Thái độ như ghen khiến Lâm Dịch bất đắc dĩ cười.
Mình tuy đẹp trai, nhưng cũng không đến mức người người vừa thấy đã yêu.
Tỏ tình với Tống Tình bị phát thẻ, Thẩm Bối Bối nhìn thấy mình, ra tay rất hung ác, chắc chắn không phải vừa thấy đã yêu.
Đường Tư thì như nàng nói, coi mình là em trai, động tác tuy thân mật nhưng rất thuần túy, không có tình dục.
Uông Tiểu Ngư cực giống tiểu cô nương mê trai, vừa gặp đã ồn ào tìm hiểu, chắc không phải vừa thấy đã yêu chân chính.
Lâm Dịch đoán Uông Tiểu Ngư đúng bảy tám phần, nhưng vẫn có sơ hở.
Uông Tiểu Ngư đích thực là nhan trị khống, nhưng không phải cái gì cũng khống.
Nhan trị của Lâm Dịch đúng hợp ý nàng, nhưng vừa thấy đã yêu vốn là yêu túi da trước, sau đó từng bước khai quật bảo tàng của đối phương.
Ai dám nói vừa thấy đã yêu là nhìn trúng nội hàm, đánh chết Lâm Dịch cũng không tin.
Chuyện của bà lão, Lâm Dịch chung quy thấy mình mắc nợ. Giá trị của lò đan khó nói, khẳng định 200.000 là mình chiếm tiện nghi, giá trị thực tế đảm bảo mấy triệu trở lên. Nếu đối phương là thương nhân nham hiểm thì cũng thôi đi, hắn sẽ không có gánh nặng tâm lý, nhưng người ta cũng là số khổ, cho nên mới cố giúp đỡ trong khả năng của mình.
Làm sao biết chuyện này có xung kích rất lớn với Uông Tiểu Ngư.
Mê trai đẹp là bệnh chung của tiểu cô nương mười mấy tuổi, trong mắt tình nhân ra Tây Thi, không thể nghi ngờ biểu hiện của Lâm Dịch khiến nàng rất có thiện cảm.
Lâm Dịch thì chỉ coi Uông Tiểu Ngư là em gái.
Tống Bảo Nhi gần như do hắn một tay nuôi lớn, từ cô bé ba tuổi biến thành tiểu cô nương 13 tuổi, đối phó loại này khá có thủ đoạn.
Lưu Quân theo sau như người không khí, nhưng Lâm Dịch dám đánh cược, hắn nhất định sẽ truyền lại những chuyện này.
Gần bốn giờ chiều, Lưu Quân tiến lên nhắc nhở Uông Tiểu Ngư sắp chơi đến quên về.
“Tiểu thư…… Đến lúc về rồi, lát nữa còn ăn với lão gia tử.”
Uông Tiểu Ngư không vui vẻ chu môi, nhưng không tùy hứng nói mình không về, trái lại nhìn Lâm Dịch: “Dịch ca ca, ta phải về, lần sau chúng ta hẹn hò tiếp!”
“Ừ.” Lâm Dịch gật đầu.
Khéo léo từ chối Uông Tiểu Ngư nhờ Lưu Quân lái xe đưa mình một đoạn, Lâm Dịch đi tiệm thuốc.
Chia ra mua mấy tiệm khác nhau như cũ, mỗi loại mua mười phần dược liệu.
Tiếp theo ăn cơm ven đường, sau đó đón xe về nhà.
Lúc đến nhà đã gần sáu giờ.
Lâm Dịch đặc biệt hỏi Đường Tư, nhắn tin cho nàng: “Hôm nay có về nhà ăn cơm không?”
Về nhà?
Rất có cảm giác người nhà.
Đường Tư cầm điện thoại di động, hé miệng cười nói: “Không kịp, hôm nay có chút việc cần làm, tầm mười giờ mới về.”
“Được.” Lâm Dịch trả lời.
Thu điện thoại, Đường Tư sao biết Lâm Dịch ý ở ngoài lời, muốn hỏi thời gian nàng về, mới tiện sắp xếp việc luyện đan.
Còn có bốn tiếng, chắc đã đủ để thử.
Lâm Dịch móc ra lò nhỏ nghiên cứu.
Thứ này một tay cầm được, rất giống lò luyện đan mà Cổ Lan huyễn hóa ra, dưới Vọng Khí thuật mơ hồ phát ra lực lượng nội liễm.
Nguyên nhân chất liệu không phải vàng không phải ngọc, Lâm Dịch có thể đoán được đại khái, sợ là dung hợp nhiều loại tài liệu để luyện chế, cho nên mới đặc thù như vậy.
Hắn truyền một tia chân khí vào thăm dò.
