Em Gái Của Gian Thần

Chương 114: Chạm mặt


Cuối cùng hai người bọn họ đã đi đến hoàng cung, hiện giờ trong cung đang tiến hành nghi lễ hiến tế.

Đám cấm vệ quân đi tuần tra xung quanh cung, trong tay bọn họ lúc nào cũng cầm theo thanh kiếm dài, ước chừng có hơn một ngàn người, thực đúng như câu biển người mênh mông.

Bên trong quảng trường tụ tập rất nhiều quan viên, nơi đây còn đang diễn ra nghi thức hiến tế thần linh.

Lâm Uyển đứng từ xa quan sát bọn họ, ai ai cũng mặc y phục quyền quý, nói vậy những người hôm nay đến đây đều là hoàn thân quốc thích còn có các đại thần quyền thế.

Không biết Lý Duy Nguyên có đứng trong đám người này không. Lâm Uyển cố gắng tìm kiếm thân ảnh của hắn trong đám người đó.

Nhưng lúc này nàng lại nghe thấy giọng nói của Thuần Vu Kỳ vang lên: ” Nữ quyến không thể đi vào bên trong, ta đã phân phó tiểu thái giám đến đây dẫn muội đi đến nơi của Huệ Phi nương nương.” Ngữ khí của hắn thập phần ôn hoà.

Thuần Vu Kỳ cũng không hiểu vì điều gì vừa rồi suốt dọc đường đi, hắn luôn nhớ đến tình cảnh lúc gặp nàng ở đại sảnh, hắn cứ ngỡ mình đã gặp lại Lý Lệnh Uyển.

Cho nên tuy lúc trước hắn không vui khi gặp lại vị biểu muội này, nhưng hiện giờ mỗi lần nói chuyện cùng nàng ngữ khí tự nhiên sẽ trở nên ôn nhu hơn hẳn.

Lâm Uyển thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn Thuần Vu Kỳ. Lúc này hắn đã vẫy tay kêu một tiểu thái giám đến đây, còn phân phó hắn ta dẫn nàng đi gặp Huệ Phi nương nương.

Vừa quay đầu lại nhìn thấy nàng ngăn không được liền mỉm cười với nàng. Lại còn dịu dàng nói: ” Muội đừng sợ, nói cho cùng Huệ Phi nương nương chỉ muốn gặp mặt trò chuyện với muội thôi. Nếu muội không biết nên nói gì, hay trả lời như thế nào muội cứ mỉm cười cho qua. Mọi chuyện đều có ta lo liệu, muội không cần quá khẩn trương.”

Tất nhiên trong lòng Thuần Vu Kỳ cũng hiểu rõ Huệ Phi nương nương muốn gặp mặt Lâm Uyển là vì chuyện gì.

Lâm Uyển rũ mắt, nhẹ giọng đồng ý. Sau đó nàng dẫn theo Thanh Trúc và Tử Huyên đi theo tiểu thái giám đi đến tẩm điện của Huệ Phi.

Trước khi đi nàng lại quay đầu nhìn xem trong đám người đang đứng ở quảng trường, nàng rất muốn tìm xem Lý Duy Nguyên có ở đó không.

Nhưng đáng tiếc nơi đó quá đông người, lại nhộn nhịp, trong thời gian ngắn làm sao nàng có thể tìm được người? Cuối cùng nàng chỉ đành bỏ cuộc, bất đắc dĩ rời đi.

Từ đầu đến cuối Lý Duy Nguyên luôn nhìn thấy nàng. Ngày ấy sau khi xác định Thuần Vu Kỳ có một người biểu muội từ Thanh Châu đến đây tìm hắn ta, mỗi ngày vị biểu muội này luôn ở trong Vĩnh Hoan Hầu Phủ, chưa từng đặt chân ra bên ngoài, trong đầu Lý Duy Nguyên đã biết rõ chuyện gì đã xảy ra.

Hắn vội vàng muốn đưa nàng trở về bên mình, nhưng Vĩnh Hoan Hầu Phủ cũng chẳng phải là nơi có thể tự tiện xông vào, làm thế nào có thể dễ dàng đưa một người rời khỏi đó mà không để người khác hay biết?

Hắn lại không thể trực tiếp đi tìm Thuần Vu Kỳ đòi người, như vậy chính là đang nói cho Thuần Vu Kỳ biết đây chẳng phải là biểu muội thật của hắn ta sao?

