Trong Mộng Ta Có Đại Lão

Chương 122 : Băng đại dương đến học mèo kêu


Các fan hâm mộ cũng ồn ào theo, Lâm Dịch bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng dậy đi tới.

Thấy Lâm Dịch phiền muộn.

Altria đột nhiên cảnh giác: 'Chẳng lẽ ngươi không biết hát nhạc của Alice?'

Lâm Dịch lặng lẽ gật đầu.

Thật sự không biết, lần đầu là nghe Tống Bảo Nhi phát cho mình.

Lần thứ hai là vừa rồi.

Lúc này nếu hắn có hệ thống, trong đầu sẽ xuất hiện một tiếng tinh.

Sau đó biến thành giọng hát cấp đại sư, trong nháy mắt kinh diễm mọi người, trở thành tân tinh của giới ca hát, bắt được phương tâm của Alice.

Nhưng mấu chốt là hắn không có.

Alice cũng giật mình nhìn Lâm Dịch.

Thật ra đây là sai lầm về thường thức.

Lâm Dịch có thể nghe ra giọng nàng trong điện thoại, cộng thêm có em gái thích nàng, Alice thấy ít nhất hắn cũng biết một chút.

Thật ra không cần biết nhiều, có thể a a theo là được.

Chọn bừa một người lên sân khấu mà có thể đạt đến trình độ biểu diễn là không thực tế.

Nhưng vấn đề trước mắt là, ngay cả a a Lâm Dịch cũng không biết.

Nàng sợ nguội không khí, còn nói thêm vào: 'Tiên sinh trông rất khẩn trương, lần đầu ta lên sân khấu cũng thế, cảm thấy khẩn trương chết đi được, suýt nữa thì từ bỏ.'

Fan ca nhạc lập tức cười hoan hô.

'Mọi người cho vị tiên sinh này một chút cổ vũ được không!' Alice tiếp tục hâm nóng.

Đừng nhìn nàng trông bình tĩnh, thực tế cũng rất hoảng sợ, cũng đang nghĩ nên xử lý thế nào. Nếu nói Lâm Dịch không biết hát rồi xuống sân khấu, hiển nhiên sẽ ảnh hưởng đến không khí buổi biểu diễn.

Nhưng cưỡng ép Lâm Dịch ca hát thì không thực tế.

Altria sinh hoạt với Alice từ nhỏ, năng lực ứng biến không bình thường, lúc này vội vươn tay: 'Ta kết nối tư duy của hai ngươi, đừng chống cự.'

Nói xong, duỗi hai tay đặt trên đầu Lâm Dịch và Alice: 'Mặc niệm câu thông là được, không cần nói ra.'

'Làm sao bây giờ?' Lâm Dịch mặc niệm.

Alice cười khổ: 'Ta cũng không ngờ tới, ngươi biết hát bài gì?'

'Ta không biết hát.'

'Kiểu gì cũng biết một ít chứ.' Alice phiền muộn.

'Học mèo kêu?'

Alice trợn to mắt nhìn Lâm Dịch, nhất tâm nhị dụng, vừa giao lưu với khán giả vừa hỏi trong lòng: 'Ngươi cố ý à!'

'Ta chỉ biết bài này, thời kỳ nào đó Bảo Nhi rất trầm mê bài hát này, cả ngày học mèo kêu trước mặt ta, nên mới biết một chút a!' Lâm Dịch cảm thấy oan uổng.

Hắn thỉnh thoảng nghe hát, nhưng phần lớn là không lời, sở thích mà thôi.

Hắn không ngờ mình sẽ gặp gỡ đại minh tinh, còn bị đối phương đưa lên sân khấu.

Thoạt nhìn là cho mình kinh hỉ, nhưng với song phương thì đã là kinh hãi!

'Hay là thôi?' Lâm Dịch thăm dò.

Alice nghiến răng: 'Không được, ta không chấp nhận thất bại như vậy, học mèo kêu thì học mèo kêu, ta biết!'

Nàng thích ca hát, cho nên cũng nghe nhạc của các quốc gia khác.

Đây là một ham muốn nhỏ và bí mật.

Nàng thường không lộ mặt, cover lại bài hát rồi phát lên Youtube, cũng từng hát học mèo kêu.

Nhưng không ngờ, mình sẽ hát bài này trong buổi hòa nhạc của mình, nàng chưa bao giờ công khai hát ca khúc loại này!

Phiền muộn lườm Lâm Dịch, nàng mới từ từ nói: 'Chắc mọi người chưa từng nghe ta hát nhạc Trung đúng không, đi tới Đại Hạ mỹ lệ, ta đột nhiên có ý nghĩ này, muốn tặng cho các khán giả đáng yêu một bài… Học mèo kêu!'

