Sau khi gặp lại Vô Địch, Dương cùng Tịnh Nghiên và Hắc Phù Đổng theo chân Vô Địch tiến vào khu trại.
Vừa vào, Dương gặp một gã đàn ông đang cầm chổi quét sân, gã đàn ông này râu ria xồm xoàn, ăn mặc xuề xòa, nhưng thực chất ẩn bên trong là loại khí chất của bậc kiêu hùng ít ai có được.
Long Chúc Lôi, anh của mẹ Dương, cha của Long Ngạo. Trước đây, Dương từng tiếp xúc với Long Chúc Lôi, nhưng khi đó Dương giả làm người khác. Giờ gặp lại với thân phận thật ở Hắc Đạo khiến Dương không khỏi bất ngờ và ngổn ngang cảm xúc.
Tại Long Thành khi đó, Dương và Diễm rơi vào tuyệt vọng, Long Chúc Lôi đã lao ra phẫn nộ chửi mắng Long Hán xối xả bất chấp vai vế, thân phận và chênh lệch cấp bậc, hành động này khiến lòng Dương luôn ghi nhớ.
Nhưng Dương chưa từng ngờ rằng Long Chúc Lôi sẽ có mặt tại Hắc Đạo, tổ chức Dương lập ra để âm mưu tấn công Long Thành.
Khi Dương đang thẫn thờ, Long Chúc Lôi tiến đến, vỗ vai Dương cái bẹp và nói: “Mụ nội! Lớn bộn!”
Một cái vỗ vai, một câu ngắn ngủn, nhưng Dương cảm giác được tình thân trong ánh mắt Long Chúc Lôi, dù hai người đứng ở hai phe đối lập.
Long Chúc Lôi không giỏi thể hiện cảm xúc, Dương cũng không biết nói gì, im lặng một lúc, Dương mới mở miệng hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
“Mụ nội!” Long Chúc Lôi quạo quọ nói: “Kể ra cũng dài, ngày xưa ta có gặp một tia Hắc Ma Đế Lôi, bị nó đánh cho te tua. Sau đó ta thuê người lần tìm dấu vết của nó, cho đến hai năm trước, ta có tin tức và tìm đến.”
“Mụ nội!” Long Chúc Lôi khó chịu mắng rồi kể tiếp: “Đúng là có Hắc Ma Đế Lôi, nhưng ngoài ta còn có một con bé, chắc cỡ tuổi bây. Mụ nội, hóa ra Hắc Ma Đế Lôi là của nó, ta tức quá chửi nó một trận.”
“Mụ nội nó! Ai ngờ nó mạnh vãi cức, nó đánh ta một trận bầm hết mình mẩy, sau đó phong ấn linh lực ta rồi chửi ta lớn đầu mà mất dạy, bảo ta đi học lại cách làm người.”
Nghe thế, Dương trố mắt ngạc nhiên, tầm tuổi Dương mà đánh bại Long Chúc Lôi thì chắc cũng tầm thiên tài Hùng Vương Bảng.
Long Chúc Lôi tức thở hồng hộc kể tiếp: “Hình như nó xưng tên là Dạ Minh Châu gì đó.”
“Dạ Minh Châu?” Dương chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng lại gợi cho Dương một cái tên khác, Minh Châu. Dương lập tức hỏi Google về thông tin của Dạ Minh Châu, nhưng không có đáp án.
Dương đã quá quen với chuyện Google không trả lời được một số câu hỏi của hắn, trước đây Dương vẫn luôn cho rằng Google thích nói thì nói, thích giấu thì giấu, nhưng trong hai năm không có Google, có nhiều khi Dương suy nghĩ lại và cảm thấy dường như không đơn giản là như vậy, thậm chí, theo cảm giác mơ hồ của Dương, có thể Google có nhiều tầng thông tin và Dương cần một thứ hoặc điều gì đó để khai phá những tầng thông tin cao hơn và cũng có thể là mở khóa những khả năng đặc biệt hơn.
