*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
31.
Người nhà Khuê tú thụ tham gia một bữa tiệc của giới thượng lưu, vừa lúc gặp được người nhà của Băng sơn công. Người ngoài nhắc đến việc kết hôn của con cái hai nhà, cười nói, nếu như làm lễ đính hôn này nọ sớm một chút thì không chừng lúc này mọi chuyện đã xong rồi.
Mẹ Khuê tú thụ nói: “Không sao, dù gì cũng coi như một chuyện cười vậy, cũng là con cái không có phúc.”
Mẹ Băng sơn công mau mắn nói: “Không không không, Baby nhà chị tốt như vậy, là cái thằng không biết nghe lời nhà tôi không có phúc.”
Mẹ Khuê tú thụ sửa sang lại tấm áo choàng lông khoác vai của mình một cái, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, tôi đang nói đến con trai nhà chị đấy, Baby nhà tôi tốt như vậy, thằng con chị bỏ lỡ nó đúng là không có phúc.”
Mẹ Băng sơn công: “….”
32.
Một lần nọ Yêu diễm thụ muốn tặng đồ cho George, liền đến nhà Khuê tú thụ, vừa lúc gặp mẹ Khuê tú thụ đang ở đó.
Lúc Yêu diễm thụ gõ cửa còn đang nghĩ chiếc Maybach dừng ở cửa kia là của ai nhỉ, Khuê tú thụ không lái loại xe này. Xe của Khuê tú thụ là một chiếc Phaeton có ngoại hình khiêm tốn đến mức không thể khiêm tốn hơn, đồng nghiệp và sinh viên không biết còn tưởng cậu chỉ lái một chiếc xe phổ thông.
*Maybach và cả Phaeton đều là nhãn hiệu của hai dòng xe ô tô sang.
Maybach đây.
Volkswagen Phaeton
Khuê tú thụ mở cửa ra thấy là Yêu diễm thụ cũng không bất ngờ, mời y đi vào.
Trong phòng khách có một người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung đang ngồi ôm George chơi đùa, nghe thấy tiếng liền quay đầu lại nhìn Yêu diễm thụ một cái, lập tức hớn hở mặt mày: “Baby, đây là bạn của con hả? Đẹp trai quá.”
Yêu diễm thụ cho rằng đây là chị của Khuê tú thụ, y chỉ chấn kinh một giây, một giây sau đã ngoan ngoãn nói: “Chào chị ạ.”
Người phụ nữ kia càng vui vẻ hơn, nói: “Cậu nhóc này sao lại nói thế, dì là mẹ của Baby, cậu phải gọi dì là dì đấy!”
Yêu diễm thụ lại gần mới nhìn thấy giữa khóe mắt và đôi mày người phụ nữ này có hiện lên dấu vết của năm tháng, bèn thành thật đáp: “Con thấy dì còn trẻ thế này nên cứ tưởng dì là chị của cậu ấy cơ. Chào dì ạ.”
Mẹ Khuê tú thụ che miệng cười: “Đứa nhỏ này miệng ngọt quá.”
Khuê tú thụ bưng trà bánh đến cho Yêu diễm thụ, còn mình thì ngồi vào ghế sô pha bên cạnh nói chuyện với mẹ.
Mẹ cậu hiển nhiên là cảm thấy hết sức hứng thú với Yêu diễm thụ tướng mạo xinh đẹp, lôi kéo y nói chuyện hồi lâu, nào là bao nhiêu tuổi, có bạn đời chưa, trong nhà mấy người, diện tích bình quân đầu người bao nhiêu mét, tất cả đều hỏi một lần.
Yêu diễm thụ cũng ngoan ngoãn trả lời, Khuê tú thụ ngồi một bên cảm thấy ngại bèn nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ làm gì thế, anh ấy chỉ là bạn của con thôi.”
Mẹ Khuê tú thụ cười híp mắt: “Mẹ là trưởng bối nên mới quan tâm xem có thích hợp không để giúp mấy người trẻ tuổi các con lưu ý ấy mà.”
Mẹ Khuê tú thụ kéo tay Yêu diễm thụ đánh giá một phen, thở dài nói: “Đứa nhỏ này thật đẹp, còn đẹp hơn những ngôi sao trên TV. Mẹ con sinh được một đứa con đẹp như này chắc tự hào lắm.”
Yêu diễm thụ không muốn nói nhiều về mẹ mình, chỉ quay đầu lại liếc nhìn Khuê tú thụ đang nhìn mình xin lỗi, cười nói: “Ngược lại con thấy dì sinh được một đứa con ưu tú như Baby thế này mới đáng tự hào ấy.”
Nói đến mới nhớ, đây là lần đầu tiên Khuê tú thụ nhìn thấy Yêu diễm thụ ngoan ngoãn thế này, cũng thấy có chút mới mẻ.
Yêu diễm thụ dỗ dành mẹ Khuê tú thụ đến mức nở gan nở ruột, còn bảo Khuê tú thụ để sau này cậu mang Yêu diễm thụ về nhà chơi nhiều một chút. Khuê tú thụ còn chưa nói gì, Yêu diễm thụ đã gật đầu đồng ý trước.
