Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim

Chương 119


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

:

Lời này của Tiền Xán cứ như anh muốn đi làm điệp viên bí mật đi nằm vùng, vì vậy mà Tạ Dư An hỏi anh: “Anh muốn đi thăm dò cái gì?”

“Thì tôi giúp cậu đi xem sắc mặt của ông chủ Thẩm hiện giờ như thế nào.” Tiền Xán trả lời cậu như chuyện đương nhiên, tiếp đó còn hạ thấp tông giọng, “Nếu như sắc mặt của ông chủ Thẩm không được tốt lắm___”

Tạ Dư An cũng hạ thấp giọng rồi nói tiếp: “Thì tôi sẽ lập tức bỏ chạy sao?”

“Cậu chạy cái gì chứ? Cậu có thể chạy đi đâu?” Tiền Xán tỏ vẻ hoang mang, “Ý của tôi là nếu như sắc mặt của ông chủ Thẩm không tốt lắm thì cậu nên chuẩn bị tâm lí một chút.”

Tạ Dư An: “….”

Thăm dò kiểu đó thì thôi thà khỏi làm, cứ trực tiếp hùng hồn hy sinh trong yên bình cho rồi.

Thế nhưng Tiền Xán lại không cảm thấy như vậy, anh vẫn tuân theo nguyên tắc thay vì suy nghĩ không bằng hành động, anh bỏ hộp cơm xuống, bỏ qua cơ hội ăn cơm mà đi tìm hiểu tình hình bên chỗ Ngỗi Chính Côn.

Mà bộ dạng đứng ngồi không yên của Tạ Dư An ngồi ở một bên xì xầm bán tán với Tiền Xán bị Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhi để ý đến, sau khi Tiền Xán đứng dậy rời đi thì bọn họ cũng đi theo, cảnh đó thật ra đã bị Tạ Dư An thấy được, thế nhưng cậu lại không để ở trong lòng, bởi vì khi biết tin Thẩm Trọng Thành đến đoàn phim thì người chạy đi xem cũng không phải chỉ có mỗi bọn họ, với cả cậu còn chưa giúp được bản thân thì thời gian đâu đi quan tâm người khác?

Vài phút sau, Tiền Xán chạy lại bẩm báo: “Mặt ông chủ Thẩm không có cảm xúc gì, nhìn không ra vui hay giận.”

Tạ Dư An suy nghĩ một chút rồi chút: “Đó là kiểu tâm trạng vẫn ổn đó.”

Tiền Xán không hiểu nổi: “Mặt không cảm xúc mà tâm trạng tốt hả?”

Ta Dư An giải thích cho anh biết: “Lúc Trọng Thành giận thật thì sẽ cười, anh ấy cười càng sâu càng xán lạn thì lại càng đại biểu cho việc vô cùng tức giận.”

“Hóa ra là như vậy, tôi nhớ kỹ rồi, sau này lúc ông chủ Thẩm cười thì tôi tuyệt đối sẽ không tới gần anh ta.” Sau khi nói xong Tiền Xán còn bổ sung thêm một câu, “Cơ mà bên cạnh ông chủ Thẩm có một nữ tử trẻ trung đấy.”

Khoảng thời gian này Tiền Xán đều điên cuồng nghiên cứu tác phẩm gốc 《 Kinh Uyên Lục 》, trong quá trình quay cũng sử dụng lời thoại cổ xưa, thời gian này anh nhập diễn hơi sâu cho nên cách nói chuyện đều thay đổi hết cả.

Nữ tử trẻ tuổi? Dựa theo ý của Tiền Xán thì hẳn là anh không biết người phụ nữ này.

Tạ Dư An tin rằng Thẩm Trọng Thành sẽ không làm ra hành động trẻ con như cố ý mờ ám với người phụ nữ khác để cậu ghen, bởi vậy mà thân phận của cô gái trẻ này rất đáng nghi, Tạ Dư An cẩn thận suy nghĩ một chút, lại liên hệ với hành động tự mình tiếp đón Thẩm Trọng Thành của Ngỗi Chính Côn, đột nhiên liền hiểu ra____ cậu lập tức ngước mắt nhìn Tiền Xán rồi nói: “Anh có còn nhớ việc tôi đã nói đạo diễn Ngỗi kết hôn rồi hay không?”

Tiền Xán cũng rất thông minh, chỉ nghe thế đã hiểu ra, ánh mắt hơi sáng lên rồi nói: “Ý cậu là….”

