ra, đến lúc đó, phiền toái mà mình phải đối mặt không chỉ như này.

'Không sao, chủ yếu do ta không đủ thực lực. Nếu ta là Võ Tôn hoặc Tông Sư, sẽ không bị tuỳ tiện lợi dụng.' Lâm Dịch nhìn rất thoáng.

Tối thiểu điểm xuất phát là tốt.

Muốn diệt trừ bại hoại của Cửu Tinh tháp, chẳng qua là liên quan đến mình.

'Ngươi rõ ràng thì tốt, chúng ta sẽ đền bù. Thông qua chuyện này, chúng ta cũng biết ngươi bị Cửu Tinh tháp để mắt tới, về sau đừng tuỳ tiện ra khỏi thành.' Đường Tư căn dặn.

Cửu Tinh tháp là tổ chức bại hoại, chuyên nhằm vào võ giả. Tuy có thiên ti vạn lũ quan hệ với Thượng Võ vị diện, nhưng phần lớn nhân viên là võ giả bại hoại của Đại Hạ.

Tầng lớp lãnh đạo rất có thể là người của Thượng Võ vị diện.

Một lát sau, A Dương cũng đi ra, trạng thái tốt hơn nhiều, phương diện bảo mật đã sắp xếp thỏa đáng.

Sợ rằng gần đây hắn không thể làm nhiệm vụ.

Một khi bên này có vấn đề, Manh Tân sẽ phiền toái.

Lợi dụng cả Lâm Dịch mới đạt được hiệu quả này, Đường Tư không cho phép thất bại.

Ba người ăn cơm bên ngoài.

Trong lúc đó, Uông lão gia tử nhờ Uông Tiểu Ngư chuyển lời cho Lâm Dịch.

Ngôn từ cũng áy náy – đây là chuyện Thẩm Nguyên Sinh làm ra, người kia vốn là như thế. Nếu là hắn, khẳng định sẽ không để Lâm Dịch gặp nguy hiểm.

Hắn nghĩ rất đơn giản, tuy bây giờ là thế giới của người trẻ tuổi, nhưng những lão bất tử này còn sống. Trước khi mình ngã xuống, đương nhiên phải chống đỡ bầu trời này, tuyệt đối không lợi dụng tiểu bối.

Lâm Dịch nhiều lần cường điệu, mình không để trong lòng.

Tôn lão gia tử cũng gọi điện đến trấn an hắn, nói Thẩm Nguyên Sinh làm thế không được.

Sau đó mọi người cùng gọi cho Thẩm Nguyên Sinh.

Uông lão gia tử, Lưu lão viện trưởng, thế gia danh y và người Xà gia đều bất mãn.

Trong mắt bọn hắn, phân lượng của Lâm Dịch hơn xa Cửu Tinh tháp cỏn con, chỉ vì vấn đề nhỏ như thế mà biến hắn thành quân cờ, thật quá đáng.

Xảy ra bất ngờ thì sao?

Thẩm Nguyên Sinh chưa từng tiếp xúc với Lâm Dịch.

Chỉ biết hắn là em trai của Tống Tình, đồ đệ của cao nhân nào đó, có Đường Tư bảo hộ, dâng ra đan dược làm suy sụp Đồng gia.

Theo hắn, dù sao cũng không muốn mạng của ngươi, vấn đề không lớn.

Nhưng theo người khác thì không phúc hậu.

Liên tục bị quở trách, Thẩm Nguyên Sinh chỉ có thể bất đắc dĩ cam đoan, về sau không xảy ra chuyện tương tự.

Hắn coi như rõ ràng, Lâm Dịch tuy không mạnh, nhưng không phải đối tượng có thể tùy tiện lợi dụng.

Không chỉ dựa vào Tống Tình hoặc Đường Tư.

Chính hắn đã có giá trị này.

Nhớ tới Tống Tình, hắn lại thấy nhức đầu. Cũng là người nóng tính a, trông thì điềm đạm nho nhã, thật sự tức giận, khẳng định sẽ chém người.

Đương nhiên Lâm Dịch không biết phiền muộn của hắn.

Lúc này đang nhớ đến bức tường trong sơn động.

Không chừng bên trong có đồ tốt.

Hắn thừa dịp đi quảng trường lấy xe, lại lái tới sơn động.

Phóng thích thần thức, xác định xung quanh không có ai, Lâm Dịch mới lẻn vào. Hắn chạy tới trước vách đá, dùng thần thức điều tra nhưng bị đẩy ngược lại.