Cho nên hắn đành phải mệnh lệnh cho hộ vệ âm thầm quan sát nhất cử nhất động của đám người trong Vĩnh Hoan Hầu Phủ. Đối với hắn nửa tháng này dài giống như một năm.

Trong lòng Lý Duy Nguyên vẫn luôn nghĩ rằng Lâm Uyển có tình cảm với Thuần Vu Kỳ, hiện nay nàng đã trở lại nhưng người đầu tiên nàng gặp lại là Thuần Vu Kỳ. Hai người bọn họ sớm chiều kề cận bên nhau…

Mỗi lần nhớ đến chuyện này dường như có một con rắn độc đang hung hăng cắn vào trái tim hắn.

Uyển Uyển, hắn rũ mắt, ánh mắt lạnh lẽo giống như băng, trong lòng thầm nghĩ, nếu để ta biết nàng cùng Thuần Vu Kỳ lại có tiếp xúc thân mật gì với nhau, nhất định ta sẽ ra tay bắt nàng trở về.

Mới vừa rồi, có người đến báo Thuần Vu Kỳ cùng biểu muội của mình đã ra khỏi cửa, dường như có ý định tiến cung tham gia yến hội.

Hiện giờ Lý Duy Nguyên đứng trên bậc thềm cao nơi quảng trường, đôi tay trong tay áo nắm chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thuần Vu Kỳ lưu luyến chia tay Lâm Uyển.

Hắn nhìn thấy Lâm Uyển ngẩng đầu nhìn về phía này, trong nháy mắt hắn hy vọng nàng có thể nhìn thấy hắn.

Đáng tiếc thay, nàng không nhìn thấy. Sau đó hắn lại nhìn thấy nàng hơi cúi đầu trước mặt Thuần Vu Kỳ.

Nhớ lúc xưa mỗi lần nàng cảm thấy không vui, hay thẹn thùng, nàng luôn cúi đầu đứng trước mặt hắn. Hiện giờ thì sao, nàng lại làm như vậy với Thuần Vu Kỳ.

Trong nháy mắt, Lý Duy Nguyên cảm thấy có một khối băng nhọn đâm sâu vào trái tim mình, thật lạnh lẽo đau đớn. Ánh mắt hắn càng trở nên u ám dường như trên cơ thể hắn cũng tỏa ra hàn khí.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại rũ mắt xuống lặng lẽ hoà vào đám đông từ từ bước ra khỏi nơi này.

*

Tuy rằng Huệ Phi nương nương đã bốn mươi tuổi do biết cách chăm sóc tốt, cho nên làn da của bà ta vẫn mềm mại như tuổi đôi mươi, trên mặt không có một nếp nhăn nào nhìn cực kỳ diễm lệ.

Lâm Uyển tiến vào hành lễ với Huệ Phi, bà cười ôn hoà bảo cung nữ đỡ nàng đứng lên, còn bảo nàng ngồi gần một vị nữ tử trung niên: ” Vị này là Tề Vương Phi.”

Lâm Uyển biết được hiện nay Tạ Uẩn được phong là Tề Vương, còn Vương Phi của hắn chính là đích trưởng nữ của Hộ Bộ tả thị lang, tên là Tôn Tĩnh Hoa.

Trong truyện nàng viết Tôn Tĩnh Hoa là một người đoan trang nhã nhặn, chỉ tiếc thân phận không tốt, lại bị Lý Lệnh Yến bày mưu hãm hại mà chết đi, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh.

Nhưng hiện giờ Lý Lệnh Yến không còn nữa, cũng không biết tương lai của nàng ta sẽ ra sao.

Lâm Uyển âm thầm quan sát Tôn Tĩnh Hoa, nàng ta chỉ tầm hai mươi tuổi, tướng mạo nhã nhặn hiền hoà giống như hoa lê đầu xuân, khí chất vô cùng thuần khiết.

” Tiểu nữ bái kiến Tề Vương Phi.” Lâm Uyển cung kính hành lễ với Tôn Tĩnh Hoa, nàng vừa cúi gối thì nàng ta đã đưa tay đỡ nàng đứng lên.

Lại xoa tay nàng, ánh mắt tinh tế quan sát nàng, theo sau lại ngẩng đầu nhìn Huệ Phi cười nói: ” Mẫu phi, người nhìn xem vị biểu muội của hữu tướng, trời sinh kiều diễm quả thực không tầm thường.”

