Đoạt Vợ

Chương 70: Lạc Dương thượng (hơi h)


Trường An năm thứ sáu, sử ký:

Lý Đồng nghịch đảng đền tội, thị nữ dâng lên ” Trần thị phụ tử sách tội” do An thị tố cáo, thiên hạ xôn xao, Trần thị phụ tử bị vạn dân khinh thường, chịu cực hình.

Họ trần là nghĩa môn đại tộc, trưởng công chúa niệm tình tử tôn của hắn phong phú, sợ sát nghiệp quá nặng, cho nên miễn tội tử, phạt lưu vong.

Trăm nhánh cùng dòng tộc, phân đi các nơi, không cho phép phụ thịnh.

oOo

Lão Cửu cho người mở cửa nhà lao, đem Trần thị phụ tử bẹp như cọng bún lôi ra

Đem hai người bọn hắn nhốt chung một phòng, bốn ngục tốt nhân cao đại mãi, riêng phần mình tả hữu đứng ra, nắm lấy cánh tay phụ tử Trần gia, vẫn luôn chống cự.

Lão Cửu sắc mặt lạnh lùng, đi đến trước mặt hai cha con hắn, tự mình cho bọn hắn uống thôi tình tráng mãnh dược.

Không cần chờ một lát, hai cha con mồ hôi chảy như suối, hạ thân nam căn sưng đau, sung huyết phát tím.

ɖu͙ƈ hỏa đốt người, lại cứ bắn không được !

Ngục tốt khóa cửa nhà lao. Lão Cửu đợi bọn hắn phát tác một trận, liền dẫn đám người còn lại rời đi

Ở trong nhà ngục khóa chặt, phụ tử Trần thị toàn thân run rẩy không ngừng, nam căn như hỏa thiêu, đau đến cơ hồ muốn bạo liệt.

Chỉ có thể dùng tay điên cuồng lột động, cháo hoa đậm đặc không ngừng bắn ra, nhưng thủy chung không giải được độc.

Năm căn bị vuốt đến chảy máu da, bên trong vẫn nóng bỏng phồng lên, hai cha con dưới tình thế cấp bách đâu để ý đến luân lý cương thường, đưa miệng ngậm lấy, dùng lưỡi ɭϊếʍ, tiết ra cũng nuốt vào.

ɖâʍ tinh bắn bốn phía, không ngừng không nghỉ, cuối cùng lão không địch được trẻ, Trần gia lang quân chính là bị con ruột đè xuống đất, giang huyệt không ngừng bị nam căn thô cứng trừu sáp.

Uế vật loạn văng, nửa ngày sau, phụ tử đều tinh tận người hủy, bên trong hậu đình bị nhục côn cắm hỏng, chính là tướng gian mà chết.

oOo

U Châu phủ đô đốc.

“Khanh Khanh” Lý Khâm đáng thương nhìn Thẩm Tịnh Xu nhìn ra ngoài xe ” Nàng thật không muốn cùng ta bên nhau sao?”

“…”

Đăng đồ tử! Hôm qua nháo ở trong phố còn chưa đủ, đoạn đường này đi Lạc Dương, chẳng phải muốn đem mình chơi chết sao?

Trêи mặt một vòng đỏ ửng nhạt nhẽo, Thẩm Tịnh Xu lạnh lùng cự tuyệt Lý Khâm nói ” Ta nghĩ một mình đợi”

Thái độ này tuyệt không nhượng bộ, Lý Khâm khẽ thở dài một cái, cũng đành coi như thôi

Nàng cho người mang nước tuyết lê được hầm tốt mang tới.

“U Châu phiên vật rất nhiều, ta hôm qua có nghe nói Đại Kim Lê, liền sai người đi mua một ít, bảo Kim Lăng điều chút dược liệu bên trong”

Bát sứ màu xanh bị Lý Khâm ân cần đưa tới ” Trêи đường có chút buồn bực, khát khô, nước lê chua ngọt, Khanh Khanh lấy uống giải khát”

“…”

Đường đường công chúa tâm tư tỉ mỉ như thế. Thẩm Tịnh Xu không khỏi có chút mềm lòng, nhưng nghĩ đến người này cùng những đồ vật trêu chọc kia, liền chỉ có thể ép buộc mình hạ quyết tâm cứng rắn.

“Cám ơn…”

Nàng nhận lấy chén sứ men xanh, Lý Khâm cũng không dây dưa nhiều, cười với nàng, liền buông xuống rèm.

Phượng giá lên đường, trùng trùng điệp điệp ra khỏi U Châu.

Xe đi không nhanh không chậm, rất là bình ổn, Thẩm Tịnh Xu ngồi quỳ chân trêи nệm êm, dựa vào mộc thức, tay trái nâng trán, tay phải cầm một quyển kinh thư đọc

Đang tỉ mỉ đọc, đột nhiên cảm giác được có chút khô nóng.

Không biết có phải trời hanh vật khô, trêи thân vậy mà rất nhanh chảy một tầng mồ hôi mỏng

Lúc này cuối xuân thôi, chẳng lẽ bắt đầu nóng rồi sao?