Các fan hâm mộ sững sờ, còn không hoàn hồn.

Nhưng bài hát này khá nổi tiếng, người thường xuyên lên mạng đều biết, nếu Alice hát ra thì rất thỏa mãn a!

'Học mèo kêu!'

'Học mèo kêu!'

Tống Bảo Nhi quát to.

Thời kỳ nào đó, nàng suốt ngày học mèo kêu trước mặt Lâm Dịch, đương nhiên rất thích nó. Hơn nữa ca từ thú vị, có thể làm nổi bật sự dễ thương của mình!

Nhạc đệm vang lên.

Mặt Alice đỏ bừng, như chảy máu.

Đường Tư ở phía dưới xem, suýt nữa ôm bụng cười to.

Ngươi thật giỏi a!

Minh tinh quốc tế băng đại dương đến Đại Hạ học mèo kêu!

'Chúng ta cùng bắt chước tiếng mèo, cùng nhau kêu meo meo meo meo meo, rồi lại nũng nịu trước mặt anh, ái ôi meo meo meo meo meo……'

Alice không hổ là chuyên nghiệp, trực tiếp hòa vào bài hát.

Âm thanh dễ thương và động tác ngoan ngoãn, lúc hát còn co mười ngón, hai tay như mèo con cào cào, trong nháy mắt dẫn nổ toàn trường.

Quá dễ thương!

Quá bất ngờ!

Còn vì sao hát bài này, bọn hắn không hề suy nghĩ.

Lúc này chỉ thấy thần tượng âu yếm đang hát cho mình, học mèo kêu trước mặt mình. Vừa nghĩ tới Alice dễ thương đeo tai mèo, vẫy đuôi mèo là thỏa mãn tột cùng a!

Qua giọng nữ, vang lên giọng Lâm Dịch.

Hắn không phải chuyên nghiệp, nhưng dung mạo khí chất xuất chúng, khi ống kính kéo đến, đã có không ít cô gái hét ầm lên, quá quá đẹp!

Xuyên qua kính lọc, thấy giọng Lâm Dịch cũng vô cùng êm tai.

Một nam một nữ thay nhau hát.

Động tác của Alice dẫn nổ toàn trường, tất cả mọi người chỉ nghĩ được dễ thương và êm tai.

Đến khi xuống đài, Lâm Dịch vẫn chưa hoàn hồn.

Đến khi bài hát tiếp theo vang lên, mọi người mới hoàn hồn, lại đắm chìm trong ca khúc mới.

Ba tiểu gia hỏa chen chúc tới, hỏi thăm cảm nhận của Lâm Dịch.

Hắn vụng trộm cười.

Ngoại trừ thoải mái thì còn cảm nhận gì?

Nhưng mà Alice, sợ rằng bị mình giày vò thảm.

Đường Tư cũng vui vẻ nện Lâm Dịch: 'Ngươi được lắm! Tụ nhiên làm thế, khiến nhân viên phải liên lạc bên giữ bản quyền, chuẩn bị quan hệ.'

'Không cố ý mà, ta chỉ biết học mèo kêu, không tin các ngươi hỏi Bảo Nhi!'

Tống Bảo Nhi vui vẻ nói: 'Thật đó thật đó, anh của ta chưa từng hát! Học mèo kêu chắc bị ta tẩy não mới học được.'

Có nàng làm chứng, cuối cùng cũng thoát được cáo buộc cố ý tiêu khiển Alice.

Vì bài hát này, mọi người thấy một Alice hoàn toàn khác biệt. Trong lòng rất đắc ý, không ai chê trách hắn.

Ngay cả nhân viên cũng giơ ngón cái.

Tuyệt đối là buổi hòa nhạc thành công nhất.

Gọi là cái gì ấy nhỉ?

Moe ngược!

Đáng tiếc chỉ dùng được một lần, về sau không hữu dụng lắm. Nhưng cũng nhắc nhở mọi người, lúc thích hợp kiếm tẩu thiên phong, cũng có hiệu quả tốt.

Thiên hạ không có tiệc không tan.

Buổi hòa nhạc không thể hát mãi, cuối cùng vẫn chào cảm ơn.

Sợ fan hâm mộ cùng lao lên, Alice chỉ có thể đi trước.

Trở về khách sạn Minh Châu, Alice hung hăng nhấc gối đập xuống.

'Bại hoại này, đúng rồi…… Gọi điện!'

Nàng lập tức gọi điện cho Lâm Dịch.

Bên kia nhấc máy thì hét lên: 'Tức chết ta, ngươi cố ý!'

