Uyên nín cười, đôi mắt nâu trầm tư nhìn mình như dò xét xem là thật hay giả.
Khoảnh khắc này, cả hai đều lặng thinh, chỉ nhìn nhau đăm đắm. Mình tin trong mắt mình lúc này đầy ắp sự chân thành, vì mình thực sự đang mong muốn như vậy, muốn có một nơi để tựa vào. Mình mệt mỏi lắm rồi, không muốn tiếp tục những chuỗi ngày bôn ba theo đuổi thứ không còn thuộc về mình nữa.
– Ha ha… – Uyên phát lên vai mình một cái khá mạnh, kèm theo điệu cười giòn giã – Lại giỡn nữa rồi. Thôi nói chuyện khác đi, giỡn mấy cái này không vui!
Nói rồi Uyên đứng lên, cầm lấy chai nước uống liên tục mấy ngụm. Mình biết hành động này chỉ để che đậy tâm trạng đang rất bối rối của Uyên thôi, nhưng chỉ cần vậy đã đủ giúp mình hiểu ra một điều: Uyên từ chối.
Mình không biết cớ gì Uyên lại từ chối, thật sự không thể hiểu. Trước khi ngỏ lời, mình đã rất tin tưởng rằng Uyên sẽ ngay lập tức gật đầu đồng ý, hoặc cùng lắm chỉ vờ ngại ngùng đôi chút thôi, rồi vẫn sẽ ưng thuận, vì mình tin Uyên yêu mình nhiều, và đến hiện tại vẫn còn yêu. Chỉ không ngờ là lần này hố nặng rồi, cảm giác hụt hẫng và quê độ đến mức chẳng biết giấu mặt vào đâu, mặt mình đang nóng bừng, hẳn là đã đỏ ửng như tôm luộc.
Còn đang thừ người chưa biết làm sao thì nghe Uyên bảo:
– Thay đồ đi! Uyên ghé qua rủ T đi nhậu vài chai mà, tính ngồi đó tới khi nào?
Mình muốn từ chối, bởi vì Uyên vừa từ chối mình, điều đó khiến mình bị tổn thương, nhất là ở trong thời điểm nhạy cảm và cần một nơi an ủi thế này. Nhưng nghĩ lại, mình làm vậy rất ích kỷ. Uyên đã vì mình bao lần, thậm chí mình còn gây ra cho Uyên biết bao tổn thương còn hơn thế này nhiều, thế mà khi biết mình gặp khó khăn, cô nàng vẫn luôn gạt đi tự trọng để chủ động tìm đến mình, cho mình mượn bờ vai, dù rằng bờ vai ấy cũng rất nhỏ bé yếu ớt, nhiều lúc còn không thể tự che chở bản thân.
– Chờ T tí.
Để Uyên ngồi đó, mình lấy quần áo đi vào toilet thay đổi.
Lát sau, hai đứa đi xuống dưới khách sạn. Tới nơi, mình hỏi:
– Xe Uyên đâu?
Cô nàng chỉ qua bên hông:
– Trong này chật rồi nên để tạm ngoài đó. T định đi ô tô à?
– Ừ. T làm gì có xe.
– Trong nội thành chạy ô tô bất tiện lắm, kẹt xe đủ thứ, ngột ngạt nữa, Uyên đang muốn dạo phố hít thở khí trời.
– Nhưng mình đâu có xe máy? – Mình khó hiểu.
– Thì thuê. – Uyên kéo mình đi tới quầy tiếp tân – Hỏi mượn nhân viên ở đây thử coi sao, trả tiền thuê cao chút chắc là được thôi.
Thích thì chiều. Mình làm theo ý Uyên, hỏi thuê xe của nhân viên, may là người này trực đêm tới sáng, lại nghe mình trả giá cao nên đồng ý ngay. Chắc một phần cũng nhờ chiếc ô tô của Uyên đậu bên ngoài nên họ không lo bọn mình lừa đảo đem xe đi mất.
Cầm lấy chìa khóa, mình đẩy chiếc tay ga Lead ra ngoài, vũ khí tối thượng của các ninja đường phố đây mà, nào giờ mình chưa có dịp chạy thử. Uyên từ tốn bước lên ngồi vắt chân một bên phía sau, hai tay vịn hờ eo mình.
