Chương 229: Chúc rượu với đại lão đi
Kéo lê đến trước cửa, một tiếng “bịch” vang lên.
Hades ném hai người Chu Ngọc Đàm ra ngoài cửa như ném rác, cảnh tượng này bị những kẻ tò mò xung quanh quay chụp lại toàn bộ.
Giải quyết xong hai người, Hades không tỏ vẻ gì quay người lại, định đến báo cáo với Lâm Ẩn.
Mà trước cửa vẫn còn một đám đông cười trêи sự đau khổ của người khác, cười hì hì chỉ trỏ hai người nhà họ Chu kia, tay cầm điện thoại quay hình lại.
Đây là tin tức nóng đấy, đường đường là cô cậu chủ của nhà họ Chu – một trong ba gia tộc lớn lại bị người ở thành Thế Giới đánh đập, sau đó còn bị lôi ra khỏi hội trường nữa? Đúng là tin sốt dẻo mà.
“Mẹ kiếp, bọn mày đứa nào dám quay nữa, sau này ông sẽ giết chết hết!” Chu Đông điên cuồng hét lên uy hϊế͙p͙, gân xanh nhô lên, cảm thấy đây là sự sỉ nhục lớn nhất trong đời mình.
“Ái chà, cậu Chu à, cậu nói nghe sợ quá nhỉ? Là người của tập đoàn Latinh sỉ nhục cậu, cậu có gan mà la lối với tập đoàn Latinh không? Sao lại lôi chúng tôi ra trút giận? Nghĩ chúng tôi dễ bắt nạt sao?” Một tên thanh niên trẻ tuổi cười khẩy.
“Đúng đấy, chúng tôi là khách quý ở đây, muốn làm gì thì làm thôi, còn hai người đã bị đuổi ra rồi, không mau cút sang chỗ khác đi, miễn bị người của tập đoàn Latinh đánh thêm.”
Một đám người chớp cơ hội vây lại châm chọc hai chị em Chu Ngọc Đàm, hai người này luôn ngang ngược ở trong giới thượng lưu thành phố Thanh Vân, đắc tội phải rất nhiều người, có biết bao kẻ muốn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng với bọn họ chứ.
“Chúng ta đi!” Chu Ngọc Đàm cắn răng nói, sắc mặt vô cùng giận dữ và xấu hổ.
Hai người ôm lấy nỗi nhục đi ra quảng trường Thế Giới, vẻ mặt ai nấy đều sa sầm.
“Chu Đông, em trở về tìm ngay cụ nhà đi, báo cáo lại với cụ chuyện này. Đúng là làm phản mà, tên rác rưởi như Lâm Ẩn mà dám gọi bảo vệ đánh chúng ta ư!” Chu Ngọc Đàm rất không cam tâm mà nói: “Cũng chẳng biết anh ta nịnh bợ được ai, tên Hades kia lại chẳng thèm quan tâm đến thân phận của chúng ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
“Không có chuyện gì, chị Ngọc Đàm, chúng ta về xin cụ nhà đứng ra tìm ông Chris của tập đoàn Latinh, chắc chắn có thể đòi lại một câu trả lời hợp lý, tuyệt đối không thể buông tha tên rác rưởi Lâm Ẩn kia được!” Chu Đông hung tợn nói.
Hai người bọn họ vô cùng không cam tâm, hận Lâm Ẩn đến thấu xương, hôm nay mất mặt đến vậy, có ra sao đi nữa cũng phải trả thù lại.
Chỉ cần cụ nhà đứng ra thì cho dù là Chris cũng phải nể mặt vài phần, họ không tin không thể trừng trị tên Lâm Ẩn rác rưởi kia một trận ra trò.
Nói xong, hai người đã ngồi lên xe, vội vàng ra khỏi thành Thế Giới này, trở về nhà họ Chu để kiếm viện binh.
Mấy phút sau, Lâm Ẩn đi ra khỏi tòa nhà Thế Giới, Hades theo sát bên cạnh.
Lâm Ẩn đứng bên lề đường đợi một lát, Hades đã lái một chiếc Lincoln màu đen có phong cách phục cổ từ bãi đậu xe đến.
Lâm Ẩn thản nhiên vào xe ngồi, chẳng mấy chốc, phát động khởi động xe chạy về phía trung tâm thành phố.
Hình như bên Kỳ Mạt gặp chút phiền toái, anh cũng không rảnh chờ cho buổi tiệc về dự án thành Thế Giới kết thúc, bây giờ phải qua đó giải quyết ngay.
Trong mắt Lâm Ẩn, chuyện của Kỳ Mạt là quan trọng nhất, dự án thành Thế Giới có quan trọng đến mấy thì cùng lắm cũng chỉ là một dự án có vốn mười tỉ mà thôi.
Trung tâm thành phố, tòa nhà Trương thị, lễ khánh thành được tổ chức một cách hừng hực khí thế.
Cả nhà ba người Trương Kỳ Mạt ngồi ở chỗ khách quý, trêи bàn bày nào là đồ ngon rượu quý, nhưng chẳng có ai còn tâm trạng mà động đũa.
Trương Kỳ Mạt thử ra điều kiện, nói lý lẽ đàng hoàng, nhưng người nhà họ Trương vốn chẳng có bất kỳ thành ý nào.
Cô dốc lòng thương lượng một phen nhưng chẳng có được bất kỳ hiệu quả nào.
