Lâm Dịch đang tính ra khỏi mộng cảnh, tìm xem còn thứ gì phù hợp làm đồ đằng không, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, thấp thỏm nhìn Cổ Lan: “Ngươi…… Không định ăn con rồng này chứ!”
“Ta còn không biết các ngươi ở đâu, ăn kiểu gì?” Cổ Lan cạn lời: “Tuy không ít người làm thần thú đồ đằng vì thèm, nhưng thứ này không chỉ để ăn.”
Coi mình là ai?
Cũng không phải tổ long chân long, mấy con rồng bình thường mà thôi, cần thiết sao!
Lâm Dịch hiếu kỳ: “Thần thú đồ đằng còn có tác dụng khác?”
Cổ Lan gật đầu nói: “Chỉ có ít người dùng để ăn! Thần thú đồ đằng có năng lực đặc biệt, phần lớn dùng để bồi dưỡng hậu nhân. Cho hậu nhân uống máu, khiến bọn hắn nắm giữ lực lượng này.”
Lâm Dịch thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra…… Thần thú đồ đằng không chỉ dùng để ăn.
Lâm Dịch hỏi: “Dùng đồ đằng câu thông thiên địa rồi thi triển ra, chính là lực lượng mà thần thú đồ đằng vốn có?”
“Không sai, tín đồ có thể thông qua đồ đằng vận dụng lực lượng này.” Cổ Lan gật đầu.
Lâm Dịch tiếp tục hỏi: “Lực lượng này lấy từ đâu ra?”
“Đương nhiên là tự nghĩ rồi, hoàn thiện rồi tuyên dương ra. Ngưng tụ đầy đủ tín ngưỡng lực, loại lực lượng này có thể sinh ra. Nếu không, đám người kia làm chuyện phiền toái như thế làm gì.” Cổ Lan trợn trắng mắt.
Lâm Dịch trợn mắt há mồm.
Chẳng trách mình có ký thị cảm kỳ quái.
Bảo sao có cảm giác như lập trình.
Khá lắm!
Mình thiết kế thần thú đồ đằng, mình hoàn thiện hệ thống lực lượng, ngưng tụ tín ngưỡng lực sáng tạo pháp, tín đồ có thể sử dụng lực lượng của thần thú đồ đằng.
Sau đó tín ngưỡng càng ngưng tụ, cũng có thể hấp dẫn nhiều người hơn tín ngưỡng. Lại dùng thủ đoạn đặc biệt ngưng tụ huyết nhục, khiến đồ đằng trở thành thần thú chân chính.
Sau đó xử trí thế nào, thì xem người thiết kế.
Có thể giết ăn cũng có thể nuôi tiếp, để hậu bối uống chút máu, nắm giữ lực lượng được sáng tạo ra.
Cũng là một loại sáng tạo pháp.
Trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi.
Pháp cũng thế.
Lâm Dịch phiền muộn nói: “Làm kiểu gì cũng được?”
Cổ Lan khinh bỉ hắn nói: “Mơ đi! Một ít người vì ăn thịt rồng, khổ tâm nghiên cứu mấy vạn năm cũng không ra được một con. Mọi người cũng ăn ý, Long tộc không phải vô địch thiên hạ, không đến mức quản cả chuyện này. Chỉ cần ngươi không ồn ào ta nghiên cứu ra thần thú đồ đằng ngon như tổ long chân long, cơ bản coi như không thấy.”
Năm đó Long tộc náo loạn lên.
Chuyện này vốn là lỗi của các tu sĩ, Long tộc không biết xấu hổ sao!
Đã sắp bị bày lên bàn ăn, thường ngày đàm luận mùi vị thế nào!
Rất nhiều lão bất tử cũng coi trọng thể diện, chuyện này lại không liên quan đến mình, cũng lười quản. Nếu không vẻn vẹn Long tộc, cứng chọi cứng với cao thủ của lục đại Thiên vực, coi như tổ long đích thân tới cũng phải quỳ.
Cổ Lan tiếp tục nói: “Kỳ thực thần thú đồ đằng là giống loài mới, không phải tùy tiện chắp vá là được, thiên địa tán thành mới có thể sinh ra, nếu không thì chỉ làm đồ đằng mà thôi. Người bình thường sẽ không lấy ra ăn, bọn hắn xem trọng phần pháp mà thần thú đồ đằng vốn có. Thực tế, cũng không có bao nhiêu thần thú đồ đằng ra đời.”
Lâm Dịch rõ ràng.
Không phải thả đầu trâu trên mình gà liền có thể sáng tạo ra Gà Trâu thú.
Có thành công hay không, vẫn do chúa sáng thế là thiên địa định đoạt.
Chỉ có thần thú đồ đằng được thiên địa xác định là giống loài mới, mới có thể trở thành thần thú có máu có thịt. Như vậy, các tu sĩ không thể tùy tiện làm càn, tỷ lệ thành công cực thấp.
Lâm Dịch tiếp tục hỏi: “Pháp này là loại gì?”