'Không phải lỗi của ta, nói cho cùng do ngươi không câu thông trước. Ta suýt nữa bị hù chết, làm hỏng buổi hòa nhạc của ngươi thì sao. Đây là lần đầu ngươi đến Đại Hạ, còn may ta biết học mèo kêu!' Lâm Dịch nghĩ lại còn sợ.

Alice thở phì phì: 'Ngươi còn nói, ta băng qua đại dương, bất chấp nguy hiểm tính mạng chạy đến Đại Hạ chỉ vì học mèo kêu, mất mặt chết đi được!'

'Ta không hề cố ý, nếu không ta mời ngươi ăn cơm, nhận tội với ngươi?'

'Được, ta phải ăn cho nhiều, ăn cho ngươi nghèo, ăn đến ngươi khóc!'

Lâm Dịch kinh ngạc nói: 'Ngươi đến thật sao!'

'Xem kìa, quả nhiên là ức hiếp ta, tâm tư nhận tội cũng không có. Ta muốn ăn, ta phải ăn!' Alice ra vẻ ngươi muốn làm ta tức chết.

Lâm Dịch cười nói: 'Đùa thôi, nhưng ngươi ăn cơm với ta, sợ lại gây tai tiếng.'

'Có gì đâu, ngươi đặt phòng bao, cẩn thận một chút là được.' Alice không quan tâm.

Lâm Dịch kinh ngạc nói: 'Ngươi yên tâm như thế, không sợ ta là người xấu?'

'Altria ở đây, nếu ngươi dám gây sự, không sợ nàng đánh nổ ngươi sao? Hơn nữa ta cũng có thể đánh thắng ngươi a!' Alice vung vẩy nắm tay nhỏ, tiếc là Lâm Dịch không thấy.

Hai người trò chuyện một hồi, hẹn hôm nào đó ăn cơm rồi cúp điện thoại.

Altria cười nói: 'Ta nhìn ngươi lớn lên, nhưng lần đầu thấy ngươi như vậy.'

'Không phải do bại hoại kia sao, anh danh một đời của ta, suýt nữa, không…… Ta cảm giác nhân thiết của mình đã sụp đổ!'

Học mèo kêu trong buổi hòa nhạc của mình, quá xấu hổ.

Tố dưỡng nghề nghiệp không cho phép nàng có sai sót, thế nên mới biểu hiện rất hoàn mỹ. Hồi tưởng lại, quá mắc cỡ a!

Lâm Dịch cúp điện thoại.

Hắn không ngờ hôm nay biến thành như vậy.

May mà Alice giỏi giang, nếu không thì phiền toái.

Lũ tiểu gia hỏa rất hài lòng, vừa trò chuyện về nàng vừa xem hot search ngày hôm nay. Quả nhiên, Alice học mèo kêu lên hot search.

Video đã truyền ra.

Tạo ra náo động không nhỏ.

Nhìn ra có dấu vết dẫn dắt dư luận, nhưng đây là chuyện bình thường trong nghề.

Có thể nói qua chiến dịch này, Alice coi như nổi tiếng ở Đại Hạ, Lâm Dịch cũng không dám gọi nàng là ngôi sao nhỏ.

Đưa ba tiểu gia hỏa đến Uông gia, hôm nay các nàng hẹn ngủ ở nhà Uông Tiểu Ngư, Lâm Dịch và Đường Tư mới về nhà.

Thẩm Bối Bối giải quyết xong chuyện bảo an cũng chạy về.

Chỉ là ánh mắt nhìn Lâm Dịch, vô cùng ý vị sâu xa.

Được rồi!

Lâm Dịch thấy nhân thiết của mình cũng sụp đổ.

Dù sao hố Alice một nhát, đây là lần đầu hát tiếng Trung, khẳng định sẽ có cảm giác bị mình lấy first blood.

Buổi tối nghỉ ngơi.

Lâm Dịch lần nữa tiến vào thế giới trong mộng.

Tiến lên hai tiếng, tu luyện ba tiếng, khiến Lâm Dịch mơ hồ có cảm giác Trúc Cơ.

Sáng sớm hôm sau.

Lâm Dịch chào hỏi xong thì chạy vào núi.

Không phải chuẩn bị gì cả, điều kiện đã đầy đủ.

Lại kiểm tra xung quanh, xác định không có bất kỳ sinh vật nào, Lâm Dịch mới yên lòng.

Nhưng nghĩ lại, nhìn quần áo của mình, dứt khoát cởi xuống, chỉ mặc cái quần cộc. Tránh xảy ra bất ngờ trong quá trình đột phá, làm hỏng quần áo, không biết trở về kiểu gì.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.