Lúc này Tạ Dư An lại gan dạ, cũng không sợ đối mặt của Thẩm Trọng Thành, cậu mở miệng nói với Tiền Xán: “Đi thôi, đi qua đó xem chút.”

Nói thật thì cậu chỉ muốn nhìn xem vợ của Ngỗi Chính Côn rốt cuộc có hình dáng gì mà lại có thể nhốt đạo diễn Ngỗi ở nhà làm mấy thằng cu, chuyện này tuyệt đối không giống như chuyện mà phái nữ bình thường có thể làm.

Trên đường đi, một số nghệ sĩ và nhân viên biết tin Thẩm Trọng Thành đến đoàn phim, lúc nhìn thấy Tạ Dư An thì cũng không nhịn được mà liếc nhìn cậu thêm vài lần, dù gì thì tin tức về chuyện thay đổi tình cảm của bọn họ đã xôn xao hết hai ngày nay, theo như lời Tiền Xán thì Thẩm Trọng Thành còn dẫn theo một “nữ tử trẻ trung” tới đoàn phim, nếu như nói tới thăm Tạ Dư An thì đúng là không thể nói nổi, nhưng nếu mang theo người yêu mới tới để ra oai với người cũ thì lại vô cùng thú vị và rất đáng xem.

Bây giờ đang là giờ cơm tối, buổi quay hôm nay coi như thuận lợi, cho nên toàn bộ nhân viên đều có thể nghỉ ngơi đúng giờ.

Lúc Tạ Dư An và Tiền Xán đến, Ngỗi Chính Côn, Thẩm Trọng Thành và người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi trong đình nghỉ mát, xung quanh không thấy ai khác, kể cả Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu mới chạy sang, có lẽ là đã bị đuổi đi chỗ khác.

Đình nghỉ mát nhỏ có một cái bàn đá và bốn cái bệ đá nhỏ, Thẩm Trọng Thành ngồi trên ghế hàng rào, còn người phụ nữ trẻ và Ngỗi Chính Côn thì ngồi đối diện nhau trên bàn đá, chỉ nhìn mà không nói gì.

(*Đình nghỉ mát là kiểu như này, anh Thành ngồi ở lan can còn vợ chồng đạo diễn Ngỗi trên ở bàn ghế đá ở giữa đình)

Người phụ nữ này đúng là rất trẻ trung, trên người mặc một bộ sườn xám màu hải đường, bên ngoài khoác áo lông cáo màu trắng, mái tóc đen dài được cuộn sau đầu bằng một cây trâm ngọc, làn da trắng nõn, nhìn mặt chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt có vài nét giống với Tiền Trấn Xuyên, có điều là so với cơ thể cường tráng đẹp trai của Tiền Trấn Xuyên thì cô lại lộ ra vẻ dịu dàng khiến lòng người rung động, thế nhưng chỉ cần gặp hai người họ thì có thể biết được bọn họ có ràng buộc về huyết thống.

Tuy rằng người phụ nữ trẻ và Ngỗi Chính Côn không nói chuyện, thế nhưng bầu không khí lúc hai người đối diện nhau lại khiến cho người khác không dám tới gần, Tạ Dư An hơi do dự có nên đi vào lúc này hay không.

“Chân Nhi, tôi theo cậu tới đây thôi, tôi chẳng qua____” Tiền Xán vừa định nói anh ta sẽ không đi qua với Tạ Dư An, kết quả còn chưa nói xong thì trong đình nghỉ mát đã truyền ra giọng nói_____

“Em tới đây làm gì?”

Người mở miệng trước là Ngỗi Chính Côn, ông ta nhíu mày, sắc mặt hơi cứng lại.

Người phụ nữ trẻ trung liếc mắt nhìn ông ta, tiếp đó thản nhiên nói: “Thăm họ hàng.”

Chân mày của Ngỗi Chính Côn nhíu chặt hơn: “Thăm họ hàng nào?”

Lời nói của người phụ nữ trẻ trung bắt đầu mất kiên nhẫn: “Hỏi thừa, trong đoàn phim này còn có thể có được mấy người thân?”

Ngỗi Chính Côn bị cô quạt đến không biết phải nói sao, ông ta im lặng vài giây rồi mở miệng nói: “Không phải tới thăm anh sao?”

“Anh nghĩ tôi đi xa như vậy là để tới thăm anh sao?” Người phụ nữ trẻ khoanh tay cười một tiếng, “Ít thức khuya lại đi baby, lần này tôi thấy anh càng trọc hơn trước rồi đấy.”