Sau đó Tôn Tĩnh Hoa phân phó cung nữ đưa đến một hộp gấm: ” Đây là chút quà nhỏ, muội muội đừng chê cười, muội hãy nhận chúng đi nhé.”

Đây là lễ vật Tề Vương Phi tặng cho mình, làm sao có thể dám không nhận lấy? Lâm Uyển đưa tay tiếp nhận, lên tiếng tạ ơn. Lúc này Huệ Phi cũng sai cung nữ đưa đến một hộp gấm nữa, nàng cũng nhận lấy nói tạ ơn.

Theo sau tất cả mọi người đều ngồi xuống trò chuyện cùng nhau. Bất quá chỉ nói một vài chuyện phiếm mà thôi, Lâm Uyển vẫn có thể ứng phó được.

Nếu thật sự gặp tình huống nàng không thể ứng phó nỗi, nàng sẽ làm theo lời Thuần Vu Kỳ dặn dò mỉm cười cho qua.

Tất nhiên hai người bọn họ cũng không thể làm khó nàng, ngược lại thái độ cùng ngữ khí đối với nàng vô cùng thân thiện.

Sau đó hai người bọn họ dẫn nàng đến ngự hoa viên, nơi tiếp đãi nữ quyến của các vị đại thần.

Lâm Uyển cảm thấy không thú vị tham gia yến hội như vậy, nhưng nàng vẫn cố tỏ ra vui vẻ cẩn thân ứng phó với đám người ở đây.

Vất vả lắm yến hội cũng đã kết thúc, nàng thở nhẹ một hơi cùng Huệ Phi và Tề Vương Phi trò chuyện một lúc, lúc này tiểu thái giám đến đây, báo rằng yến hội trong đại điện cũng đã kết thúc hữu tướng đang chờ biểu tiểu thư cùng trở về.

Tề Vương Phi nghe xong, liền mỉm cười: ” Thường ngày tuy hữu tướng là người ôn hoà, nhưng đối với người khác đặc biệt là nữ tử luôn mang theo vài phần xa cách, khó lắm hôm nay ta mới nhìn thấy ngài ấy nhiệt tình với một người như vậy.”

Trong lòng Lâm Uyển có chút bất ngờ, nhưng nàng cũng không nói gì thêm vẻ mặt chỉ mang ý cười nhạt nhẽo.

Thuần Vu Kỳ thật lòng quan tâm vị biểu muội này sao? Trong lòng hắn nhật định còn không vui khi gặp mặt vị biểu muội này đâu.

Huệ Phi nghe xong cũng cười theo, sau đó bọn họ phân phó tiểu thái giám cẩn thận dẫn Lâm Uyển rời khỏi đây, còn thân thiện nói với nàng có thời gian nàng hãy tiến cung gặp mặt bọn họ. Nàng chỉ vâng một tiếng cho qua.

Chờ sau khi rời khỏi tẩm điện của Huệ Phi, nương theo bóng đêm nàng thở phào nhẹ nhõm.

Xã giao như vậy, đối với nàng mà nói chẳng tự nhiên chút nào, cho nên chuyện tiến cung trò chuyện với Huệ Phi vẫn nên quên đi. Nàng chậm rãi đi phía sau tiểu thái giám.

Đêm nay trời tối đen như mực không có ánh trăng cũng chẳng có sao sáng, tuy rằng dọc đường đi luôn có đèn lồng chiếu sáng, ánh sáng này thật làm cho người ta bất giác sinh ra một chút áp lực và sợ hãi.

Lâm Uyển nắm chặt tay, bước nhanh về phía trước. Bỗng nhiên nàng nhìn thấy phía trước có một bóng người.

Thân ảnh mảnh khảnh như thân trúc, trên người lại mặc quan phục màu đỏ thẩm, bên hông đeo ngọc bội, còn khoác một cái áo choàng xanh đen. Gương mặt được ánh sáng chiếu lên nhìn thật là tuân tú.

Lâm Uyển vừa nhìn thấy bộ dạng này của hắn, tức khắc trong đầu nàng chấn động, trái tim nơi lồng ngực cũng bắt đầu đập loạn.

Nàng cứng người đứng tại chỗ muốn nhấc chân đi tiếp cũng không thể. Đây là Lý Duy Nguyên mà! Nhiều ngày qua nàng luôn nhớ thương Lý Duy Nguyên!

