Minh Tinh PR

Chương 59


“Vấn đề NP?” Đỗ Mạn Hoài thì thầm nói, “N… NP đối với tôi mà nói cũng không có vấn đề…”

“Thật à? Đối với anh mà nói không có vấn đề?” Hội trưởng Tuyên cảm thấy không thể tin, “Vậy đối với anh mà nói, rốt cuộc là NP tương đương P, hay là NP không phải là P? Chứng minh thế nào đây?”

Đỗ Mạn Hoài ngây người, hình như bắt đầu cảm thấy mình và hội trưởng Tuyên không phải đang cùng thảo luận một đề tài, điều thảo luận cũng không phải “NP” cùng một ngữ nghĩa.

Chuyện này hơi lúng túng.

Đỗ Mạn Hoài miệng lưỡi dẻo quẹo cũng trở nên hơi miệng lưỡi vụng về: “Ờm… cái này…”

“Đang thảo luận gì vậy?” Trần Lễ Bỉnh bỗng nhiên đi ra từ trong góc tối, bước chân tự nhiên, tựa như vừa khéo ở bên trong đi tới, “Nói hăng hái thế?”

Trần Lễ Bỉnh vừa xuất hiện, đương nhiên hóa giải sự xấu hổ của Đỗ Mạn Hoài. Nhưng Đỗ Mạn Hoài lại không có cách nào cảm kích y, trái lại, phẫn uất trong lồng ngực Đỗ Mạn Hoài còn sâu hơn nhiều.

Hội trưởng Tuyên nói: “Chúng tôi đang thảo luận vấn đề NP hoàn toàn.”

Trần Lễ Bỉnh nói: “Cái này nghe rất thú vị, liên quan tới cái gì vậy?”

Hội trưởng Tuyên trả lời: “Đây là vấn đề liên quan đến phép tính.”

Nghe thấy câu trả lời này, Đỗ Mạn Hoài xấu hổ đến cực điểm, ho khan hai tiếng.

“Hóa ra là vậy.” Trần Lễ Bỉnh nói, “Nhưng tôi không hiểu chút nào.”

Hội trưởng Tuyên nhìn chằm chằm Đỗ Mạn Hoài: “Nhưng anh hiểu được?”

“Tôi…” Đỗ Mạn Hoài cười nói, “Tôi cũng không hiểu lắm.”

“Vậy vừa rồi anh lại nói NP không có vấn đề?” Hội trưởng Tuyên cảm thấy thất vọng.

Đỗ Mạn Hoài đang sắp trở nên lúng túng hơn, Trần Lễ Bỉnh lại ngắt lời nói: “Tôi và Tiểu Đỗ thường xuyên gửi tin nhắn, viết tắt NP nghĩa là no problem, đó chẳng phải là không vấn đề gì sao?”

“À thì ra là thế,” Hội trưởng Tuyên tỏ ra hiểu rõ, “Vậy thì, chúng ta không nói cùng một chuyện.”

Nhưng sau khi lý giải là nước đổ đầu vịt, hội trường Tuyên cũng không có hào hứng tiếp tục nói chuyện với Đỗ Mạn Hoài, quay người rời đi.

Thấy hội trưởng Tuyên quay trở lại phòng tiệc, Trần Lễ Bỉnh xích lại gần Đỗ Mạn Hoài một chút, nói: “Hoài Hoài, anh xem suýt nữa anh gặp rắc rối rồi.”

Đỗ Mạn Hoài lạnh nhạt nói: “Cậu nói gì?”

Trần Lễ Bỉnh nói: “Nghe tôi khuyên một lời, Tuyên Bất Phàm không đụng vào được đâu.”

“Ha ha,” Đỗ Mạn Hoài cười khẩy hai tiếng, “Theo ý của cậu, trong cái giới này tôi đụng được ai.”