Tạ Dư An và Tiền Xán đều cảm thấy lúc giọng nói của người phụ nữ trẻ phát ra thì trong nháy mắt cơ thể của Ngỗi Chính Côn đều cứng hết lại, nếu không phải vì giữ mặt mũi thì có lẽ ông ta sẽ đưa tay lên sờ tóc của mình, cuối cùng sẽ nói bằng giọng phẫn nộ và thê lương: “Lời này của em cứ như chúng ta đã lâu rồi không gặp vậy, nhưng mà….. chúng ta chỉ mới xa nhau có một tuần thôi mà.”

Người phụ nữ trẻ cong môi, đưa tay sờ mái tóc đen nhánh dày mượt ở sau đầu mình, thản nhiên khoe khoang, đồng thời còn châm chọc Ngỗi Chính Côn: “Vì anh trọc quá nhanh cho nên tôi hơi sợ.”

Ngỗi Chính Côn: “…..”

Tiền Xán và Tạ Dư An thấy cô làm động tác đó thì cũng không nhịn được mà cùng lúc giơ tay lên sờ tóc của bản thân.

“Gần đây tôi rụng tóc hơi bị nhiều.” Sau khi Tiền Xán sờ xong thì cảm khái một tiếng, “Cũng may là tôi không có trọc, tôi vẫn có thể tiếp tục diễn.”

“Không sao, nếu anh trọc thật thì có thể đi diễn phim thời nhà Thanh.” Tạ Dư An an ủi anh, “Thế thì lúc tạo hình sẽ không cần cạo tóc anh.”

“Khỏi phải diễn luôn.” Tiền Xán sửa lại câu nói sai lầm của Tạ Dư An, “Tôi vẫn luôn nghi ngờ rằng tôi có huyết thống hoàng gia, nếu không thì vì sao lại giống như đứa con trai bị thất lạc trong dân gian? Nói không chừng đạo diễn Ngỗi cũng là như vậy, ông ta trọc còn ghê hơn tôi.”

Tạ Dư An: “…. Lời này của anh không thể để đạo diễn Ngỗi nghe được.”

“Cậu yên tâm đi, lời này đương nhiên chỉ có thể lặng lẽ nói, cũng giống như nói Vưu Gà nhỏ ấy, chắc chắn sẽ không nói thẳng mặt.” Tiền Xán gật đầu, tiếp tục giảng đạo lý làm người cho Tạ Dư An, “Cậu nói chút xem, làm sao mà ngốc tới nỗi nói ông chủ Thẩm nhỏ trước mặt anh ta vậy? Bây giờ ầm ĩ tới như vậy chả phải tự cậu chịu khổ à? Tuy rằng tôi cảm thấy ông chủ Thẩm không thể nào nhỏ, thế nhưng nếu thật sự nhỏ thì cậu cũng không thể nói ra được đúng không?”

Tạ Dư An: “….”

Tạ Dư An nhìn Thẩm Trọng Thành đang đứng sau lưng Tiền Xán thì liền rơi vào trầm mặc.

Tiền Xán không hiểu tại sao Tạ Dư An lại im lặng, cứ không lộ ra biểu cảm gì mà nhìn anh không nói tiếng nào, anh rất thắc mắc: “Tại sao cậu không nói gì vậy? Chân ới?”

“Em ấy vẫn còn là bé cưng cho nên chưa học nói ra hồn, cho em ấy nhiều thời gian hơn để chuẩn bị đi.”

Tiền Xán: “…”

Tiền Xán nghe thấy giọng nói thuộc về Thẩm Trọng Thành vang lên từ phía sau lưng thì cũng rơi vào trầm mặc.

Thẩm Trọng Thành cũng không mở miệng, chỉ nhếch môi yên lặng nhìn hai người bọn họ.

Tiền Xán quay đầu lại nhìn Thẩm Trọng Thành, sau khi thấy được nụ cười của người phía sau thì toàn thân đều sợ hãi, anh vuốt trán rồi nói với Tạ Dư An: “Ây da ông chủ Thẩm, Dư An này, hôm nay tôi uống hơi nhiều cho nên cứ nói bậy nói bạ, tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây, hai người cứ từ từ nói chuyện nhá.”

Tiền Xán nói xong thì dưới chân như bôi mỡ mà vội vã chạy đi, không chút trì hoãn.