Lúc này hắn cũng đang nhìn nàng. Chỉ cần liếc mắt một cái ngay tức khắc hắn đã nhận ra nàng.

Nàng đã quay lại! Nàng thật sự đã quay lại! Nhưng vì sao hiện giờ khi nàng nhìn thấy mình lại chẳng bước đến gọi mình là ca ca, vì sao nàng vẫn mãi đứng yên ở nơi đó?

Cuối cùng trong lòng nàng suy nghĩ điều gì, chẳng lẽ nàng thực sự đã thích Thuần Vu Kỳ nhiều hơn hắn, cho nên nàng muốn ở lại bên cạnh Thuần Vu Kỳ, không muốn trở về bên hắn nữa sao?

Nghĩ điều này, Lý Duy Nguyên cảm thấy vô cùng tức giận và đau lòng, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt u ám. Nhưng đôi tay giấu sau lưng lại không ngừng run run.

Uyển Uyển, hắn âm thầm gọi tên nàng. Đến đây đi, đến chỗ ca ca này. Chỉ nàng nàng đến đây gọi ta một tiếng ca ca, ta sẽ không tính toán những chuyện trước kia nữa, từ đây về sau sẽ chỉ yêu thương nàng như mạng sống.

Nhưng Lâm Uyển vẫn đứng tại nơi đó không bước đến. Dường như có một cơn sóng sợ hãi ập vào lòng nàng, cơ thể nàng trở nên mềm nhũng, làm sao có thể tiến về phía trước?

Cho dù nàng muốn lên tiếng gọi một tiếng ca ca, nhưng đôi môi lại run rẩy không thể thốt nên lời.

Trong lòng nàng loạn lắm. Một mặt nàng vẫn nghĩ Lý Duy Nguyên hận nàng như vậy. Lúc hắn biết sự thật còn nói những lời đang sợ đó, thậm chí hắn còn thiêu thi thể nàng thành tro, nếu lúc này nàng chạy đến gọi một tiếng ca ca, có khi nào hắn sẽ trực tiếp giết chết nàng không?

Về mặt khác, nàng rất muốn chạy đến bên hắn. Cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều làm gì, cho dù hắn có muốn giết chết nàng, nàng cũng câm tâm tình nguyện.

Nhưng thời điểm nàng muốn tiến về phía Lý Duy Nguyên, bỗng nhiên lại có một người xuất hiện. Áo choàng lông chồn đen nhánh, thân ảnh cao siêu xuất chúng, người đó chính là Thuần Vu Kỳ.

Thuần Vu Kỳ cũng không ngờ tới ở nơi này lại chạm mặt Lý Duy Nguyên. Trên mặt liền nở một nụ cười nhạt nhẽo, đôi tay chắp sau lưng, cười nói: ” Tả tướng đại nhân? Ta còn cho rằng sau khi yến hội kết thúc, tả tướng đại nhân đã nhanh chân quay về phủ, vì sao lại còn có thể nhàn nhã đứng nơi đây?”

Tuy rằng trong lòng hai người bọn họ đều không thích đối phương, ước gì có thể đấu đến kẻ sống người chết. Nhưng dù sao cũng là đồng liêu, cho nên vẫn phải tỏ vẻ ôn hoà trước mặt mọi người.

” Hữu tướng đại nhân cũng không phải đang nhà nhã đến đây sao?” Lý Duy Nguyên khẽ nắm chặt tay, khoé môi hơi cong nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Lúc này Thuần Vu Kỳ nhìn thấy Lâm Uyển, hắn cười nói: ” Ta đến đây đón biểu muội của mình trở về.”

Lại vẫy tay với Lâm Uyển: ” Chúng ta nên trở về thôi.”

Bỗng nhiên Thuần Vu Kỳ xuất hiện như vậy, cho dù vừa rồi trong lòng nàng bừng bừng khí thế liều chết không sợ cũng không còn nữa. Nàng cúi đầu không dám nhìn đến Lý Duy Nguyên, lại từ từ tiến về phía Thuần Vu Kỳ.

Bất luận như thế nào, tuyệt đối nàng không nghĩ đến chuyện tìm chết một lần nữa.

Đôi tay phía sau lưng Lý Duy Nguyên nắm chặt thành quyền. Nàng cứ như vậy tiến về phía Thuần Vu Kỳ sao?