Trần Lễ Bỉnh cười nói: “Bây giờ hình như anh có một chút mặt mũi, nhưng cùng lắm là ỷ vào sự tin mù quáng của bà Tần, nhưng ai biết được tin mù quáng này có thể tiếp tục bao lâu?”

“Cậu bớt quái gở đi,” Đỗ Mạn Hoài lạnh nhạt nói, “Không phải cậu cảm thấy tôi và bà Tần không sạch sẽ à?”

Trần Lễ Bỉnh bèn nói: “Mọi người đều cảm thấy anh và bà Tần không sạch sẽ, chỉ có tôi sẽ không.”

Đỗ Mạn Hoài ngẩn ra.

Trần Lễ Bỉnh thừa cơ kéo hắn vào trong lòng, thấp giọng nói: “Hoài Hoài…” đang do dự, Trần Lễ Bỉnh đã hôn môi hắn. Nước mắt Đỗ Mạn Hoài dần dần đảo quanh hốc mắt, kéo cánh tay Trần Lễ Bỉnh nói: “Tôi chỉ đến phụng dưỡng bệnh của bà ấy thôi. Bà ấy là một bà cụ bảy tám mươi tuổi, tôi có thể xảy ra gì với à ấy chứ? Bà ấy là một người cô đơn, giống như tôi…”

“Tôi biết. Tôi biết hết.” Trần Lễ Bỉnh nhẹ nói, “Tôi biết mà Hoài Hoài.”

Có lẽ cảm nhận được tình cảm dịu dàng, Đỗ Mạn Hoài không kìm được rơi nước mắt, ngửa đầu nói: “Thật ra bây giờ chúng ta coi như trở nên nổi bật rồi, không bằng chúng ta…”

Trần Lễ Bỉnh không chờ Đỗ Mạn Hoài nói xong, lại hôn hắn, không cho hắn nói tiếp, nhưng hôn được một giây, bờ mỗi bỗng nhiên bị cắn một cái. Trần Lễ Bỉnh che môi lùi lại, ăn đau nhìn Đỗ Mạn Hoài, lại thấy vẻ mặt Đỗ Mạn Hoài lạnh như băng đẩy Trần Lễ Bỉnh ra, xoay người rời đi.

“Mình đúng là một thằng ngu…” Đỗ Mạn Hoài vừa cắn răng vừa gạt lệ, “Thế mà vẫn ôm ảo tưởng với hắn…”

Đỗ Mạn Hoài đi thẳng vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh liên tục rửa mặt mình.

“À, là Đỗ tiên sinh hả?”

Đỗ Mạn Hoài nghe thấy có người nói chuyện, ngẩng phắt đầu, nhìn thấy hội trưởng Tuyên trong gương đứng bên cạnh mình. Hắn lại nhìn mình trong gương, khuôn mặt bị vòi nước dội mất lớp trang điểm, hốc mắt hồng hồng, nom đặc biệt nhếch nhác.

“Khụ khụ…” Đỗ Mạn Hoài hắng giọng một cái, “Là hội trưởng Tuyên à?”

Hội trưởng Tuyên nói: “Trông anh không ổn lắm?”

“Tôi rất ổn.” Đỗ Mạn Hoài cười trả lời, “Nhưng uống nhiều quá, hơi không được tỉnh táo.”

Hội trưởng Tuyên im lặng hồi lâu, nói: “Bình thường nói NP với người khác, có phải là mọi người cũng sẽ không nghĩ đến là viết tắt của Non-deter ministic Polynomial không?”

Đỗ Mạn Hoài không ngờ hội trưởng Tuyên vẫn xoắn xuýt chuyện này, chỉ có thể nói mạch suy nghĩ của công tử có tiền khác hẳn với người thường.

“Ừm,” Đỗ Mạn Hoài nở nụ cười lịch sự lại đẹp đẽ, “Bình thường mà nói mọi người có lẽ nghe không hiểu mấy từ đơn mà anh nói? Giống tôi vừa nghe đã không hiểu, chỉ biết là no problem! Tôi tài hèn học ít, thật sự là hổ thẹn.”