“Ha ha.”

Sau khi bóng dáng của Tiền Xán biến mất, Thẩm Trọng Thành liền cười hai tiếng, chắp tay chậm rãi đi tới trước mặt Tạ Dư An, anh hơi cúi đầu dán sát vào tai Tạ Dư An, nhẹ giọng hỏi cậu: “Bé cưng, em học được cách nói chuyện chưa?”

Tạ Dư An: “….”

Đúng là không thể nói xấu sau lưng người ta mà, đây chính là ví dụ tàn khốc.

Thẩm Trọng Thành thấy Tạ Dư An vẫn không lên tiếng thì liền nhíu mày nói: “Bé cưng à, cái miệng nhỏ nhắn bôi mật của em sao không nói gì vậy, chả lẽ bị dính mật nên không mở ra được à?”

“Anh yêu ơi, anh đã đến rồi.” Tạ Dư An nhanh chóng cười rộ lên, chủ động nắm lấy tay của Thẩm Trọng Thành, “Trên đường đi có vất vả không, có mệt không anh?”

Vừa mới nói xong thì Tạ Dư An liền hối hận, hận không thể nuốt ngược lại lời vừa mới nói ra____ sợ không tìm được cơ hội cho Thẩm Trọng Thành ngủ hay sao? Lại còn chủ động hỏi Thẩm Trọng Thành có mệt hay không.

Đúng như dự đoán, Thẩm Trọng Thành gật đầu, sau đó nói: “Đúng là hơi mệt, em dẫn anh tới phòng em ngủ chút đi.”

Tạ Dư An cười gượng hai tiếng, cố gắng giãy giụa một chút: “Anh ăn cơm chưa? Chúng ta đi ăn cơm trước đi ha?”

“Ăn hả.” Thẩm Trọng Thành không cho Tạ Dư An cơ hội tự cứu, “Ăn không đủ, anh muốn ăn thứ khác, đến phòng em ăn đi.”

Thẩm Trọng Thành nói đến câu sau cùng thì nhìn chằm chằm vào Tạ Dư An, muốn ăn cái gì thì không cần nói cũng biết.

“….Phòng em hơi bừa bộn.” Tạ Dư An vẫn không từ bỏ việc giãy giụa.

Thẩm Trọng Thành nói: “Chúng ta chỉ đi ăn thôi mà, liên quan gì tới vụ bừa bộn hay không bừa bộn?”

Tạ Dư An không quá tin tưởng vào lời nói của Thẩm Trọng Thành: “Chỉ là đi ăn thôi sao?”

Thẩm Trọng Thành hỏi lại cậu: “Nếu không thì là gì?”

“Anh không… cái kia một chút hả?” Tạ Dư An khéo léo nói bóng gió với anh.

Thẩm Trọng Thành cười đểu, cong môi lắc đầu nói: “Em suy nghĩ nhiều quá rồi đó bé cưng, anh chỉ muốn tới phòng em để cởi quần áo ra, sau đó cùng em nằm trên giường, kéo chăn lên để cho em xem đồng hồ dạ quang anh vừa mới mua mà thôi.”

Tạ Dư An: “…”

Lừa người đần à?

Trước đây Thẩm Trọng Thành sẽ đeo đồng hồ, thế nhưng hôm nay hai bên cổ tay anh đều trống trơn, không đeo còn chưa tính, bây giờ còn lừa cậu là có đồng hồ dạ quang? Với cả tại sao xem đồng hồ dạ quang mà còn phải cởi đồ xem?

Vì vậy mà Tạ Dư An hỏi anh: “Trên tay anh không có đồng hồ, vậy thì anh cho em xem như thế nào? Tại sao em không thấy gì.”

Thẩm Trọng Thành trả lời cậu: “Anh đeo chỗ em không thấy được, cho nên hiện giờ em mới không nhìn thấy gì.”

Tạ Dư An lại hỏi: “Thế anh đeo ở chỗ nào?”

Lúc này Thẩm Trọng Thành ngay cả cười cho có lệ cũng lười, còn nói ra chỗ không thể tưởng tượng nổi: “Anh đeo lên cái ấy.”

Tạ Dư An: “?”

Tạ Dư An hỏi anh: “Làm sao mà đeo đồng hồ lên cái đó được?”

Thẩm Trọng Thành cười khẩy: “Anh cũng không biết, chắc là vì cái đó của anh quá nhỏ, người bình thường không thể đeo nó được đâu.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.