Nàng nguyện sống bên cạnh hắn ta cả đời cũng không muốn quay về bên hắn?

Lý Duy Nguyên cảm thấy có một cổ khí nóng bốc cháy nơi lồng ngực mình. Ngay sau đó, đột nhiên hắn xoay người rời đi, thân ảnh cô đơn dần dần hoà vào bóng đêm vô tận.

Tuy rằng tính tình Lý Duy Nguyên cao ngạo lạnh lùng, nhưng mấy năm nay hỉ nộ không thể hiện ra mặt. Mặc dù hiện nay trong lòng hắn vô cùng giận dữ, vẻ mặt vẫn bình đạm như cũ.

Nếu như là người khác sẽ không dễ dàng phát hiện ra, nhưng Thuần Vu Kỳ không phải người tầm thường.

Tất nhiên tâm tư hắn vô cùng kín đáo, hơn nữa hắn cùng Lý Duy Nguyên lại đấu đá nhiều năm như vậy, cho nên hắn cũng phần nào hiểu rõ con người Lý Duy Nguyên.

Vì sao vừa rồi đột nhiên Lý Duy Nguyên lại giận dữ như vậy? Trong lòng Thuần Vu Kỳ bắt đầy sinh nghi, hắn cúi đầy nhìn Lâm Uyển, lúc này hắn thấy trong đôi mắt nàng ẩn chút nước mắt. Vì sao nàng lại khóc?

Thuần Vu Kỳ càng thêm nghi ngờ về chuyện này. Bất quá vẻ mặt hắn vẫn không thể hiện ra điều gì, ôn nhu hỏi nàng: ” Biểu muội làm sao vậy? Đang yên đang lành vì sao lại khóc?”

Lâm Uyển vẫn đang nhìn hình bóng của Lý Duy Nguyên dần dần khuất xa, bỗng nhiên lại nghe thấy Thuần Vu Kỳ hỏi mình như vậy, không tránh khỏi có chút lo lắng. Chỉ trách nàng quá bất cẩn, e là Thuần Vu Kỳ đã bắt đầu sinh nghi.

Vì vậy nàng cố mỉm cười đáp lời: ” Muội không sao đâu. Chỉ do vừa rồi đột nhiên nhìn thấy người kia xuất hiện ở đây dọa muội sợ chút thôi.”

Thuần Vu Kỳ đối với những lời này nửa tin nửa ngờ, nhưng hắn cũng không thể hiện ra mặt, nhẹ giọng trấn an nàng: ” Đó là Tả tướng Lý đại nhân. Tính tình của hắn có chút lạnh lùng, bây giờ đã có ta ở đây muội không cần phải sợ như vậy.”

Lâm Uyển chỉ thấp giọng ừ một tiếng. Lời nói này của Thuần Vu Kỳ mục đích là muốn thử nàng. Đáng tiếc thay, nàng vẫn luôn cúi đầu hắn không tài nào nhìn thấy biểu tình gì trên gương mặt nàng.

Trong lòng hắn khó tránh có chút thất vọng, nhưnng hắn vẫn ôn nhu nói với nàng: ” Cũng không còn sớm, chúng ta nên trở về thôi.”

Lâm Uyển lại tiếp tục ừ một tiếng, cúi đầu đi theo phía sau hắn, cứ như vậy hai người bọn họ rời khỏi cung.

Trên đường về nàng có nói với Thuần Vu Kỳ về việc ngày mai là mùng một, nàng muốn đi đến chùa dâng hương lễ Phật. Tất nhiên hắn không thể không đồng ý.

Hơn nữa hắn còn phân phó vài tên hộ vệ ngay mai hộ tống nàng đến chùa dâng hương. Chỉ là suốt đường đi trong lòng hắn vẫn luôn nghi ngờ những chuyện vừa rồi.

Tuy có thể giải thích Lâm Uyển khóc vì bị Lý Duy Nguyên dọa sợ, nhưng lúc ấy nàng nào có dáng vẻ sợ hãi nào? Ngược lại chỉ là dáng vẻ thương tâm. Vì sao nàng lại như vậy?

Theo lý mà nói, nàng chưa bao giờ gặp qua Lý Duy Nguyên. Thậm chí vừa rồi bộ dạng Lý Duy Nguyên có vẻ rất tức giận.

Vì sao đối với một nữ tử không quen biết Lý Duy Nguyên lại tức giận như thế? Tuyệt đối Lý Duy Nguyên không phải là người dễ dàng vì một chuyện nhỏ mà tức giận.

