Trong Mộng Ta Có Đại Lão

Chương 120 : Thiên phú của ta không được a


Mình đã là Luyện Khí đỉnh phong.

Không cần tiếp tục nâng cao cảnh giới mà cần tích lũy, khi tích lũy đến mức độ nhất định thì có thể Trúc Cơ.

Tuy gần đây thời gian tu luyện không nhiều.

Nhưng mà công pháp quá ưu tú, hoàn cảnh điều kiện quá tốt, trong mộng còn có thể tu luyện, khiến tiến độ của Lâm Dịch nhanh đến đáng căm phẫn.

Cho dù Lâm Dịch không nói chắc chắn, nhưng theo Thẩm Bối Bối, chuyện này đã thành, thực lực và nội tình của cao nhân phía sau Lâm Dịch quá mạnh.

Một lát sau, lại có người chạy tới.

Người này khoảng 40 tuổi, thân rộng thể béo, tóc cũng không còn. Hắn trông rất mạnh nhưng cười lên như Phật Di Lặc, mặt mũi hiền lành, khiến người ta có hảo cảm.

'Lâm Dịch?' Đối phương không chắc lắm.

Lâm Dịch nghi hoặc nhìn đối phương, gật đầu.

Đối phương lập tức híp mắt tới gần, ôm bả vai Lâm Dịch nói: 'Quả nhiên là ngươi, sớm đã nghe nói phía dưới có mầm mống tốt. Thế nào, có hứng thú vào Đến Ngay Đây khu nam không?'

Lâm Dịch còn đang suy đoán đối phương là ai, bây giờ đã rõ ràng.

Nếu coi Bách Võ thành là tỉnh, khu nam tương đương với thành phố, Đường Tư chỉ là huyện.

Dùng góc độ buôn bán, khu nam là đại diện cấp thành phố, Đường Tư chỉ là đại diện cấp huyện, cấp bậc khác nhau.

Thẩm Bối Bối không vui: 'Tô quản lý, đào người trước mặt như thế mà được à!'

Tô Mạnh Học ha ha cười: 'Nói đùa mà thôi, Thẩm thư ký đừng tức giận. Đều là người mình, bất kể ở cương vị nào cũng đền đáp quốc gia mà!'

Nhìn thái độ của hắn, không phải muốn lôi kéo Lâm Dịch.

Nếu không, đã tránh nói trước mặt Thẩm Bối Bối để lén lút gây sự.

Lâm Dịch hơi kỳ quái.

Con hàng này rõ ràng là cấp trên của Thư Ký, nhưng hình như hơi sợ nàng?

Không…… Chắc là sợ Đường tỷ!

Tô Mạnh Học trò chuyện vài câu thì rời khỏi.

Sau đó có không ít người, nhưng đều không biết Lâm Dịch, Lâm Dịch cũng không biết bọn hắn. Trông như người quyền cao chức trọng, cực có thân phận ở Bách Võ thành.

Thẩm Bối Bối giới thiệu qua.

Lãnh đạo nơi nào đó, khu trưởng khu nam, quân trưởng và phó quân trưởng của Thành Vệ quân…

Trong biệt thự Uông gia.

Tôn lão gia tử sáng mắt nhìn một viên đan dược, nuốt nước bọt nói: 'Ta có thể dùng mùi phân rõ dược vật từ nhỏ, đan dược bình thường, ta chỉ cần ngửi cũng có thể đoán ra bảy tám phần tài liệu. Chỉ có đan dược này, ta hoàn toàn không biết dùng dược liệu nào. Lão Tông Sư, có thể cho ta một viên không?'

Uông lão gia tử nghiêm mặt: 'Ta được tặng để điều dưỡng thân thể, nếu cho ngươi, giảm hiệu quả thì sao?'

Uống thuốc cần liệu trình.

Ngộ nhỡ chín viên đan dược là một liệu trình, tự nhiên thiếu một viên, ảnh hưởng hiệu quả trị liệu thì sao?

Hắn chịu lấy ra cho xem là tốt rồi.

'Hay là cạo một chút xíu bột thuốc, dùng để phân tích?' Tôn lão gia tử lui một bước.

Uông Thế Khang lão gia tử xoắn xuýt, đau lòng nói: 'Vậy thì một chút xíu, nhưng ta nói rõ. Nếu người khác biết chuyện này, đừng trách ta không nhớ tình cảm ngày xưa!'

Đem đan dược mà Lâm Dịch tặng đi nghiên cứu, vốn đã không phúc hậu.

Nhưng……

Hắn đã trải nghiệm cảm giác sau khi nuốt đan, có lợi ích to lớn với thân thể của võ giả, nếu nghiên cứu được thì tốt.

Nhưng hắn không cho phép liên luỵ đến Lâm Dịch.

Chỉ sợ một số người bí quá hoá liều, làm chuyện gì đó.