Xe còn khá mới, vì vậy máy xe cũng êm, chạy khá ổn. Thế là hai đứa hòa vào dòng xe cộ đông đúc ngược xuôi. Mình hơi ngoảnh đầu hỏi:
– Đi đâu đây? Nhậu phải không?
– Dạo một vòng đi, còn sớm mà. Chút nhậu sau!
Ngoài đường giờ này rất ồn ào, tiếng nói cười, tiếng máy xe, còi xe, thỉnh thoảng có cả những âm thanh hú hét của mấy nhóm thanh niên trẻ, thế nên Uyên phải nhích người lên, kề miệng gần sát tai thì mình mới nghe rõ được.
Phải nói là cả chị Diễm và Uyên đều rất ưa sạch sẽ, thế nên hơi thở luôn thơm tho ấm áp. Làn môi mềm mại khẽ mấp máy vô tình chạm vào vành tai mình, thêm vào làn hơi nóng phả ra khiến mình thoáng rùng mình, một cảm giác ngây ngất chiếm lấy thần trí. Mình bạo dạn kéo tay Uyên ôm lấy eo mình, vờ chép miệng:
– Sài Gòn trộm cướp ghê lắm, ôm cho chắc vào, không thôi nó giật túi xách té chết đó!
Uyên cười, cũng không phản đối mà làm theo lời mình, hai cánh tay vòng tới trước siết nhẹ. Cô nàng thủ thỉ bên tai mình:
– Vầy được chưa? Đã đủ an toàn chưa?
– Chưa. Lấy túi xách ra đi!
Mình nói thế vì cái túi của Uyên đang để chen vào giữa bọn mình, rất cấn lưng, không biết Uyên vô tình hay cố ý làm vậy. Chỉ nghe Uyên cười khanh khách:
– Lạ há! T nói trêи này trộm cướp nên Uyên mới nhét túi xách vào giữa cho an toàn, giờ lại kêu lấy ra là ý sao đây?
Mình thầm chửi bản thân ngu ngốc, tự dưng tự hại mình. Cũng không có gì khó, mình lập tức dừng xe, cầm lấy túi xách của Uyên cất vào cốp, nháy mắt:
– Vầy mới chắc cú nè. He he!
– Gian xảo! – Cô nàng bĩu môi, chờ mình ngồi vào tay lái thì lại tiếp tục bước lên, ôm chặt eo mình.
Lần này không còn chướng ngại vật nào làm kỳ đà cản mũi nữa, mình cảm nhận rõ rệt được bộ ngực căng mọng nhè nhẹ áp lên lưng. Cảm giác vừa xa vừa gần, mờ mờ ám ám này thật tuyệt, vừa hưng phấn vừa nhột nhạt, phải nói là kϊƈɦ thích tột cùng dù trước kia mình đã từng vài lần được chạm vào đó nhưng chưa bao giờ thấy chán, nhất là nó đến từ cô gái mà mình thật sự có tình cảm và đang muốn gắn bó cùng.
Uyên nghiêng người tới trước, thì thầm:
– Hài lòng rồi chứ?
Mình đáp với tâm trạng ngất ngây con gà tây:
– Vầy mới có hứng thú dạo phố.
– Tính dê xồm của T không khi nào chừa được. Tập trung chạy xe đi, cẩn thận tông cột điện bây giờ. Uyên còn yêu đời lắm, chưa muốn chết sớm đâu!
Đúng là mình đang bị lơ đễnh chia trí, lái xe không được chú tâm cho lắm. Cũng phải thôi, được một cô gái xinh đẹp nóng bỏng như Uyên ngồi ôm chặt đằng sau thì bố ai kiềm chế nổi, chưa bay lên chín tầng mây đã khá lắm rồi.
Mình vừa ậm ừ. Uyên chợt hỏi:
– Nếu bây giờ cho T một điều ước, để chị Diễm thế chỗ Uyên, T chịu không?
Uyên đột ngột đặt vấn đề làm mình câm nín, nghĩ một hồi mới đáp:
– Không.
– Sao lại không? T yêu chị ấy mà?
– Đó đã là chuyện quá khứ. Hiện tại kết thúc rồi.
– Ừm.