Suốt cả đêm Thuần Vu Kỳ không tài nào ngủ yên ổn, hắn luôn nằm mơ thấy những chuyện kỳ quái.

Giấc mơ đầu tiên chính là cảnh tượng hắn gặp mặt Lý Lệnh Uyển ở Quảng Bình Hầu Phủ, nàng cùng Lý Duy Nguyên đang giận dỗi nhau, sau đó còn nhiều cảnh tượng khác xuất hiện….

Bỗng nhiên hắn bừng tỉnh lại, mỗi lần Lý Lệnh Uyển nhìn thấy Lý Duy Nguyên tức giận, nàng luôn có bộ dạng cúi đầu chịu đựng không khóc. Hơn nữa chỉ có khi Lý Duy Nguyên đứng trước mặt Lý Lệnh Uyển mới thiếu kiên nhẫn như vậy.

Vậy nàng, nàng….

Trong lòng Thuần Vu Kỳ chợt cảm thấy kinh hoàng. Đúng vậy, nếu nàng chính là Lý Lệnh Uyển, cho nên đêm qua lúc nàng và Lý Duy Nguyên gặp mặt nhau mới có những hành động như thế.

Sau đó Thuần Vu Kỳ lại nghĩ, khó trách từ lúc hắn gặp mặt vị biểu muội này luôn cảm thấy tính tình đã thay đổi, có rất nhiều lần hắn cứ nghĩ nàng chính là Lý Lệnh Uyển.

Hơn nữa mỗi lần gặp mặt nàng, trong lòng hắn chợt rung động theo bản năng cũng sẽ nói chuyện ôn nhu với nàng hơn.

Đôi lúc hắn cũng cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng hiện giờ khi nghĩ đến những chuyện đó, hắn tin rằng nàng chính là Lý Lênh Uyển.

Cho dù bề ngoài nàng đã không còn giống trước kia, nhưng bên trong nàng vẫn chính là Lý Lệnh Uyển hắn đã từng quen biết.

Nghĩ đến đây, vì quá vui mừng đôi tay hắn cũng phát run. Bảy năm trước khi biết tin Đại Giác Pháp Sư sẽ cố gắng làm cho Lý Lệnh Uyển quay lại, hắn vẫn luôn chờ mong.

Nhưng nỗi chờ mong theo từng ngày trôi qua cũng dần dần nhạt phai. Không ngờ tới, cuối cùng nàng cũng đã trở lại. Hơn nữa hắn là người gặp nàng đầu tiên, hiện giờ nàng còn ở trong phủ của hắn.

Đây chính là thời cơ tốt giữ lấy nàng, làm cho nàng phát sinh tình cảm với hắn. Sau đó hắn vội vàng rời giường thay y phục, nhanh chân rời khỏi phòng.

Bên ngoài trời đã sáng, Trường Tháng cùng một vài hộ vệ cạnh giữ bên trong viện. Vừa nhìn thấy Thuần Vu Kỳ rời khỏi phòng, Trường Thanh nhanh chân tiến đến gọi một tiếng hầu gia.

Nhưng Trường Thanh còn chưa lên tiếng nói câu tiếp theo đã nhìn thấy Thuần Vu Kỳ lướt nhanh qua mình đi thẳng về phía trước.

Trường Thanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn ta vội vàng đuổi theo. Tuy nhìn sắc mặt hầu gia rất bình tĩnh nhưng vì sao lúc này lại bộ dạng hấp tấp như vậy.

Bất quá Trường Thanh cũng đuổi theo sau. Hắn ta không nghĩ đến sáng sớm hầu gia cứ như vậy mà đi đến tiểu viện của biểu tiểu thư. Hơn nữa cũng không chờ nha hoàn đi thông báo với biểu tiểu thư cứ như vậy mà xông vào trong.

Hiện giờ trong phòng không có ai. Thuần Vu Kỳ cảm thấy lo lắng, trầm giọng hỏi nha hoàn đi phía sau: ” Biểu tiểu thư đã đi đâu?”

Thời điểm sắc mặt hắn lạnh lùng, khí thế trên người lại cực kỳ khiếp người, trước nay tiểu nha hoàn làm sao gặp qua? Nàng ta sợ hãi toàn thân run rẩy không thể thốt nên lời.