Tôn lão gia tử thề thốt: 'Lão Tông Sư còn không biết ta là ai sao? Chết cũng không khai ra nội tình!'

'Cạo đi, cạo đi.' Uông lão gia tử nhức nhối.

Tôn Không Minh mới cẩn thận từng li lấy dao ra, như đối mặt mỹ nữ tuyệt thế, nhẹ nhàng cầm đan dược lên, gọt một chút xíu bột phấn.

Uông Thế Khang đau lòng: 'Đủ rồi đủ rồi, bảo ngươi cạo một ít, sao cạo nhiều thế!'

Tôn Không Minh cũng tủi thân muốn chết.

Ta chỉ cạo một chút xíu a!

Kết quả Uông lão gia tử lấy đan dược đi, Tôn Không Minh cũng đành dừng tay.

Tôn Không Minh mượn dụng cụ, gọi đám bạn chí cốt đến phân tích dược vật.

Uông lão gia tử nhìn đan dược bị cạo một lớp mỏng, vừa nhức nhối vừa nhớ tới cháu gái của mình.

Hai bên đều là bảo vật, nhưng phân lượng của Uông Tiểu Ngư nặng hơn.

Lão nhân gia lấy điện thoại gọi cháu gái đến.

Uông Tiểu Ngư hiếm có mấy tiểu đồng bọn bằng tuổi, đang chơi vui thì bị gọi đến, còn không vui vẻ.

Uông lão gia tử thần thần bí bí lấy đan dược ra, đưa cho nàng: 'Xem này, ông cho ngươi đồ tốt.'

Uông Tiểu Ngư nhìn thấy, không hề để ý: 'Đan dược à, ông giữ lại ăn đi, ta không cần.'

Uông lão gia tử buồn cười, ngốc hả, ngươi làm sao biết giá trị của đan dược này.

'Đây là bảo bối tốt, ăn vào rất dễ chịu, có thể chữa trị tổn thương do luyện võ.'

Uông Tiểu Ngư trợn trắng mắt nói: 'Ta cũng biết a, Dịch ca ca nhờ Bảo Nhi cho ta một phần, Xà Huệ cũng có một viên, còn tốt hơn của ông.'

Cái gì?

Uông lão gia tử sửng sốt, cháu gái cũng có.

Nhưng sau đó thì vui vẻ.

Tiểu tử Lâm Dịch biết làm người a!

Uông lão gia tử vội vàng nghiêm mặt: 'Đừng nói cho người khác, biết chưa?'

Uông Tiểu Ngư trợn trắng mắt: 'Ta không phải đồ đần, nếu không phải ông thì ta cũng không nói đâu.'

Được rồi!

Uông lão gia tử cũng biết cháu gái của mình rất thông minh.

Thực tế nàng biết Lâm Dịch từ sớm, mở miệng một tiếng Dịch ca ca, ngọt thì thôi rồi. Nếu không như thế, Lâm Dịch có đồ tốt sẽ nhớ đến nàng sao?

Quả là con cháu tự có phúc của mình a.

Đồ tốt như thế, đáp lễ gì đây?

Lão gia tử cũng đau đầu.

Suy nghĩ một lát, hắn hỏi: 'Nghe nói ngươi nhổ lông Thiên Lang Tinh, định làm gì?'

'Nào phải nhổ lông a, không phải đúng mùa rụng lông sao! Ta nhặt một ít cho Dịch ca ca, hắn định sửa bút lông đây. Còn may ông nhắc nhở, vừa rồi ta quên mang cho hắn.' Uông Tiểu Ngư vỗ đầu nhỏ.

Uông Thế Khang ngẩn người.

Các ngươi rất biết chơi, dùng lông yêu thú cấp 4 sửa bút.

'Lông của Thiên Lang Tinh có tác dụng gì. Gần đây trời nóng, ông bạn của ta cũng rụng lông, ngươi đi chải chuốt, nhặt một ít đem tặng.'

'Ấy!' Uông Tiểu Ngư giật mình nói: 'Lông yêu thú cấp 6, quá tốt rồi, ta đi ngay!'

'Đi thôi! Ta cho người chọn chút dược liệu để đột phá, ngươi tặng cùng luôn.'

Lâm Dịch đã Võ Đồ đỉnh phong, hắn định tặng chút dược liệu.

Không cho Uông Tiểu Ngư chọn, sợ nàng dọn sạch hiệu thuốc.

Tạm biệt Uông Tiểu Ngư, lão gia tử dựa vào ghế sô pha. Có thể do ăn đan dược, hôm nay thân thể rất tốt.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Đầu bếp của Uông gia chuẩn bị xong thức ăn.

Người nên tới đã tới, trường hợp này không ai đến muộn, khách nhân đã lục tục vào vị trí.