Tâm phiền ý loạn, Thẩm Tịnh Xu không khỏi nhíu mày, nàng vén lên góc màn nhìn ra ngoài xe.

Càn khôn tươi sáng, quan đạo hai bên cây xanh râm mát, một trận gió mát thoảng qua, quả thực là vui mừng.

Mây sâu ngày nhạt, thời tiết tốt để xuất hành, nhưng mình làm sao…chẳng lẽ trúng tà?

Rầu rĩ buông xuống rèm, Thẩm Tịnh Xu đem thư từ thu thập bỏ vào trong rương, nhắm mặt lại, mặc mặc niệm kinh Phật

Thế nhưng thân thể giống như bị đặt trêи lửa thiêu đốt, chổ sâu luôn có một cỗ khô nóng khó bình

Đổ mồ hôi nhuộm dần, nhũ câu hợp thành khe suối, Thẩm Tịnh Xu đóng chặt mắt, lại rõ ràng cảm thấy một dòng mồ hôi theo nhũ câu chảy xuống.

Lướt qua da thịt, cảm giác có chút xốp giòn ngứa ngáy, lại giống như Lý Khâm ngày thường vuốt ve nàng.

Mồ hôi rơi vào rốn, tựa hồ biến mất hầu như không còn, nhưng Thẩm Tịnh Xu bởi vì một cái chớp mắt ɖâʍ nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy chổ ngứa xốp giòn chuyển tới nơi đó….

Cảm thấy chổ khó xử nhất chính là khô nóng, tự dựng khởi xứng gấp rút, Thẩm Tịnh Xu không khỏi kẹp lấy bắp đùi lề mề mấy lần.

Vốn muốn để chổ kia trầm tĩnh lại, nhưng kẹp lấy chân, tiết khố cũng tiến vào trong bắp đùi, sượt qua chổ hoa hạch.

“Ngô~”

Thân thể tựa hồ phá lệ mẫn cảm, Thẩm Tịnh Xu ưm một tiếng, phát hiện vải vóc kia giống như dính vào chân tâm,

Như thế nào như thế ?

Thẩm Tịnh Xu mặt đỏ đến mang tai, xấu hổ vạn phần, nhưng hết lần này đến lần khác bị vải vóc dán chổ kia, nóng mãi không tan, ẩm ướt khó chịu

Không được, phải đem vải vóc kia…cởi ra.

Lúc này, một chiếc loan xe khác, cách không xa, Lý Khâm đang nhàn nhã lau địch bích ngọc của mình

Bên cạnh bày một cái bàn nhỏ, trêи bàn đặt một tiểu hương lô bằng đồng, đang đốt một nén hương.

Hỏa tinh đỏ sậm chậm rãi từng bước xâm chiếm, hương trụ càng lúc càng ngắn, Lý Khâm cầm lấy một viên anh đào trong bát ngọc cầm lên vân vê, tinh tế quan sát một phen, lại để trong miệng thơm

Bên trong ngọt mang hơi chua, tư vị rất là giải khát.

Hương trụ đốt đã được ba phần tư, Lý Khâm tà khí nhất câu khóe môi, thầm nghĩ : Nên tới giai đoạn thứ hai.

Trong xe.

Thẩm Tịnh Xu vô lực dựa vào mộc thức, hai chân có chút tách ra.

Tay vân vê tiết khố không dám buông ra, mà bên trêи tiết khố đã có mảnh dấu vết ẩm ướt rõ ràng

Đúng là chổ khó xử kia đang chảy nước, Thẩm Tịnh Xu càng cảm thấy xấu hổ, không khỏi hung hăng cắn môi dưới, hai gò má đỏ bừng vô cùng.

Bộ ngực chập trùng không ngừng, giờ phút này toàn thân giống như chảy nước đều ướt đẫm, ngay cả sợi tóc đều dính trêи trán.

May mà chổ khô nóng có chút chậm một chút.

Thẩm Tịnh Xu hơi thở dồn dập nóng ướt, thân thể mệt mềm bất lực, đang lúc nàng cho là sắp mê man, nội âm đột nhiên một trận ngứa ngáy !

Cái này ngứa ngáy vội vàng tới không kịp chuẩn bị, lại dị thường mãnh liệt !

Giống như cảm thấy chổ khó xử bị bỏ vào thứ gì, trăm trảo cào tâm, trực kϊƈɦ linh hồn !

A… Thẩm Tịnh Xu vô lực thở dốc, đôi mi thanh tú nhíu chặt, thân thể mềm mại vặn vẹo, kẹp chặt chân

Chổ thẹn thùng đó bỗng nhiên chậm ngứa lại, nàng một chút thoải mái mềm mại, càng kẹp chặt bắp đùi

Nhưng Thẩm Tịnh Xu làm sao biết, đây chỉ là khúc nhạc dạo đầu.