Người nhà họ Trương nói phải cho mỗi người bọn họ lợi ích về tài chính, Trương Kỳ Mạt cân nhắc một lúc cũng gật đầu đáp ứng điều kiện này. Trương Kỳ Mạt thương lượng sẽ cho mỗi người mười ngàn tệ tiền lời, là đã định rút hai triệu trong tập đoàn ra để làm lắng xuống người nhà họ Trương, bảo vệ danh dự cho tập đoàn.
Kết quả, người nhà họ Trương lại lập tức lật lọng, bảo ít quá, muốn thêm nữa.
Trương Kỳ Mạt coi như cũng đã hiểu rõ, đám người nhà họ Trương kia chỉ xem mình là trò hề, tính logic của họ đúng là khiến người ta sởn tóc gáy.
Mỗi lần cô đáp ứng một điều kiện nào, chẳng mấy chốc sẽ thương lượng xong chuyện nhãn hiệu đá quý Trương thị, thì người nhà họ Trương lại cảm thấy bọn họ bị thua thiệt, sau đó hủy bỏ điều kiện ban đầu, đưa ra một điều kiện quá đáng hơn. Cứ như thế thì sao mà thương lượng cho xong được?
Người nhà họ Trương có lòng tham không đấy, hoàn toàn không thể thương lượng được.
“Ầy, Kỳ Mạt, cô đúng là chẳng có thành ý gì hết, tôi cảm thấy mình không cần phải thương lượng nữa đâu. Nhãn hiệu đá quý Trương thị vẫn phải đưa cho anh cả và anh ba quản lý mới được.”
Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên ra vẻ thảnh thơi, đi dạo một vòng quanh hội trường, rồi lại trở về phòng tiệc này, bên người còn dẫn theo hai người đàn ông trung niên ăn mặc rất có khí chất.
“Đúng rồi, giới thiệu cho mọi người một chút, hai vị khách quý quan trọng đến dự lễ khánh thành lần này. Ông Tôn Cường và ông Louis.” Trương Hồng Quân nói với vẻ đắc ý, giới thiệu hai người đàn ông trông rất khí phái ở bên cạnh một cách long trọng: “Ông Tôn Cường hẳn mọi người đã biết, là người đại diện cho nhà họ Tôn trong giới kinh doanh, cũng là thông gia của tôi, còn ông Louis đây là phó tổng giám đốc phụ trách kinh doanh đá quý châu báu của tập đoàn Latinh!”
Nói xong, hai người kia đều ngồi xuống ở vị trí khách quý.
“Mọi người có thể thấy thực lực của tập đoàn đá quý Trương thị mới của chúng tôi rồi đấy, hai vị này đều là đối tác quan trọng của tập đoàn chúng tôi!” Trương Hồng Quân cười nói.
“Anh cả giỏi quá, ngay cả người trong tập đoàn Latinh mà cũng có thể mời đến.”
“Nhà họ Trương chúng ta theo anh cả và anh ba mới là lẽ phải. Nhãn hiệu đá quý Trương thị cũng phải giao cho anh cả quản lý thì chúng ta mới yên tâm được. Chẳng như cái cô trẻ tuổi họ Trương nào đó, làm việc không vững chắc, nhất lại là đàn bà con gái nữa, đúng là mất mặt, nói ra lại để người đời chê cười nhà họ Trương chúng ta.”
Một đám người tâng bốc lên, còn lôi Trương Kỳ Mạt ra làm mục đích châm chọc.
Ở thành phố Thanh Vân, một công ty mới thành lập mà đã có thể mới hai nhân vật lớn kiểu này đến thì đã khá là có mặt mũi rồi.
Tôn Cường là nhân vật nắm thực quyền trong nhà họ Tôn, là bố của cậu cả Tôn Hằng nhà họ Tôn, trong giới thượng lưu ở thành phố Thanh Vân này rất có tiếng nói. Mà Louis mặc dù không hay tham gia vào tầng lớp thượng lưu, nhưng vẫn khá có thân phận ở đấy, là phó tổng giám đốc của tập đoàn Latinh, thế lực năm trong tay khó lòng tưởng tượng được, người nào không biết bây giờ tập đoàn Latinh là cột chỉ hướng gió ở trong giới kinh doanh tỉnh Đông Hải này?
“Kỳ Mạt à, nói thế nào nhỉ, cô cũng là người nhà họ Trương, hai vị này đều là đại lão trong giới kinh doanh tỉnh Đông Hải, cô cũng được tính là người trong thương trường, sau này muốn phát triển thật tốt ở thành phố Thanh Vân thì phải xem sắc mặt bọn họ đã nhé.” Trương Hồng Hiên nói với vẻ bỡn cợt: “Nào, mau chúc rượu hai vị đại lão này đi.”
Nói xong, Trương Hồng Hiên rót đầy hai ly rượu đế hơn năm mươi rồi đặt trước mặt Trương Kỳ Mạt như lẽ hiển nhiên.
Thấy hai ly rượu đế đặt ở trước mặt, Trương Kỳ Mạt hơi biến sắc
Đừng bảo con gái chưa bao giờ uống rượu đế, đây là hai ly đế cao được rót đầy, cộng lại phải được cả nửa ký rượu, trêи bàn rượu mà làm như vậy chẳng phải tuyên bố là xem thường đối phương sao?
———————–