Lâm Dịch, Thẩm Bối Bối và Uông Tiểu Ngư được sắp xếp ở một bàn, có ý đặc biệt chăm sóc.

Uông lão gia tử gật đầu với Lâm Dịch từ xa, không trực tiếp đi tới, như thế sẽ khiến hắn quá nổi bật, mang đến phiền toái không cần thiết.

Chỉ xếp hắn chung với Uông Tiểu Ngư và Xà Huệ đã là phóng thích tín hiệu.

Người ở đây đều để trong mắt, có ấn tượng với hắn, sau này làm việc cũng thuận tiện hơn.

Phần đáp lễ này không nhẹ.

Nhìn xung quanh.

Lâm Dịch phát hiện người ở mấy bàn bên cạnh cũng không thể coi thường.

Người của thế gia danh y, lãnh đạo cấp khu trưởng trở lên và cao thủ của các gia tộc Võ Tôn.

Thọ yến giống như gia yến, khá là thoải mái.

Lâm Dịch phát hiện bàn của Uông lão gia tử toàn là lão đầu, thân phận lai lịch tuyệt không đơn giản. Đường Tư cũng ở bàn đó, tuy là vãn bối nhưng miệng ngọt, hòa vào dễ như trở bàn tay.

Uông Tiểu Ngư và Xà Huệ còn đi tặng lễ, thái độ ngoan ngoãn khiến lão gia tử cười ha ha.

Thọ yến lặng yên kết thúc, mọi người lục tục rời khỏi.

Uông Tiểu Ngư chạy ra tiễn Lâm Dịch, cũng giao hai cái hộp cho hắn.

Tống Bảo Nhi chào tạm biệt Lâm Dịch, tối nay nàng sẽ đến nhà Xà Huệ. Đây là lần đầu nàng ngủ nhà bạn, cũng là chuyện tốt, trước đây mắc nợ nàng quá nhiều, đương nhiên Lâm Dịch không ngăn cản.

Về nhà.

Lâm Dịch để dược liệu có giá trị không ít sang một bên, lấy lông yêu thú ra xem. Phát hiện lông sói khá cứng, nếu không phải tự rụng nên mềm đi, sợ rằng có thể dùng làm ám khí.

Lâm Dịch chọn những cọng lông có độ dài tương tự, chỉnh sửa gọn gàng rồi dùng dây thừng buộc chặt phần giữa và phần đuôi lại với nhau, sau đó nhỏ keo lên cho chúng dính lại.

Tiếp theo cắt dây, nhét phần đuôi dính keo vào cán bút.

Dùng tạm đi, hắn không biết làm bút lông, làm càn mà thôi. Nếu không dùng được lâu thì tìm lão sư phụ hỗ trợ, dù sao còn nhiều lông sói.

Lâm Dịch cầm bút lên, độ chân khí vào.

Chân khí bắt đầu rót vào lông sói mà không chảy ra ngoài, chắc là được rồi.

Sau này góp đủ giấy mực, Trúc Cơ xong có thể thử.

Thu bút lông, Lâm Dịch gõ chữ đăng chương rồi bắt đầu tu luyện.

Lần này vẫn vào thế giới trong mộng.

Hai tiếng tìm kiếm, ba tiếng tu luyện, Lâm Dịch thấy mình ngày càng gần Trúc Cơ.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dịch không định ra ngoài thành. Dù sao bây giờ không thiếu tiền.

Đường Tư và Thẩm Bối Bối còn bận việc, chủ yếu là vấn đề bảo an của buổi hòa nhạc tối nay, Lâm Dịch không đi theo.

Mua dược liệu, Lâm Dịch trực tiếp luyện chế đan dược.

Luyện đan cũng là tu luyện, thật sự nhất cử lưỡng tiện.

Sớm chút nắm giữ tinh túy luyện đan, còn có đan dược Trúc Cơ cảnh chờ mình đây.

Làm từ sáng đến chiều.

Dùng sạch sẽ 50 phần dược liệu, lần này cũng tổn thất một ít, nhưng chỉ có hai viên Đoán Thể đan không nhập phẩm, trung phẩm thậm chí nhiều hơn hạ phẩm.

Lâm Dịch nắm tóc, thiên phú của ta không được a, vì sao luyện không ra đan dược thượng phẩm đây?

Phẩm chất đan dược càng cao, hiệu quả càng mạnh.

Đoán Thể đan trung phẩm chỉ là đan dược Luyện Khí cảnh cũng có hiệu quả với Đường Tư. Nếu là thượng phẩm, lợi ích càng không dám tưởng tượng.

Tuy đan dược cấp Trúc Cơ cũng có hiệu quả cũng mạnh hơn.

Nhưng Lâm Dịch không tính toán hiệu quả, mà muốn nâng cao tiêu chuẩn luyện đan, luyện chế ra đan dược thượng phẩm.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.