Không ngờ lò đan màu lục tỏa ra ánh hào quang, xuyên qua hào quang có thể mơ hồ nhìn thấy nội bộ có hoa văn phức tạp.
Đây chính là một điểm khác biệt giữa tu sĩ và võ giả.
Chân khí của hai bên có khác biệt, nếu đổi thành chân khí của võ giả, tuyệt đối sẽ không kích hoạt. Nếu không, vì sao minh châu bị long đong.
Lâm Dịch cười một tiếng, tiếp tục truyền chân khí vào.
Theo chân khí rót vào, hoa văn càng thêm rõ ràng.
Tựa như mã khóa của tu sĩ, không phải ai nhặt được đồ cũng có thể sử dụng. Đây là một loại cửa, Lâm Dịch phỏng đoán nếu không kích hoạt hoàn toàn hoa văn thì không thể khởi động công năng luyện đan.
Hắn nghĩ kỹ.
Phức tạp thì phức tạp, nhưng cũng có dấu vết để theo.
Tựa như quên mật mã, cần thử từng số.
Mà quá trình truyền chân khí rất phiền toái, Lâm Dịch giày vò một hồi, chân khí trong cơ thể đã sắp tiêu hao hết mà hoa văn mới sáng một phần ba.
Đổi thành tu sĩ khác, không tránh khỏi tu luyện một hai ngày mới có thể triệt để khôi phục, nhưng điều kiện của Lâm Dịch……
Chỉ là bù đắp chân khí tổn thất, dùng hơn mười phút mà thôi. Lặp đi lặp lại, Lâm Dịch tốn gần hai tiếng mới hoàn mỹ thắp sáng hoa văn.
Lò đan trong tay Lâm Dịch từ màu xanh lục biến thành màu xanh biếc, lại như trong suốt.
Chiều cao cũng thoáng cái tăng lên, thể tích xấp xỉ một cái tủ đầu giường.
Lò đan có ba chân, phần bụng có bốn lỗ, phát ra ánh lục trong suốt, có thể phong tỏa đan khí và quan sát tình huống.
Cho dù hắn không biết hàng cũng đoán được thứ này tối thiểu là pháp bảo Trúc Cơ, điều kiện kích hoạt quả thật là ác mộng với Luyện Khí cảnh.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch không nhịn được cười khổ.
“Ta vẫn chiếm tiện nghi lớn, vậy mà 200.000 mua được bảo bối thật sự…… Mà thôi, dù sao cũng cần luyện đan, đến lúc đó nghe ngóng tình huống của bọn hắn, lại hỏi Cổ Lan mấy đan phương, luyện chút đan dược đem tặng đi.”
Thao tác lò đan thế nào, Lâm Dịch nhất thanh nhị sở.
Đầu tiên hắn thử truyền chân khí vào, chân khí được lò đan chuyển hóa thành ngọn lửa hừng hực, mà độ lớn nhỏ của hỏa diễm cũng có thể thông qua chân khí khống chế.
Nhưng như vậy, lúc luyện đan cần không ngừng truyền chân khí, cũng là một khảo nghiệm cực lớn với tu sĩ.
Có được bảo địa khôi phục linh khí, có thể tạm giải quyết phiền toái này.
Lâm Dịch rửa lò đan rồi bắt đầu chỉnh lý dược liệu, dựa theo trình tự trong mộng, bắt đầu luyện chế.
Lần đầu tiên, chắc chắn thất bại.
Căn nguyên là chân khí của Lâm Dịch không đủ lực.
Lần thứ hai tương tự thất bại.
Lâm Dịch có khống chế, chân khí miễn cưỡng bắt kịp, nhưng không khống chế tốt hỏa hầu, tài liệu bị đốt thành than cốc mà không phải đan dịch.
Lần thứ ba, lần thứ tư…… Thậm chí lần thứ tám, Lâm Dịch đều thất bại.
Mỗi một lần gần như tiêu hao hết lực lượng trong cơ thể, tuy có thể không ngừng bổ sung, nhưng thân thể lại rất mỏi mệt. Luyện đan trong hiện thực so với trong mộng, có thêm quá nhiều vấn đề.
Khó trách Cổ Lan nói phải luyện tập rất nhiều mới có thể nắm giữ.
Cặn thuốc đều bị Lâm Dịch dọn sang một bên.
Lần thứ chín thử luyện chế, Lâm Dịch có kinh nghiệm tám lần trước đó, mơ hồ thấy lần này có thể thành công.
Lúc mấu chốt nhất, Lâm Dịch không nhịn được rống lên, mẹ!
Chân khí trong cơ thể không ngừng tiêu hao bổ sung khá giống tu luyện, vốn rất gần Luyện Khí trung kỳ, kết quả là đột phá cảnh giới!
Cũng trực tiếp dẫn đến không khống chế hỏa hầu, một lò dược liệu hỏng hẳn.