Mẹ Kế

Chương 93: Vô tình


Tôi được tài xế nhà lái xe đưa đến cửa hàng cà phê của Trương Kiệt, vừa bước xuống xe đã thấy có một người đàn ông mặc quần âu và áo sơ mi trắng trông cực kỳ thanh lịch đang từ xa đi lại. Tôi nhanh chóng nhận ra người đó chính là Trương Kiệt.

Thật không ngờ chỉ mới hai tuần không gặp mà trông cậu ta lại có sự thay đổi lớn như vậy. Trương Kiệt của hiện tại không còn khoát bên ngoài vẻ trầm mặc, khó gần mà đã trở thành một chàng trai trẻ trung, đầy sức sống.

Thấy cậu ta như vậy, tôi thực sự rất vui!

“Đến rồi sao?” Lúc này Trương Kiệt đã đứng đối diện với tôi, cười hỏi.

“Ừm.” Tôi đáp lại bằng giọng mũi, sau đó đưa bó hoa trong tay mình đến trước mặt cậu ta, tươi cười nói: “Chúc mừng cậu. Từ nay được làm ông chủ rồi!”

Trương Kiệt vui vẻ nhận lấy bó hoa, khiêm tốn đáp: “Cảm ơn chị!”

“Ừ. Nhưng mà này, quán rất được đó. Cậu xem, khách hàng đến đây chủ yếu là phái nữ. Xem ra bọn họ đến đây không những vì cà phê ngon, mà là vì..ông chủ ở đây..quá đẹp trai!”

Bị tôi trêu chọc, người đàn ông chỉ cười lạnh một tiếng rồi hướng lưng về phía tôi: “Vào trong thôi!”

Không gian bên trong quán được thiết kế theo phong cách nhẹ nhàng mà sang trọng, tạo cảm giác thư giãn, thoải mái mỗi khi nhìn ra thế giới bên ngoài khung cửa kính.

Do hôm nay là ngày khai trương của quán nên lượng khách đến đây đặc biệt lớn, khi tôi đến thì đã không còn một chỗ ngồi nào.

Nhìn thấy các nhân viên làm việc quá vất vả, tôi quyết định vào trong phụ bọn họ một tay.

Phải đến gần mười hai giờ trưa, lượng khách trong quán mới có dấu hiệu giảm đi.

Trong lúc đang cùng với một nhân viên khác lau dọn bàn ghế thì Trương Kiệt đột nhiên đi đến nói: “Đừng làm nữa, đi dạo với tôi một lát đi!”

“Được.”

Tuyết rơi mỗi lúc càng nặng hơn thế nhưng đường phố vẫn rất đông đúc người qua.

Bên dưới những chiếc ô trắng xoá là những đôi tình nhân hạnh phúc đi bên nhau.

Đang mãi mê ngắm nhìn khung cảnh hai bên đường thì giọng nói của Trương Kiệt chợt vang lên.

“Chị và Hứa Cẩn Phác..dạo này sao rồi?”

Vừa nghe xong câu hỏi, ánh mắt của tôi liền chùn xuống, giữa tôi và cậu ấy còn thế nào được nữa?

“Vẫn như vậy. Chỉ là gần đây, ba tôi đã cho phép anh ấy và Tiểu Kình gặp nhau, hiện tại bọn họ đang ở cùng một chỗ.”

Nhận được câu trả lời từ tôi, Trương Kiệt chợt im lặng một hồi lâu, nhưng đến khi định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên nhíu mày: “Tiểu Kình?”

Tiểu Kình?

Tôi vội nhìn theo tầm mắt của cậu ta, chính là cửa hàng gà rán ở ngay bên đường. Thông qua tấm kính trong suốt, tôi nhìn thấy con trai đang đứng vẫy tay với mình.

Cách đó không xa là một bóng dáng vô cùng quen thuộc, Hứa Cẩn Phác. Cậu ấy ngồi ở đó, không hề nhìn tôi, ánh mắt có chút giận dữ phủ lấy thân thể nhỏ nhắn của đứa trẻ trước mặt.

“Mẹ ơi, chú Kiệt ơi. Tiểu Kình ở đây này!”

Tiểu Kình bên này vẫn nhiệt tình vẫy tay với tôi và Trương Kiệt mà không để ý tới phản ứng của người đằng sau.

Mấy ai có thể hiểu được cảm giác của tôi lúc này, tại sao cậu ấy chỉ quan tâm đến con trai mình mà không hề quan tâm đến mẹ của nó chứ? Tại sao lại tàn nhẫn với tôi như vậy?

Cậu ấy cứ luôn miệng nói muốn tôi được sống trong vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng tại sao cậu ấy không nhìn thử xem, xem tôi của hiện giờ có thực sự hạnh phúc hay không?

Tôi không hiểu vì sao bây giờ mình lại xúc động như vậy, mặc dù đã rất muốn khóc nhưng vì có Trương Kiệt nên tôi mới phải kiềm lại những giọt nước mắt tủi thân kia.

Đúng lúc tôi định xoay người để điều chỉnh lại biểu cảm trêи khuôn mặt thì Trương Kiệt bất ngờ ôm chầm lấy tôi. Giữa đường phố tấp nập người qua, cậu ta ôm chầm lấy tôi.

Dường như biết được tôi có ý định muốn đẩy mình ra, cậu ta liền nói nhỏ vào tai tôi: “Ôm tôi đi, để cho..Hứa Cẩn Phác nhìn thấy tôi và chị đang ôm nhau!”

Tôi khẽ nhíu mày, để cho cậu ấy nhìn thấy? Đây rốt cục là có ý gì?

Vài giây trôi qua, thế nhưng tôi vẫn không thể làm theo lời của Trương Kiệt.

Phải. Tôi không làm được. Tôi không muốn làm cho cậu ấy hiểu nhầm!

Vì thế, tôi dứt khoát đẩy cậu ta ra, sau đó xoay người bỏ chạy.

Tôi cứ chạy, chạy đến nơi mà không ai có thể tìm thấy, tôi khóc như chưa từng được khóc, đến khi cảm nhận được cơ thể mình gần như đóng băng tôi mới đưa tay lau nước mắt.

Đủ rồi. Bấy nhiêu là đủ rồi. Không khóc nữa, về nhà thôi!

Đang chuẩn bị gọi điện cho tài xế đến đón thì di động của tôi rung lên liên tiếp mấy lần. Là tin nhắn của Trương Kiệt.

‘Chị đang ở đâu?’

‘Chị ổn! Cậu không cần tìm nữa, chị sẽ tự về nhà!’

Tin nhắn của tôi gửi đi được một phút, không thấy có phản hồi.

Tôi thở dài một tiếng, sau đó lại gọi điện cho tài xế.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.