Bên phía Sơ Uyển thái độ chịu thua một ngày so với một ngày càng rõ ràng, chủ động điện thoại “Cầu hòa” không ngừng, Lục Trạch lại cư nhiên làm như không thấy, không nói kết thúc cũng không có dấu hiệu tiếp tục, cứ như vậy vẫn luôn trói buộc Sơ Uyển vào bất an, hồi hộp. Thật muốn nghĩ “Nói chuyện”, cô nên sớm làm gì đi?
Bên kia xoay quanh, bên này Lục Trạch lại nhẹ nhàng tự tại, buổi tối còn mang theo Sơ Niệm cùng ba mẹ hắn ăn bữa cơm, cũng may sự tình của Sơ Uyể cũng không ảnh hưởng đến cái nhìn của ba mẹ Lục đối với Sơ Niệm. Ăn một bữa cơm xuống cũng là hòa hòa khí khí.
Chỉ là tiểu nha đầu bình thường lợi hại, miệng lại vậy mà cùng ba mẹ Lục ăn cơm lại như trói buộc?! Không dám nói nhiều, thậm chí còn đánh rơi đũa tronv tay làm Lục Trạch nhìn thấy mà không nhịn được cười, suốt buổi ăn chẳng biết hắn ăn cơm hay chỉ cười.
Sơ Niệm lúc ấy chưa nói cái gì, liền trừng hắn nhưng vẫn chẳng dám nói gì. Bất quá bữa cơm kết thúc liền nhịn không được, trêи đường trở về một câu cô cũng chưa nói, về đến nhà ngay cả ánh mắt cũng không muốn cho hắn.
Lục Trạch tự biết bản thân mình đuối lý, không dám lại tiếp tục nháo cô, thái thái bình bình tắm xong ở trêи giường chờ Sơ Niệm, y theo tính khí Sơ Niệm, có lẽ đêm nay Sơ Niệm sẽ không cùng hắn “vui vẻ “
Trong phòng tắm tiếng nước ngừng chảy, Lục Trạch tim liền đập như gợn sóng , rốt cuộc ý đồ trước khi tắm của Sơ Niệm rõ ràng mà lại đây trêu chọc hắn một chút, ghé vào hắn bên tai có tâm “Nhắc nhở” câu:
“Đã có thể lạp.”
Thanh âm nhu nhu nhuyễn nhuyễn ở bên tai hắn vang lên, Lục Trạch ngứa ngáy nhịn không được muốn đi cào vài cái, bất quá chỗ ngứa không phải lỗ tai mà là nơi khác…
Đã có thể? Hắn cuối cùng mong ngôi sao mong ánh trăng chờ tới rồi thân thể Sơ Niệm, kết quả hôm nay lại không biết chết sống mà “Trêu chọc” cô, Lục Trạch bất đắc dĩ xoa xoa ngạch, câu nói kia nói như thế nào? Tự làm bậy thì không thể sống.
Then cửa phong Toilet hơi hơi chuyển động, tâm tình Lục Trạch cũng theo đó khẩn trương lên, bất quá lúc này di động trêи mép giường lại không thứ thời mà vang lên, dồn dập tiếng chuông quả thực có thể so sánh với nhịp tim của hắn.
Tâm tình vốn khẩn trương tuy rằng đ đã giảm bớt đôi chút, chỉ là khi nhìn đến tên hiển thị trêи màn hình di động kia, đặc biệt vẫn ngay lúc này, Lục Trạch không khỏi nhíu nhíu mày.
Sơ Niệm khoác một đầu tóc ướt bước tới, tự nhiên cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, đến gần nhìn thoáng qua, nhìn thấy cái tên quen thuộc, không khỏi nhướng mày nhìn về phía Lục Trạch.
Nàng kia một bộ y như “Bắt gian trêи giường” đắc ý nhìn Lục Trạch đến buồn cười, tính toán trực tiếp tắt di động, rốt cuộc lúc này cũng thật là mất hứng, bất quá Lục thiếu thật sự “Không sợ chết”, lúc này đột nhiên gan ngạnh hơn, ở trước thần sắc kia của Sơ Niệm liêng đem điện thoại cấp chuyển được.
Sắc mặt vô thường như cũ vẫn là vô thường, bất quá trong lòng phỏng chừng có thể đánh người đinh tai nhức óc, thế cho nên đối diện nói gì đó hắn cũng thật sự không nghe rõ, đến sau lại cũng là một chút không phải đang nghe.
Sơ Niệm không nhanh không chậm mà dùng khăn lông lau mái tóc, bất quá cũng liền thoáng ý tứ vài cái, lúc sau liền trực tiếp ném khăn lông ở một bên trêи sofa. Lại sau đó, trút bỏ áo tắm trêи người khiến nó trực tiếp rơi xuống thảm, vô thanh vô tức, lại khiến Lục Trạch nhìn hãi hùng khϊế͙p͙ vía, miệng đắng lưỡi khô.
Di động còn bị hắn nắm chặt ở trong tay, hai người bọn họ ai cũng chưa nói chuyện, cho nên càng thêm có vẻ điện thoại kia đầu thanh âm rõ ràng:
“Lục trạch, có thể nghĩ tình cảm chúng ta trước đây.. Anh có thể…. “
Sơ Niệm hơi hơi kéo kéo khóe miệng, nhưng thật ra không biết trước đây giữa bọn họ có ” tình cảm” như thế nào ?!