Hội trưởng Tuyên nói: “Thì ra là thế, thảo nào lần trước tôi nói với người khác, mọi người cũng không được tự nhiên cho lắm, lại nói gì mà không có vấn đề gì.”

Đỗ Mạn Hoài lại tằng hắng hai tiếng, nói: “Tôi nghe nói hội trưởng Tuyên rất có thành tựu trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, thiên tài như anh, mạch suy nghĩ hẳn là không giống người bình thường.”

“Đúng thế, từ nhỏ tôi đã có cảm giác này.” Hội trưởng Tuyên nhìn Đỗ Mạn Hoài nói, “Tôi thấy điểm ấy anh tốt hơn tôi. Có vẻ như anh có thể dễ dàng trò chuyện với mọi người.”

Đỗ Mạn Hoài cười một tiếng: “Cũng vì mọi người khách sáo mà thôi.”

Hội trưởng Tuyên lại hỏi: “Anh có thể dạy tôi làm thế nào để dễ trò chuyện với mọi người không? Tốt nhất là có thể làm cho đối phương thích nói chuyện với tôi.”

Đỗ Mạn Hoài dường như đoán được gì đó, cảm thấy tò mò: “Cậu muốn ai thích trò chuyện với cậu?”

Hội trưởng Tuyên hơi xấu hổ: “Chuyện này… Người anh cũng biết.”

“Tôi cũng biết?” Đỗ Mạn Hoài tò mò.

Hội trưởng Tuyên nói: “Cậu ấy cùng nghề với anh, tên là Dung Quân Tiện.”

“Ha ha, là cậu ấy à.” Mẹ nó, lại là cậu ta.

Đỗ Mạn Hoài rất tức giận, cũng rất hoang mang.

Rốt cuộc Dung Quân Tiện tốt chỗ nào?

Dung Quân Tiện mạnh hơn tôi tới đâu?

Ngoài việc trẻ hơn tôi, đẹp hơn tôi, cái gì cậu ta cũng không sánh bằng tôi.

Những người này thật sự là nông cạn, cả đám đều yêu công tử bột không có não trẻ trung, xinh đẹp như Dung Quân Tiện.

Trong lòng Đỗ Mạn Hoài quả thực là giận không chỗ trút ra, nhưng trên mặt vẫn nhẹ nhàng cười một tiếng, mọi vẻ đều đẹp.

So với dạng người như Đỗ Mạn Hoài, Dung Quân Tiện đúng là thuộc về kiểu người phản ứng chậm. Cậu không rõ lắm mình bị người khác thù hằn như thế nào, giống như cậu không biết mình được người khác say đắm như thế nào.

Dung Quân Tiện đã có mặt trong hoạt động của hãng TORT, lúc đi thảm đỏ, nghe thấy xung quanh liên tục hét lên, hô to từng tiếng “Dung Quân Tiện em yêu anh”.

Dung Quân Tiện nhìn người đông nghìn nghịt, bên trong có mấy bảng đèn led giơ lên rõ cao, còn có ánh mắt nhiệt tình nhìn mình chằm chằm, những người xa lạ này như thể thật sự yêu thương điên cuồng mình.

Dung Quân Tiện cười nhẹ gật đầu với đám fan.

Chỉ khẽ gật đầu như vậy, đã dẫn tới đám fan gần như phát cuồng hôn mê.

Đối với sự nhiệt tình này, mới đầu Dung Quân Tiện là được cưng mà sợ, thậm chí hơi sợ hãi. Nhưng bây giờ, cậu đã khá quen bị nhiệt tình thế này vây quanh rồi.

MC lấy thẻ tay hỏi cậu một vài câu hỏi đặt sẵn, Dung Quân Tiên cũng đâu ra đấy dựa theo lời nói ekip quan hệ công chúng đã dạy để trả lời, cũng coi như bình an vô sự.