“Ngoại đạo pháp, không giống thuật pháp bình thường, khá là đặc thù, chỉ cần hợp lý là có thể sáng tạo ra. Phần lớn ngoại đạo pháp đều có hạn mức tối đa, sẽ không mạnh lắm.” Cổ Lan nói.
Lâm Dịch gật đầu.
Cũng hợp lý. Suy nghĩ một ngoại đạo pháp thôn phệ vạn vật, chẳng lẽ có thể thôn phệ vạn vật? Thiên địa có thể tán thành?
Chuyện đồ đằng, Lâm Dịch thấy mình đã hỏi đủ.
Sáng tạo đồ đằng từ đầu thì không thực tế, tùy tiện chắp vá càng không thể thành công, về thời gian cũng không kịp.
Biện pháp tốt nhất là tinh luyện trên cơ sở truyền thuyết hiện có. Tựa như truyền thuyết về rồng của Đại Hạ.
Từ xưa đến nay bao nhiêu năm, khẳng định có không ít người tin tưởng, có thể ngưng tụ đầy đủ tín ngưỡng lực.
Sở dĩ không thể trở thành đồ đằng, là bởi vì thiếu người dẫn dắt, thiếu bước sáng tạo pháp.
Còn có sinh ra thần thú đồ đằng hay không, bây giờ Lâm Dịch lười nghĩ.
Hắn mới cảnh giới gì?
Luyện Khí trung kỳ!
Rảnh đến đau trứng mới có thể cân nhắc loại chuyện xa xôi này. Nếu có tinh lực đó, không bằng nghiên cứu làm sao để nhanh chóng tăng lên Trúc Cơ cảnh.
Trúc Cơ cảnh có thể tinh luyện chân khí thành chân nguyên. Dung lượng tương tự, chất lượng tăng cao, hơn xa Võ Sư.
Thực lực vượt xa, cộng thêm khả năng khôi phục được trời ưu ái, năng lực chiến đấu sẽ tăng một đoạn dài. Trúc Cơ cảnh mới có thể xưng là bước vào cánh cửa tu sĩ.
Lâm Dịch suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Đan dược của tu sĩ có thể cho võ giả dùng không?”
“Đương nhiên có thể, chẳng qua hiệu quả không tốt bằng tu sĩ dùng.”
“Nếu ta pha loãng dược lực, sau đó bán cho người khác kiếm tiền, liệu có bị thôi diễn ra đan phương không?” Lâm Dịch lo lắng nói.
Cổ Lan suy nghĩ một lát: “Coi như thôi diễn ra đan phương, bọn hắn cũng không thể luyện thành đan dược. Chính ngươi thử, hỏa hầu có ít vấn đề đã không thể thành công. Con đường luyện đan quá cao thâm, ngươi chỉ là nhập môn mà thôi, muốn tinh thông quá khó. Kỳ thực không cần phiền toái như thế, ta cho ngươi mấy loại đan dược võ giả sử dụng, ngươi cứ bán đi.”
Nàng cũng rõ ràng Lâm Dịch vì sao muốn bán đan dược.
Nghèo a!
Ở Thanh Thiên vực, đan sư có thân phận, có người thỉnh cầu luyện đan, không lo lắng tiền tài, nhưng Lâm Dịch thì sao?
Không ai mua đan, hắn sẽ càng ngày càng nghèo!
Lui lại một vạn bước, có người mua đan dược, hắn dám bán không?
“Vậy…… Võ giả có thể cải tu công pháp không?” Lâm Dịch lại hỏi.
Cổ Lan lườm Lâm Dịch: “Muốn dạy người bên cạnh tu luyện?”
Lâm Dịch liên tục gật đầu.
Cổ Lan cũng không phản đối: “Chỉ cần có người chỉ điểm, cải tu không thành vấn đề, nhưng ta khuyên ngươi tạm thời đừng cân nhắc.”
“Vì sao?”
Cổ Lan thở dài: “Ngươi cũng là gà mờ, nếu người tu luyện công pháp gặp vấn đề thì sao, rất có thể mất mạng! Ta cũng không thể cho người khác tu luyện Trúc Mộng kinh, ngươi đừng nghĩ truyền ra ngoài, trừ khi muốn chết!”
Trúc Mộng kinh là tuyệt học của Cổ gia, căn cơ để Cổ gia đặt chân Thanh Thiên vực.
Ai không muốn kiếm được, truyền cho Lâm Dịch vì hắn có năng lực xuyên toa mộng cảnh, không đại biểu mình sẽ đồng ý truyền cho người khác.
Vả lại Trúc Mộng kinh quá chú trọng thiên phú.
Không phải người nào của Cổ gia cũng tu luyện được, nhưng bởi vậy, Cổ gia vơ vét rất nhiều công pháp mạnh mẽ.
Nếu Lâm Dịch cần, Cổ Lan không ngại cho hắn.
Chẳng qua tiền đề là bản thân Lâm Dịch có cơ sở, nếu không người bên cạnh tu luyện ra vấn đề, chẳng phải món nợ này còn tính cho mình?