Edit: Thanh Thanh
Ánh mặt trời nhu nhu chiếu lên trên người cô, hàng mi dài của Bối Dao rũ bóng xuống dưới má.
Bối Dao lắc đầu nói: “Em không cần cái này.”
Bùi Xuyên nói: “Đây là quà sinh nhật mười bảy tuổi của em.”
Cô nói: “Đâu phải người không thân thuộc nào cũng phải tặng quà, Bùi Xuyên, anh là gì của em?”
Mắt hạnh của cô lập lòe bướng bỉnh, chuyện đêm đó cô mới không quên đâu. Anh đã gặp cô gái nào quay đầu ngủ một giấc đã quên mất nụ hôn đầu tiên của mình chưa?
Bối Dao không đáp ứng điều kiện của anh, nhưng cô muốn anh nhìn thẳng vào tình cảm của cô.
Đây không phải sự tò mò của tuổi dậy thì, cũng không phải cô thuận miệng nói ra, càng không phải xúc động nhất thời.
Cho nên, nếu một hai muốn cô phải nhận quà này thì Bùi Xuyên, anh là gì của em?
Bùi Xuyên trầm mặc mà liếc nhìn cô một cái: “Dao Dao, đừng chơi xấu.”
Tiểu nhân đang kiễng chân ngẩng cổ chờ đợi trong lòng cô oa một cái khóc lớn, nhưng Bối Dao không khóc, cô trừng mắt liếc anh một cái, nghẹn nước mắt lại, trả vé vào cửa thế vận hội Olympic lại cho anh. Anh đã không hiểu tâm ý của cô thì cô cũng không cần quà của anh.
Cái cây không khí vốn chuẩn bị làm quà tặng cho anh còn đang bị cô bỏ rơi kìa.
Đang trong kỳ nghỉ nên trường học rất an tĩnh, ở trong vườn trường cũng đã có thể nghe thấy tiếng ve kêu râm ran.
Mùa hè ở Lục Trung, không khí học tập lên rất cao. Một năm bốn mùa, những gốc cây thường thanh trong sân trường đều tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng.
Cô đi được vài bước lại nghẹn nước mắt chạy về.
Trong tay anh cầm mấy tấm vé kia, nhìn cô chạy đến trước mặt mình.
“Bùi Xuyên.” Đôi mắt trong sáng của cô phản chiếu bóng dáng của hắn. Cô cắn răng, lấy hết can đảm hỏi “Anh thích em không?”
Anh rũ mắt nhìn cô.
Ve kêu râm ran, nắng tháng bảy ấm áp mà khô ráo, Dao Dao, anh yêu em.
Anh không phải người ngây ngô ngây thơ mới nếm trải cảm xúc tình đậu sơ khai như cô. Yêu không phải thích, mà là thật cẩn thận muốn thử, cho dù đau đớn vẫn cảm thấy trân quý. Thích theo thời gian sẽ thay đổi, nhưng yêu thì không.
Nhưng thích sẽ không trở thành gông xiềng mà yêu thì sẽ.
Bối Dao thấy anh không trả lời thì mím môi, lần này không hề quay đầu mà đi luôn.
Nghỉ hè của cao nhị kéo dài cũng không lâu, so với kỳ nghỉ trước dài dòng lại nhàm chán thì kỳ nghỉ này có thể nói vô cùng gấp gáp. Ngay cả Triệu Chi Lan cũng nói: “Thi đại học càng ngày càng khẩn trương, Dao Dao, trưa nay con muốn ăn gì? Mẹ phải mua cho con chút đồ ăn bổ não mới được.”
Bối Dao nói: “Sao cũng được mà, cảm ơn mẹ.”
Cô kéo bức màn ra, nhìn thấy Trần Anh Kỳ đang chạy bộ dưới tầng. Cái nắng nóng bức tháng bảy chiếu lên người hắn, mồ hôi làm ướt áo.
Hắn đã chạy được một giờ rồi.
Hắn chạy vòng quanh tiểu khu, một vòng lại một vòng. Mấy thiếu niên khác trong tiểu khu vẫy tay với hắn: “Trần Hổ, cậu có nóng không? Lại đây ăn kem đá đi.”