Lúc Dương và Long Chúc Lôi nói chuyện, những người xung quanh nghe tiếng nên lần lượt đến xem.
Dương lần lượt chào hỏi Phan Phúc Pháp, Lương Vô Thường, Đặng Vô Tâm.
Phan Phúc Pháp chính là người đã gợi ý Dương sáng lập Hắc Đạo và cũng trợ giúp Dương gầy dựng tổ chức.
Vô Ảnh Công Tử Lương Vô Thường, từng là thiên tài hạng nhất của Tứ Siêu Tân Tinh, là một thiên tài xuất chúng nhưng xuất thân từ Thâm Hậu Môn, một tổ chức không quá lớn mạnh. Điều này khiến tài năng của Lương Vô Thường bị giới hạn. Từng có nhiều tổ chức muốn chiêu mộ Lương Vô Thường nhưng hắn đều từ chối vì không muốn phản lại Thâm Hậu Môn.
Dương đánh giá rất cao tài năng của Lương Vô Thường nên đã bàn với Phan Phúc Pháp viết thư mời Lương Vô Thường hỗ trợ Hắc Đạo 15 năm, trong 15 năm này, Lương Vô Thường vẫn là người của Thâm Hậu Môn. Đổi lại, Dương vẽ ra một bản thiết kế bảo vật cực kì phù hợp với hai thuộc tính linh lực của Lương Vô Thường cùng với lời hứa trong vòng ba năm sẽ tặng món bảo vật này cho Lương Vô Thường.
15 năm đối với người luyện hồn không dài. Hơn nữa chỉ là hỗ trợ chứ không bắt phải gia nhập Hắc Đạo, so với tiềm năng to lớn của bản thiết kế bảo vật mà Dương vẽ ra, thậm chí là chưởng môn Thâm Hậu Môn đều gật đầu đáp ứng cho Lương Vô Thường tham gia hỗ trợ xây dựng Hắc Đạo.
Còn đối với Đặng Vô Tâm, Dương dùng cùng một cách thức, nhưng khác biệt ở chỗ thay vì hứa hẹn một bảo vật, Dương tặng không cho Thảo Cầm Viên một bản thiết kế loại nhẫn không gian chứa được linh thú loại đặc biệt, hiệu quả hơn hẳn loại mặt dây chuyền mà Đặng Vô Tâm dùng để trấn giữ Lôi Ảnh Thú. Bản thiết kế này khiến Đặng Đô mừng phát điên, thiếu điều muốn gả Đặng Vô Tâm cho Dương, nhầm, muốn gả Đặng Vô Tư cho Dương.
Sau khi chào hỏi ba người Phan Phúc Pháp, Đặng Vô Tâm, Lương Vô Thường, Dương giật mình nhìn thấy Độc Hành.
Trái với sự ngang tàn và mạnh mẽ mà Dương thấy ở Độc Hành qua hai lần chạm trán, Độc Hành hiện tại trông phờ phạc mệt mỏi như thằng trúng thực, hắn thấy Dương nên liền chạy đến mừng rỡ chào Dương: “Thủ lĩnh! Phan Phúc Pháp nói thủ lĩnh chính là thủ lĩnh! Em là Vạn Lý Độc Hành, xin chào thủ lĩnh, kính chúc thủ lĩnh sống lâu trăm tuổi, vạn sự như ý.”
Sự cung kính của Độc Hành khiến Dương nghi ngờ nhìn kĩ xem trêи đầu Độc Hành có cây nấm đầu ƈôи ȶɦịt nào không, nhưng không có.
Độc Hành vẫn mất trí nhớ vì chịu ảnh hưởng từ cú đấm mang hắc niệm của Dương.
Nhưng Dương không chắc, nên hắn nhìn Độc Hành bằng ánh mắt nghi ngờ.