Sau khi hoạt động kết thúc, trong sự vây quanh của hoa tươi và tiếng vỗ tay, Dung Quân Tiện lại rời khỏi hiện trường, luôn giữ nụ cười lịch sự với đám fan vây chặn, vẫy tay nói: “Các bạn về sớm nghỉ ngơi đi, đừng đi theo nữa.” Nói xong, cậu chui vào xe bảo mẫu.

Sau khi cửa xe đóng lại, vẫn có thể nghe được tiếng hô hoán của fan ở bên ngoài.

Xe khởi động, Dung Quân Tiện mỉm cười vẫy vẫy tay với fan qua cửa kính, đợi xe lái xa, cậu mới đóng cửa sổ lại.

Trong xe có Bạch Duy Minh, Vu Tri Vụ, một trợ lý và một tài xế. Bạch Duy Minh hỏi: “Có người theo xe không?”

Tài xế nói: “Chắc là không có.”

Bạch Duy Minh nói: “Ai quan tâm có hay không, trước tiên lượn hai vòng rồi lại nói.”

“Anh cũng cẩn thận quá.” Dung Quân Tiện nhìn Bạch Duy Minh, cười nói.

Bạch Duy Minh lại đáp: “Cũng hiếm thấy cậu có kiên nhẫn đến vậy.”

Vu Tri Vụ cười nói: “Nếu ông chủ Dung đối với phóng viên và truyền thông cũng thân thiện kiên nhẫn như đối với fan, vậy thì ít đi rất nhiều phiền toái rồi!”

“Anh đang nói dóc đấy hả?” Dung Quân Tiện lập tức không thân thiện nữa, “Truyền thông hỏi tử tế, tôi cũng không diss họ? Đều là vài chuyện khiêu khích, tôi với bật lại. Đổi lại là fan, đều là những người thích tôi, có thể giống những người bới móc à?”

Bạch Duy Minh nói: “Nói quan tâm fan như thế, nhưng tôi thấy bình thường cậu cũng không hay duy trì quan hệ với fan.”

“Đây là duyên phận, không cưỡng cầu được.” Dung Quân Tiện vừa tùy ý lướt điện thoại vừa nói, “Bọn họ thích tôi thì vây quanh, không thích tôi thì quay đầu đi. Tôi có thể chấp nhận được hết!”

Bạch Duy Minh bèn nói: “Bởi vì cậu chưa thừng thiếu người thích.”

Dung Quân Tiện cười: “Đúng là không thiếu cái này. Có thể là tôi quá được người ta thích, trời sinh đấy, thật sự không còn cách nào.”

Bạch Duy Minh cười nhạt một tiếng.

Vu Tri Vụ cũng quay đầu lại nói: “Tôi thấy Bạch tiên sinh cũng vậy phải không!”

“Hử?” Bạch Duy Minh hình như hơi không hiểu, nhìn Vu Tri Vụ.

Vu Tri Vụ nói: “Tôi thấy Bạch tiên sinh chắc cũng chưa từng thiếu người thích. Dĩ nhiên không phải nói như minh tinh. Ý tôi là, đàn ông thành thục có sức hấp dẫn như Bạch tiên sinh, nhất định là không thiếu đối tượng nhỉ!”

Em gái trợ lý kia phì cười.

“Cười cái gì?” Vu Tri Vụ hỏi cô.

Cô trợ lý cười đáp: “Nghe anh khen một hồi như thế, không biết còn tưởng anh thích Bạch tiên sinh đấy!”

Vu Tri Vụ xua tay: “Ây, nói bậy bạ gì đó! Tôi là thẳng nam!”

Dung Quân Tiện lườm Vu Tri Vụ một cái, lại nhìn Bạch Duy Minh, nhưng thấy Bạch Duy Minh vẫn cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì. Dung Quân Tiện bèn nói: “Tôi cảm thấy Tiểu Vu nói đúng, trong cuộc sống chắc là Bạch tiên sinh rất được chào đón phải không? Yêu đương mấy lần rồi? Dự định khi nào kết hôn? …”

“Hì hì!” Em gái trợ lý không nhịn được lại cười ra tiếng.