Thấy không khí có phần ngột ngạt, mình cười xoa dịu:
– Hình như Uyên còn bị chị Diễm ám ảnh hơn cả T?
Uyên cũng cười:
– Vậy hả? Thuận miệng hỏi thôi mà, chứ Uyên đâu nghĩ gì.
– Vậy thôi sau này Uyên đừng nhắc đến chị Diễm nữa. Chị Diễm sắp lấy chồng rồi, không còn liên can đến T và Uyên.
– Ừm, như ý T.
Mình đèo theo Uyên lang thang khắp các nẻo đường Sài Gòn rực rỡ, đi dạo trêи đây và ở dưới quê rất khác nhau. Ở Tây Ninh, chín giờ tối đường phố đã vắng vẻ hoang lạnh, Sài Gòn ngược lại, thậm chí 12h đêm vẫn ồn ào náo nhiệt như thường. Ở Tây Ninh, mình chở một cô gái khác. Sài Gòn, lại là một cô gái khác. Cả hai chỉ có một điểm chung là yêu thương mình, ngoài ra thì tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, như hai thái cực nóng và lạnh.
Thế nên cảm giác khi dạo phố đêm Sài Gòn cùng Uyên thật khác, vô cùng khác những đêm rong ruổi dưới kia cùng chị. Mình đang cảm nhận được một chút ấm áp, một chút hạnh phúc, là thứ hạnh phúc gia đình mà trước kia cứ ngỡ chỉ mình chị có thể đem lại. Dù cảm giác này hiện tại rất mong manh, nhưng mình tin qua thời gian bồi đắp, rồi sẽ có một ngày mình quên được tất cả, để có thể trọn vẹn bên cô gái tóc ngắn đầy tâm trạng đang áp chặt má vào lưng mình, vòng tay chưa bao giờ lơi đi.
Mình nghĩ vậy vì từ đoạn đối thoại khi nãy cho đến giờ, Uyên chẳng hề nói thêm lời nào, lặng lẽ phía sau, chỉ có vòng tay ngày một đan chặt giúp mình thầm đoán Uyên đang rất xúc động, chứ không phải giận hờn gì mình mà im lặng.
Mấy năm rồi, cái ngày này mới tới, tự nguyện và bình yên từ hai phía.
Không muốn phá hỏng cảm nhận của Uyên nên mình giữ yên tĩnh, mải miết chạy xe lòng vòng vô định, đèn đỏ thì dừng, đèn xanh lại đi, thậm chí chẳng biết cả hai đang đi về đâu.
Cho đến khi Uyên thình lình lên tiếng:
– Hình như qua tới quận 7 rồi.
– Hả? – Mình bừng tỉnh, ngó đường phố hai bên, gật đầu – Ừ, không để ý chạy một hồi ai dè qua tới đây luôn. Quay về chưa?
– Lỡ rồi, hay là chạy qua cầu Ánh Sao chơi luôn đi. T biết chỗ đó không? – Uyên đề xuất.
– Biết chứ, trước kia có đi ngang mấy lần nhưng chưa vào thử. Vậy cũng được.
– Quên mất, T suy nghĩ cho kĩ rồi hãy đồng ý.
– Hả? Sao vậy? – Mình vừa định lên ga, nghe vậy khựng lại.
– Uyên đặt bùa yêu ở trêи chiếc cầu đó, T mà vào đó với Uyên thì suốt đời này không còn yêu được ai khác ngoài Uyên nữa đâu.
Khi nói những lời này, Uyên thấp giọng thì thào cố làm cho giọng nói trở nên bí ẩn ma mị để hù dọa mình, làm mình bật cười lớn.
– Ha ha, T đang mong vậy còn không được. Uyên còn nói thế nữa, cầu Ánh Sao nhất định phải đi rồi.
– Hì hì!
– Mà nè…
– Hử?
– Có chuyện này, T muốn Uyên phải hứa với T! – Mình đổi giọng nghiêm túc.
– Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy? – Cô nàng khẩn khoản, có vẻ như bị thái độ của mình làm cho khẩn trương không ít.
Mình vờ trầm ngâm mấy giây mới nói:
– Chút nữa, lên cầu rồi, Uyên nhớ xài bùa thật mạnh nhen! Càng mạnh càng tốt, làm cho T suốt đời mê mẩn Uyên cũng được. T chấp nhận hết!