Tưởng Dương không biết gì về Độc Hành, Phúc Pháp liền giới thiệu: “Độc Hành gia nhập Hắc Đạo để xin bữa cơm ăn qua ngày sau khi bị tai nạn mất trí, hắn hơi khờ nhưng khá khỏe, đang làm chân sai vặt.”
Nghe thế, Dương trợn mắt nhìn Phan Phúc Pháp, ụ má, Nhất Ảnh Độc Hành, kẻ khiến ngay cả Đoạn Tuyệt, Trịnh Thiên Minh, Vân Phi cũng phải sợ xanh mặt, vậy mà bay dám bắt nó làm chân sai vặt, nó nhớ lại nó vặt cho bay trụi lông háng!
Thấy mặt Dương nghi hoặc, Phúc Pháp vỗ đầu Độc Hành và nói: “Hắn hiền lắm, cần gì cứ sai hắn làm!”
Độc Hành cúi đầu lễ phép nói với Dương: “Thủ lĩnh cần gì cứ gọi em, việc gì em cũng làm, thậm chí là cầm cu cho thủ lĩnh đái em cũng làm.”
Dương xanh mặt, đang không biết làm gì với Độc Hành thì chợt có tiếng gọi từ gian bếp: “Ăn cơm nào! Hôm nay có món mới.”
Nghe tiếng gọi, Dương chợt có cảm giác giống như bầu không khí trở nên u ám lạ thường, rồi Dương thấy Phan Phúc Pháp mếu như sắp khóc, Lương Vô Thường nhíu mày, Đặng Vô Tâm hai tay ôm đầu, Vô Địch xoa trán, Độc Hành ngã bẹp xuống đất.
“Mụ nội! Lại món mới!” Long Chúc Lôi chửi thề.
Dương khó hiểu hỏi: “Món mới thì sao? Tệ lắm hả cậu?”
Phan Phúc Pháp mếu máu nói: “Không tệ, nhưng không tốt cho hệ tiêu hóa! Kẻ nấu là Võ Bạch, món nào hắn nấu cũng giống như thuốc xổ, nhất là mỗi khi có món mới.”
“Vậy thì đừng ăn, và đừng để hắn nấu nữa?” Dương nhíu mày nói.
Phúc Pháp lắc đầu: “Từ khi hắn thử nấu ăn lần đầu thì ta đã khuyên hắn bỏ đi để làm người, nhưng hắn bảo hắn giống như được khai sáng, nấu ăn giúp hắn quên đi nỗi đau thất tình, thậm chí hắn xem nấu ăn là tình yêu của đời mình. Hắn không chịu bỏ, chúng ta vờ ăn ít hoặc không ăn thì hắn dỗi, mà tên này khi giận dữ thì rất cục súc…”
Phúc Pháp ngập ngừng rồi thì thầm với Dương: “Ai không chịu ăn, hắn rủ ra tập võ rồi đập cho nhừ tử!”
Mà lúc này Dương thấy một thanh niên mặc tạp dề trắng bước ra từ gian nhà bếp. Ấn tượng đầu tiên của Dương là mái tóc trắng trêи gương mặt trẻ trung, và khi nhìn kĩ gương mặt kẻ này, Dương mang máng nhớ ra là mình đã từng gặp gỡ kẻ này một lần.
“Là kẻ ở Băng Sơn Tuyết Lâm?” Dương nhớ ra, đó là lúc Dương còn là Bình Thường mất trí, hắn gặp kẻ này trong cuộc hành hương đến Băng Sơn Tuyết Lâm và lầm tưởng kẻ này là sư phụ hắn. Lúc Bình Thường quỳ xuống dập đầu chào Võ Bạch, Võ Bạch cũng quỳ xuống dập đầu gọi Dương là sư phụ.