Lý Khâm vụng trộm cho nàng dùng ” Phương Tuyền Hương” chính là hoàng gia ngự dụng, từng vì Cao Tông cùng Võ hậu vu sơn mây mưa mà dùng để tăng thêm tình thú, quả thật là vật chi diệu phòng the.

Cùng với mấy loại mị dược lưu hành trêи phố khác biệt, hương này đại mỹ chính là chầm chậm bay hơi, sẽ không một lần là xong, thương thân lại không thú vị.

Người thụ thuốc, lúc đầu toàn thân khô nóng khó nhịn, nếm thỏa thích lửa đốt, lại nội âm ngứa ngáy

Cái ngứa lẳng lơ này cũng không một lần liền dừng lại, mà giống như sóng nhỏ trong hồ, chính là từng vòng từng vòng khuếch trương ra bên ngoài, phân ra cấp độ.

Thẩm Tịnh Xu mới gặp ngứa ngáy mãnh liệt lần đầu, kẹp chân có thể tự làm dịu một chút, nhưng rất nhanh sẽ có thêm một đợt ngứa khác, đến lúc đó giống như bị lông vũ nhẹ phẩy.

Y nhiên cũng có thể nhịn xuống, có lúc chậm ngứa, như thế tầng tầng đẩy tới, kɧօáϊ cảm dâng cao, cuối cùng bộc phát, chính là thao thiên cự lãng.

Giờ phút này, Thẩm Tịnh Xu đã nhẫn nại được hai đợt ngứa nhỏ.

Nhưng khoảng cách làm dịu càng lúc càng ngắn, Thẩm Tịnh Xu mềm oặt trong xe, cắn môi kêu rêи, không muốn gọi ra tiếng rêи rỉ để người nghe thấy

Nàng vẫn còn ở trêи xe, sao có thể…A ~

Lại tới…cho dù là ngứa nhỏ, Thẩm Tịnh Xu cũng chịu không nổi, chỉ muốn dùng đồ vật làm dịu.

Ánh mắt vô ý rơi vào phương ngọc trêи gối.

Sư tử dáng như nằm sấp, đầu sư tử cũng điêu khắc tinh xảo nghệ kỹ, sinh động như thật, đường vân tinh tế.

Gập ghềnh cảm nhận, Thẩm Tịnh Xu thấy nóng mắt, giãy dụa hồi lâu, vẫn là đem ngọc chẩm đầu sư tử cầm tới.

Trêи mặt nung đỏ không tưởng nổi, âm huyệt gãy ngứa khó dừng, Thẩm Tịnh Xu vén lên vạt áo, đối với đầu sư tử kia ngồi xuống.

Cách tiết khố, chổ âm lửa nóng kề sát ngọc chẩm, cảm giác mát lạnh bỗng nhiên khiến chổ kia sảng kɧօáϊ.

Khô nóng dù chậm, nhưng nan giải ngứa ngáy, Thẩm Tịnh Xu không khỏi khẽ động, đè ép mặt ngoài đầu sư tử đường vân lồi lõm lề mề

Ngọc chất thanh lương, đầu sư tử kia đường vân không vẻn vẹn ngứa, mà lại chậm nóng, Thẩm Tịnh Xu thoải mái run lên, đầu gối bỗng nhiên mềm, trực tiếp ngồi ở trêи đầu sư tử.

Đầu sư tử có lỗ tai nhô ra, vừa vặn đứng vững ngay chổ nhục phùng

“Ngô~”

Lần này quả nhiên giải khát, chổ kia lại hơi sảng, Thẩm Tịnh Xu tinh tế hừ một tiếng, lại đối với đầu sư tử mài.

Chổ sưng nóng nhất thời làm dịu, nhưng rất nhanh liền không đủ, Thẩm Tịnh Xu lại mài, đầu sư tử lại sát âm thần, đều chỉ là gãi không đúng chổ ngứa.

Không đủ… Thẩm Tịnh Xu bị thiêu đến khó chịu, nhịn không được dùng sức động, lấy chổ âm cọ xát.

Đang động thì xe ngựa đột nhiên dừng lại

Thẩm Tịnh Xu lập tức ngồi lên đầu sư tử, âm hạch vừa vặn hung hăng đụng vào ngọc chẩm

“Ngô~”

Giống như thỏa mãn không đủ, thân thể Thẩm Tịnh Xu muốn hướng về sau, lập tức bị người đỡ lấy

Màn xe rơi xuống, che khuất xuân quang.

Tia sáng hơi tối, trong xe mùi thơm mập mờ quẩn quanh, cho đến khi đem cái trùng sắc kia móc ra.

Lý Khâm phượng bào tay áo lớn, quỳ gối trêи nệm, ôm Thẩm Tịnh Xu, một tay trượt vào vạt áo của nàng.

Khí tức nóng bỏng nặng nề thổi vào trong tai Thẩm Tịnh Xu, Lý Khâm thấp giọng cười khẽ, chậm rãi ngâm nói:

“Khanh Khanh, ngọc chẩm này sao so với ta làm nàng dễ chịu ?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.