– Làm cứ tưởng chuyện gì. Ra là nói vớ vẩn! – Uyên hừ mũi, song mình mơ hồ nghe được tiếng thở ra nhè nhẹ.
Lát sau bọn mình tới nơi, gửi xe bên ngoài rồi đi bộ vào trong. Nơi này vô cùng nhộn nhịp, nhiều nhất vẫn là những cặp đôi dập dìu tới lui, tiếng cười nói hạnh phúc ngập tràn không gian.
Mình chủ động nắm tay Uyên như một đôi thực sự, Uyên cũng không phản đối, vui vẻ sóng đôi.
Chưa đến nơi, từ xa nhìn chiếc cầu cong cong như vành trăng khuyết mà mình đã thấy hoa mắt vì ánh sáng ngập tràn khắp nơi. Đèn trêи thành cầu, dưới cầu, và cả trêи bề mặt cầu, toàn bộ những ánh đèn led đủ màu sắc thi nhau phô trương ra hết vẻ đẹp lung linh rực rỡ về đêm.
Nơi này quá đỗi lãng mạn, đúng là chốn sinh ra chỉ để dành cho những đôi tình nhân, vẻ đẹp của nó khiến mình thổn thức, tim trong lồng ngực vì vậy mà đập nhanh hơn. Thảo nào Uyên nói giấu bùa yêu ở nơi này. Tin mình đi, cùng người bạn yêu thích đến chiếc cầu này sẽ là một trải nghiệm khó quên, chắc chắn nhiều năm về sau nó vẫn là một kỷ niệm đẹp in thật sâu trong hồi ức.
Thấy mình ngó nghiêng khắp nơi như thằng hai lúa, Uyên nhoẻn miệng cười để lộ hàng răng trắng tinh thật đều:
– Lần đầu tới đây thấy thế nào? Đẹp không?
Mình gật đầu, dời mắt lên gương mặt Uyên, định xác nhận thì đớ lưỡi không nói thêm được gì. Ngay khoảnh khắc mắt mình chạm lên mặt Uyên, lập tức chết đứng luôn tại đó, không cách nào rời đi.
Dưới ánh đèn rạng rỡ, gương mặt vốn đã xinh đẹp càng trở nên kiều diễm tột cùng, nhất là chiếc mũi thẳng cao vút cùng đôi mắt nâu đang lung linh như thâu tóm toàn bộ ánh đèn sáng rực xung quanh vào đó, và cả cái miệng cao ngạo đang khẽ nhếch lên như khiêu khích mời gọi.
Mình đột nhiên im ru, thay vào đó cứ nhìn Uyên trân trối khiến cô nàng khó hiểu, cau mày, tay huơ huơ trước mắt mình vài lượt:
– Tự nhiên chết đứng như Từ Hải vậy? Mặt Uyên dính gì à?
Mình bần thần nắm lấy tay Uyên để xuống, nói một câu rất thật lòng:
– Nơi này đẹp lắm, nhưng không đẹp bằng Uyên!
Mắt Uyên vẫn đang nhìn mình, nghe vậy chớp chớp, trở nên long lanh sóng sánh như có ánh trăng rơi vào, phì cười:
– Tự nhiên giở trò nịnh đầm, tính âm mưu gì đây?
– Nghĩ sao nói vậy, không nịnh.
– Xì, Uyên thừa biết mình đẹp rồi, không cần T nhắc. Mình đi lên trêи kia đi, đừng đứng đây nữa!
Lần này tới lượt Uyên nắm tay kéo mình đi, len qua chỗ đông người. Càng tới giữa cầu càng thưa người, không khí trở nên mát mẻ dễ chịu hơn nhiều. Theo ý Uyên, cả hai dừng lại ở đây, đứng sát thành cầu nhìn qua khu đô thị xa xa bên kia.
– Uyên tới đây nhiều lần rồi hả? – Mình hỏi.
– Mới tới một lần thôi. Nơi này được cái đẹp, mát mẻ trong lành chứ đâu có gì để chơi mà tới hoài.
Mình không ngăn được tò mò:
– Đi với ai?
– Khang.