Dung Quân Tiện nhìn chằm chằm em gái trợ lý nói: “Chị lại cười cái gì? Chẳng lẽ cho rằng tôi cũng thích Bạch tiên sinh như Vu Tri Vụ?”

Em gái trợ lý nói: “Thế thì không có. Giọng điệu kia của anh nghe giống như muốn làm mai cho Bạch tiên sinh hơn.”

“Tôi…” Dung Quân Tiện quả thực sắp bị chọc giận chết rồi, “Tôi làm mai cái gì cho anh ta hả!”

Bạch Duy Minh im lặng một lúc, nhưng cuối cùng cũng lên tiếng: “Tại sao cho tôi thì không làm mai được?”

Dung Quân Tiện sững sờ, lại nói: “Làm cái gì mà mai… Gay chúng tôi đều rất tiên phong, không thịnh hành kiểu này.”

“Là ông chủ Dung anh tự tiên phong thôi đúng không!” Em gái trợ lý như mở máy hát không dừng được, “Bây giờ Gay còn xem mắt kết hôn đây này.”

Bạch Duy Minh cười nói: “Vậy cũng có đấy.”

Dung Quân Tiện vội hỏi Bạch Duy Minh: “Làm sao? Nhà anh sắp xếp cho anh xem mắt với Gay à?”

Bạch Duy Minh chậm rãi nói: “Hình như từng nhắc một câu.”

Sắc mặt Dung Quân Tiện cũng thay đổi rồi.

Em gái trợ lý cũng rất hào hứng: “Tôi đã nói mà! Thời đại bây giờ khác rồi! Anh cho rằng làm Gay là có thể đào thoát xem mắt kết hôn à? Sao có thể! Đổi lại là gia đình ông chủ Dung tiến bộ, mới may mắn thoát khỏi khó khăn thôi.”

Vu Tri Vụ cũng quan tâm, nhìn Bạch Duy Minh nói: “Tôi thấy Bạch tiên sinh đúng là không còn trẻ, nên lập gia đình rồi.”

Dung Quân Tiện rất không vui: “Anh mới là không còn trẻ đấy!”

Em gái trợ lý vui vẻ nói: “Đúng thế, đúng thế, tuổi của chúng tôi cũng không nhỏ. Nhỏ tuổi nhất ở đây vậy mà là ông chủ Dung. Vẫn là ông chủ Dung không lo nhất. Tuổi trẻ mặt đẹp, còn có tiền có tiếng, nào còn hiếm lạ tìm người yêu?”

Đây rõ ràng là nói chuyện rất tốt, nhưng Dung Quân Tiện nghe xong lại không vui nổi.

Xe tiến vào bãi đỗ xe của khách sạn, mọi người đưa Dung Quân Tiên đi thẳng vào thang máy lên phòng cho khách. Đổi lại là Bạch Duy Minh nhận được điện thoại, bèn nói phải đến quầy lễ tân, không đi cùng bọn họ, trực tiếp rời đi.

Trong lòng Dung Quân Tiện lại uể oải, đi cùng Vu Tri Vụ, trợ lý, tài xế hai bước, lại nói: “Mọi người đi lên trước đi, tôi đi tìm Bạch tiên sinh.” Nói xong, Dung Quân Tiện cũng mặc kệ phản ứng của bọn người Vu Tri Vụ, chạy đến đại sảnh trước.

Dung Quân Tiện đến đại sảnh khách sạn liếc nhìn, giật nảy mình: Hôi trưởng Tuyên ôm một bó hoa hồng tươi đứng ở đó, Bạch Duy Minh cười nhẹ nhàng nhận lấy, còn kéo hội trưởng Tuyên đi về phía thang máy.

***

Bưởi: đến chương này rồi mà vẫn chưa chắc chắn cặp Hoài – Bỉnh ai trên ai dưới

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.