Ngoài ra, bản thân Dương cũng không biết rằng, vì Võ Bạch cục súc gây nhiễu loạn không gian nên khi đó bọn Bình Thường mới từ Băng Sơn Tuyết Lâm lạc sang Phật Cảnh.
Võ Bạch cũng thấy Dương, hắn giơ tay chào Dương như đã quen biết từ trước: “Anh rể! Lâu quá không gặp!”
Võ Bạch chạy đến vừa tay bắt mặt mừng với Dương vừa nói: “Lần trước thấy anh rể nằm xỉu mà bận quá không kịp chào hỏi, bà chị lo cho anh rể lắm đấy!”
Dương chẳng hiểu mô tê gì ráo: “Hả? Anh rể là sao? Xỉu hồi nào? Bà chị nào cơ?”
Võ Bạch đáp: “Ở Địa Tâm Cảnh ấy, em với bà chị bận cứu thằng em út nên không kịp chào hỏi, anh rể đừng giận.”
Dương không tra được thông tin gì về tên Võ Bạch này, chỉ có thể suy đoán rằng tên này và chị em nhà hắn là những nạn nhân được Dương cứu trong cuộc chiến dưới Địa Tâm Cảnh. Dương đâu thể biết Võ Bạch nói đến Vô Thiên Dạ Minh Châu và Vô Thiên Trục Nhật, vì khi Vô Thiên Bạch và Dạ Minh Châu xuất hiện để cứu Trục Nhật trong Địa Tâm Cảnh thì Dương đã ngất đi.
Võ Bạch tỏ ra hâm mộ nháy mắt với Dương: “Bà chị mê anh như điếu đổ, cứ lâu lâu lại nhắn hỏi tinh tức ông anh, muốn tìm gặp ông anh để học Dạ Hành.”
“Dạ Hành?” Dương càng khẳng định Võ Bạch và chị hắn là người hâm mộ của mình, vì Dạ Hành là dị năng tối hậu của riêng Hắc Ma Đế Lôi, người khác làm sao học được?
Trừ khi…
“Cho hỏi chị ngươi tên gì?” Dương nghi ngờ hỏi.
Võ Bạch đáp chỉ mình Dương nghe được: “Chị ta kể lúc gặp anh thì bả chưa đặt tên, bả dặn nếu gặp anh thì gửi anh lời nhắn: Dạ Minh Châu sẽ cưa đổ anh.”
Dương trợn tròn mắt, Dạ Minh Châu này cũng quá đáo để rồi, chẳng lẽ vì thích hắn nên nàng mới thu phục Hắc Ma Đế Lôi, dẫn đến cuộc đụng độ với Long Chúc Lôi?
Tỏ ra hâm mộ Dương vô cùng, Võ Bạch xoa tay nói: “Hâm mộ anh quá, đỉnh cao của tán gái chính là khiến gái phải tán mình. Anh rể đi đường xa chắc đói rồi, vào đây ăn thử món em mới chế ra…”Long Thành, trong một nơi tối tăm.
Một giọng nói yếu ớt chua chát vang lên: “Long Ngạo bị truy sát, không rõ sống chết…”
Một giọng khác thở dài rồi nói: “Long Ngạo cũng thất bại, chẳng lẽ Long Tộc thật sự tàn rồi sao?”
“Long Thành bị phong tỏa, toàn bộ chúng ta bị khống chế, nếu nói còn hy vọng, có lẽ chỉ có thể trông chờ vào những người bên ngoài.”
“Bên ngoài? Còn có ai ở ngoài Long Thành có khả năng và thật lòng muốn cứu Long tộc?”
“Long Chúc Lôi, Long Chúc Phong, Long Chúc Diễm, Long Chúc Băng, và… Võ Phi Dương…”
Khi những cái tên vang lên, những người có mặt cùng lắc đầu chua chát, niềm hy vọng cuối cùng của Long tộc lại là những người, hoặc bị Long tộc ruồng bỏ, hoặc rời bỏ Long tộc…