Cuối cùng vẫn là Trường Thanh lên tiếng: ” Bẩm hầu gia, sáng sớm biểu tiểu thư đã dẫn theo nha hoàn cùng hộ vệ đi đến chùa Thừa Ân dâng hương lạy Phật.”

Chùa Thừa Ân!?! Đồng tử của Thuần Vu Kỳ hơi co lại.

Nàng đi đến đó làm gì? Muốn tìm Đại Giác Pháp Sư sao? Nếu năm đó Đại Giác Pháp Sư có cách làm cho nàng trở lại, như vậy ông ta cũng có cách đưa nàng rời khỏi đây? Nàng muốn đến đó hỏi ông ta chuyện này sao?

Nghĩ đến đây, Thuần Vu Kỳ vội vàng xoay người rời khỏi phòng. Còn lên tiếng phân phó Trường Thanh: ” Mau chuẩn bị ngựa cùng hộ vệ, lập tức đi đến chùa Thừa Ân.”

Trường Thanh nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng cùng nghiêm trang của Thuần Vu Kỳ, hắn ta cũng hoảng sợ. Nhưng vẫn vội đáp ứng, theo sau nhanh chân đi thực hiện mệnh lệnh.

*

Đúng như Thuần Vu Kỳ suy đoán, Lâm Uyển

mượn cớ đến đây chỉ vì nàng muốn tìm gặp Đại Giác Pháp Sư.

Mấy ngày nay nghĩ tới nghĩ lui, rõ ràng lúc ấy nàng đã chết nhưng bây giờ lại trở về, thời điểm nàng còn ở thế giới thật còn nghe thấy một trận kinh Phật.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, nàng tin rằng việc này có liên quan đến Đại Giác Pháp Sư, cho nên nàng muốn tìm gặp ông ta hỏi cho rõ.

Sau khi nàng đến chùa Thừa Ân, tìm đến thiện phòng của Đại Giác Pháp Sư thì bị người khác ngăn cản, bảo rằng ông ta đang bế quan không muốn ai quấy nhiễu.

Khi nàng nhìn thấy hai người này, tuy rằng bộ dáng là tăng nhân nhưng ngôn ngữ cùng cử chỉ lại không giống như người tu hành, ánh mặt có ẩn chút sát khí.

Mặc cho nàng nói như thế nào, cả hai bọn họ cũng không cho nàng bước vào. Nàng có một linh cảm, có thể Đại Giác Pháp Sư không phải đang bế quan mà là bị người khác giam giữ. Người muốn giam giữ ông ta…

Lâm Uyển khẽ thở dài. Ngoại trừ Lý Duy Nguyên ra, còn ai có thể làm như vậy?

Tống ma ma đứng phía sau, nhìn thấy vẻ mặt Lâm Uyển buồn rầu, liền hỏi: ” Tiểu thư, người làm sao vậy? Có chuyện gì phiền lòng sao?”

Lần trước tại đây tiểu thư đã bị ngã trúng đầu, lần này nói như thế nào Tống ma ma cũng không yên tâm chỉ để Thanh Trúc cùng Tử Huyên đi theo tiểu thư, cho nên bà ta cũng đi cùng.

Tống ma ma là một người cực kỳ tin vào Phật, chỉ cần nơi nào có Phật bà sẽ đến bái lạy. Huống chi nghe nói chùa Thừa Ân vô cùng linh nghiệm, vì thế Tống mà ma suy nghĩ một lúc, lại nói: ” Tiểu thư, nếu trong lòng người có chuyện gì buồn phiền không ngại thì người hãy đi đến thắp cho Bồ Tát một nén nhang xem sao, đến lúc đó những phiền muộn đều sẽ tan biến hết.”

Tống ma ma cũng muốn đi thắp cho Bồ Tát một nén nhang. Hôm nay là ngày mùng một tết niên, bà ta muốn dâng hương cầu nguyện cho nhi tử cùng tôn tử của mình biết đâu sẽ linh nghiệm.

Thật sự trong lòng Lâm Uyển có rất nhiều chuyện phiền muộn. Hơn nữa hiện giờ cũng không gặp được Đại Giác Pháp Sư, nàng lại không muốn trở về Vĩnh Hoan Hầu Phủ sớm như vậy, cho nên liền gật đầu tán thành với Tống ma ma.