Gõ đập một hồi, hình như không có cơ quan. Lâm Dịch thử rót chân nguyên vào, mơ hồ cảm thấy chân nguyên chảy trong đá, có cơ quan giống như lò đan của mình, giày vò một hồi thì thuận lợi dời hòn đá đi.

Không gian bên trong không lớn.

Trông như có người từng ở, đồ bên trong khá là hoàn chỉnh.

Cái bàn tủ giường, đồ dùng phổ thông trong nhà, hơi cũ nát.

Lâm Dịch sử dụng Vọng Khí thuật, nhanh chóng chú ý tới một hộp gỗ trong tủ.

Lớn chừng hai ngón tay chập lại, tỏa ra linh khí, bên ngoài buộc dây. Cởi dây mở nắp, Lâm Dịch lập tức bị cái cây nằm trong hấp dẫn.

Nhẹ nhàng lấy cây ra, Lâm Dịch lập tức cảm thấy trọng lượng trong tay gia tăng. Cái cây chợt lớn lên, cao xấp xỉ một người.

'Đây là pháp bảo trữ vật!' Lâm Dịch kinh ngạc không thôi, thử nhét cây vào hộp. Cái cây vừa rồi còn to lớn, vậy mà biến thành mini.

Lâm Dịch mừng rỡ như điên, đây chính là pháp bảo trữ vật mà hắn tha thiết ước mơ a!

Tuy không giống túi trữ vật hoặc là nhẫn trữ vật trong tiểu thuyết, còn phải để đồ lên miệng hộp mới thu nhỏ vào, nhưng đã đủ cho Lâm Dịch.

Hắn muốn nhét giường vào nhưng không có biến hóa.

Lâm Dịch sững sờ.

Không phải linh vật thì không được?

Hay là không gian có hạn?

Lâm Dịch vội vàng lấy cây ra nhét giường vào, lần này thì thành công.

'Không gian thật nhỏ, chỉ có thể nhét được một cái giường. Rộng khoảng 2m, dài khoảng 4m.' Lâm Dịch nhanh chóng xác định.

Hơi bị tiếc nuối.

Nhưng nghĩ lại, nếu tìm được cái thứ nhất thì có thể tìm được thứ hai. Cái hộp này đã đủ để sử dụng hằng ngày, sao còn không thỏa mãn?

Lâm Dịch điều chỉnh tâm tính, lại thử bỏ cây vào, lần này thì thành công.

Cái cây được thu nhỏ xong đặt lên giường.

Tính toán khoảng cách, Lâm Dịch phán đoán hộp cao 1m.

Đại khái có không gian 8 m3.

Thả hết đồ ra, Lâm Dịch nghiên cứu cái cây.

Nếu cây này còn sống thì có thể dùng để luyện chế Chân Nguyên đan, lúc linh khí khô cạn thì chắc là bảo bối ghê gớm, nhưng bây giờ thì cũng bình thường.

Nhưng bởi vì cao tuổi, Lâm Dịch thấy có thể dùng làm tài liệu tạo giấy.

Lâm Dịch vẫn nhớ chuyện phù triện mà.

Thu cây vào hộp trữ vật, Lâm Dịch trực tiếp cất trong người. Ai có thể ngờ mình mang theo một gốc cây, đây chính là điểm lợi hại của pháp bảo trữ vật.

Hôm nào hỏi Cổ Lan xem có biện pháp luyện chế không.

Nhưng khả năng rất thấp, trữ vật pháp bảo liên quan đến không gian, tiểu thái điểu Trúc Cơ cảnh như mình, chắc không giải quyết được.

Xác định xung quanh không có vấn đề, Lâm Dịch mới đóng cửa đá lại, sau đó lái xe rời đi.

Đến cửa hàng mua chút dược liệu, đem vào xe rồi bỏ vào hộp trữ vật, không gian lập tức rộng rãi, vô cùng vui vẻ.

Lần này đúng là kiếm bộn.

Tuy nói không để ý, nhưng hắn cũng không vui vẻ.

Bây giờ nghĩ lại.

Lâm Dịch thấy, thật ra thêm mấy lần nữa cũng được.

Nhưng các ngươi phải cam đoan ta có thu hoạch a!

Tốt nhất giúp ta nhặt được một cái pháp bảo trữ vật lớn, không…… Hai, ba cái, ôi! Càng nhiều càng tốt đi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.