“Được rồi, mấy người trẻ tuổi các con cứ chơi đi, mẹ không quấy rầy nữa.” Mẹ Khuê tú thụ nói xong liền đứng lên, sửa sang dung nhan lại một chút.
Yêu diễm thụ còn ân cần hơn cả Khuê tú thụ, y không chỉ mở cửa nhà thay mẹ Khuê tú thụ, còn mở cửa xe giúp.
Mẹ Khuê tú thụ ngồi lên xe, sau đó hạ cửa xe xuống nhìn Yêu diễm thụ, cảm thán một câu, tốt quá.
Yêu diễm thụ vẫn rất hài lòng với biểu hiện của mình, tiếc nuối duy nhất là y không được nói trước để chuẩn bị —— Không nói những cái khác, mái tóc màu xanh biếc khổng tước y vừa nhuộm đã khiến y mất chút điểm.
Sao Khuê tú thụ không hiểu được suy nghĩ trong lòng mẹ mình chứ, cậu hơi áy náy đi theo Yêu diễm thụ xin lỗi: “Có lẽ mẹ tôi có hiểu lầm gì đó với anh.”
Yêu diễm thụ vô cùng rộng lượng: “Không sao không sao.”
“Có hơi phiền đến anh rồi, ngại quá.” Dù sao mẹ cậu cũng đào bới hỏi nhiều như vậy.
Yêu diễm thụ nói: “Không mà, tôi cảm thấy nói chuyện với mẹ cậu rất có ý nghĩa, cũng rất thú vị.”
Đây không phải là lời nói dối, y vốn tưởng phu nhân của một gia đình giàu có nhất định sẽ là dáng vẻ cao cao tại thượng, không ngờ mẹ Khuê tú thụ lại dịu dàng hòa ái như vậy.
Cũng đúng, chỉ có người mẹ như vậy mới có thể dạy ra Khuê tú thụ dịu dàng đến thế.
33.
Lúc về, Yêu diễm thụ liền nhuộm lại tóc thành màu đen. Tóc y nhuộm nhiều lần, nên hơi khô xơ, sau khi nhuộm đen lại nom nhu thuận hơn nhiều. Y còn bảo thợ cắt tóc cắt cho mình một kiểu dễ nhận ra mà không quá phô trương, khiêm tốn mà không thiếu cá tính, đẹp đẽ mà có chút đáng yêu.
Thợ làm tóc đưa kéo cho y: “Đây, thiếu gia, anh giao sân khấu cho cậu, tự cậu biểu diễn đi.”
Yêu diễm thụ ghét bỏ anh ta: “Làm tóc với anh lâu như thế, sao chúng ta chẳng có chút hiểu ngầm nào vậy.”
Thợ cắt tóc bình tĩnh nói: “Chúng ta thật sự chỉ làm tóc, không có hàm nghĩa sâu hơn, xin cậu chú ý đến lời nói của mình.”
Yêu diễm thụ: “Đúng vậy, không phải thế anh còn muốn thế nào? Em đẹp trai thế này, nhờ anh làm tóc cho em anh phải cảm kích đến khóc ròng, anh còn muốn tiếp xúc sâu hơn nữa cơ á?”
Thợ cắt tóc: “….”
Nhân viên trong cửa tiệm của anh ta không lý giải nổi tại sao Yêu diễm thụ đẹp đến thế mà anh ta không hề động tâm. Với cái dáng vẻ miệng chó không phun được một câu tiếng người này, xuân tâm có nảy mầm cũng bị đông cứng rồi bể nát!
“Hay thế này đi, có kiểu tóc nào mà phu nhân nhà có tiền nhìn sẽ thấy thích không?” Yêu diễm thụ hỏi.
Thợ cắt tóc: “….Thiếu gia à, tôi gọi cậu một tiếng thiếu gia, cậu thật sự muốn đi làm thiếu gia* hả? Đã sa đọa đến nước này sao? Anh nghe nói lúc trước có một tên ngốc tiền nhiều đến Club của cậu, tiền uống rượu mỗi ngày cho cậu có thể bằng tổng số thu nhập một đêm của một công ty đúng không? Cái này cũng không thể ngăn cản cậu xuất phát trên con đường làm tiểu bạch kiểm hả?”
*Thiếu gia còn có nghĩa lóng là trai bao. Tiểu bạch kiểm cũng na ná vậy.
Yêu diễm thụ: “Anh nghĩ gì thế? Em đây là vì muốn lấy lòng mẹ vợ!”
“Ồ,” Thợ cắt tóc bình tĩnh nói: “Ra là làm tiểu bạch kiểm cho đại gia.”
“Đại gia cái chân nhà anh, đừng nói em ấy thế.” Yêu diễm thụ bảo.
Xùy, thợ cắt tóc giật giật khóe miệng, bảo vệ vợ ghê nhờ.
_____________
Đến đoạn Yêu diễm thụ nhuộm tóc đen cầm lòng không đặng mà nhớ đến Maya của Hidoku Shinaide. Anh công nhuộm đen trở thành đẹp trai nhất mà tui từng đọc.
Dạo này tui bắt đầu kiếp sống bận như chó, tối nào về sớm sẽ cố post bài và edit. Có lỗi chính tả hay gì gì mọi người comment giúp tui với nha.