Hôm nay là mùng một tết, nếu là ngày thường, vẫn có đông người đến đây dâng hương. Nhưng không hiểu vì sao hôm nay lại chẳng có ai đến đây cả. Bởi vì trong lòng có tâm sự cũng không có tâm trạng để ý đến chuyện này.

Chờ sau khi vào đại điện, chỉ có hai tiểu hoà thượng đứng bên trong. Nhìn thấy có người tiến vào, một tiểu hoà thượng bước đến cung kính hành lễ với nàng, lại còn cầm ba nén hương đốt trong ánh nến, sau đó đưa cho nàng cấm vào lư đồng. Lúc này hai tiểu hoà thượng âm thầm lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Tống ma ma đặt lên bàn thờ ít bạc làm công đức, Thanh Trúc cùng Tử Huyên cũng bỏ một ít bạc lên bàn.

Lâm Uyển thật sự không muốn ở mãi trong Vinh Hoan Hầu Phủ, nàng luôn muốn tìm cơ hội chạy trốn.

Nếu như muốn bỏ trốn, làm sao trên người không có tiền bạc được? Cho nên mấy ngày qua nàng đã vơ vét hết của cải của Triệu Kỳ Ngọc, ngân phiếu cùng bạc là những món đồ không bao giờ rời thân. Lúc này nàng liền đưa cho Thanh Trúc năm thỏi bạc đặt lên bàn thờ làm tiền nhang đèn.

Sau đó bọn họ quỳ xuống đệm hương hồ cầu nguyện. Tất nhiên Lâm Uyển quỳ phía trước bên phải là Tống ma ma, phía bên trái là Thanh Trúc cùng Tử Huyên.

Lâm Uyển không tin vào thần Phật nhưng sau khi trải qua những chuyện kỳ lạ này, trong lòng nàng có chút tin tưởng vào thần linh.

Nàng chắp tay trước ngực quỳ trong đại điện, nhắm mắt lại, âm thầm nói ra những chuyện phiền lòng.

Nàng cầu xin mình có thể trở về thế giới thực, cũng cầu xin cho Lý Duy Nguyên luôn luôn khỏe mạnh.

Chỉ mong hắn sống cả đời bình an, nàng mới cảm thấy an lòng một chút. Không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên nàng cảm thấy có chút choáng váng, ý thức cũng trở nên mơ hồ.

Cả cơ thể ngã xuống đất trong đầu nàng có chút mơ hồ nghĩ, mình lại bị làm sao vậy? Chẳng lẽ lại quay về thế giới thực sao? Chỉ là, chỉ là nàng vẫn còn luyến tiếc Lý Duy Nguyên nha.

Nghĩ đến việc không thể nhìn thấy hắn, trái tim nàng lại quặn đau, nước mắt lại rơi trên gương mặt trắng nõn của nàng.

Một lúc sau, nàng nghe thấy âm thanh cửa mở, có một thân ảnh cao gầy tiến đến trước mặt nàng. Là Lý Duy Nguyên.

Trong không trung lượn lờ nhang khói, hắn chầm chậm tiến đến, không ngó mắt đến đám người Tống ma ma đang nằm bên cạnh, hắn chỉ đến trước mặt Lâm Uyển, cúi đầu nhìn ngắm dung nhan nàng. Một khắc kia vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh không có bất kì cảm xúc nào cả.

Sau đó hắn cúi người, đưa tay lau nước mắt trên mặt Lâm Uyển, lại đem ngón tay dính nước mắt đó bỏ vào miệng mình từ từ thưởng thức. Hơi lạnh, lại có chút mặn hoà tan vào miệng hắn.

Bỗng nhiên hắn lại nở nụ cười. Căn bản là nụ cười lạnh lùng xa cách, nhưng trong một giây bỗng có chút yêu dị.

Hắn bế Lâm Uyển lên. Thầm kêu Uyển Uyển, rồi lại cúi đầu nhìn người đang hôn mê nằm trong lồng ngực mình, khoé môi cong lên, cười tựa như không cười, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, tóm lại nàng không thể chạy thoát ta đâu.

Sau đó hắn ngẩng đầu lên, cứ như thế bế Lâm Uyển rời khỏi đại điện.

——————//—-//—————-

*Tác giả có lời muốn nói: Á, cuối cùng Uyển Uyển cũng bị Nguyên ca bắt rồi, để xem những chương sau Nguyên ca sẽ trừng trị Uyển Uyển như thể nào.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.