Đây là món đá bào đắp thành gậy, hai tay bẻ một cái liền thành hai cái.
Ánh mắt Trần Anh Kỳ dừng trên mặt cái kem vụn kia, quả thật như sắp dính lên đó. Hắn nuốt nuốt nước miếng, đi hai bước về phía bọn họ sau đó bỗng nhiên cắn răng một cái, quay đầu chạy tiếp.
Từ xa còn nghe thấy hắn muộn thanh lại: “Đã bảo không cần gọi tớ là Trần Hổ rồi. Gọi là Trần Anh Kỳ.”
Triệu Chi Lan đi đến nhìn thấy cũng nhíu mày: “Đứa nhỏ này làm sao vậy? Trời nóng thế này mà cứ chạy như thế, cũng không sợ bị cảm nắng sao. Tiểu Quân lại đây, đưa chút nước cho anh kia đi.”
Bối Quân nhận được nhiệm vụ thì rất có cảm giác trẻ nhỏ được giao sứ mệnh cùng trọng trách, vô cùng vui sướng. Cậu nhóc bịch bịch chạy đến đưa nước cho Trần Anh Kỳ.
Chỉ trong chốc lát, Trần Anh Kỳ chạy xong một vòng lại chạy về đến nơi. Hắn mệt như một con trâu già không sống được bao lâu, đặt mông liền ngồi bệt xuống dưới đất mà thở dốc.
Bối Dao cũng đi xuống tầng, cùng em trai đưa nước cho hắn.
Trần Anh Kỳ có chút do dự, sau đó nhớ tới nước thì có thể uống nên hắn nhận lấy, rất khắc chế mà uống hai ngụm.
Mùa hè nên trên mặt đất cũng rất nóng, người ta vừa ngồi xuống đã nóng đến mức nhảy dựng lên. Nhưng Trần Anh Kỳ hiển nhiên đã mệt muốn chết rồi, mồ hôi khiến mắt hắn không mở ra được, cả người giống như người vừa mắc mưa về.
Bối Dao nói: “Cậu đang giảm béo sao?”
Trần Anh Kỳ nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng: “Đúng vậy, tớ đã kiên trì được một tháng rồi, gầy được hai cân, cứ thế này thì một năm sẽ gầy được 24 cân, 3-4 năm thì tớ sẽ vừa cao vừa đẹp trai.”
Bối Dao cười.
Trần Anh Kỳ nói: “Cậu đừng cười, có phải cậu không tin tớ không?”
Bối Dao nói: “Tớ tin cậu, nhưng cậu thế này rất dễ bị cảm nắng.”
“Hắc! Sẽ không đâu, thân thể của tớ tốt, đến giờ vẫn không có việc gì. Chỉ là phơi có hơi đen chút.”
Hơn nữa lúc nóng nhất chạy thì mồ hôi túa ra cũng nhiều, bằng không lấy thể chất uống nước cũng béo của hắn thì rất khó giảm béo thành công.
Sau khi Bối Dao về nhà, Triệu Chi Lan nhắc tới Trần Anh Kỳ thì cũng thổn thức một trận: “Đứa nhỏ kia nhìn thì tùy tiện không nghĩ tới nó còn rất kiên trì.”
Là rất bền lòng đó. Làm gì có ai liều sống liều chết mà một tháng giảm được có hai kg đã vui đến như vậy?
Sau đó việc Trần Anh Kỳ chạy bộ ở tiểu khu trở thành cảnh tượng độc đáo, mọi người đi ngang qua đều hỏi: “Trần Hổ lại ra chạy bộ à?”
Trần Anh Kỳ há miệng mà trả lời vang dội: “Đúng vậy thím Trương!”
Triệu Chi Lan thường cảm thấy đám trẻ con lớn lên trong nháy mắt, mới đó mà bọn nhỏ đều trưởng thành hết rồi. Khi còn nhỏ bọn chúng hoặc nghịch ngợm hoặc hoạt bát, đến khi trưởng thành đều có tính cách và bộ dáng của chính mình.
Bao gồm cả Dao Dao nhà bà, Mẫn Mẫn nhà Triệu Tú, tháng này hai đứa nhỏ đều đã mười bảy tuổi.
Thánh 8 này Triệu Chi Lan vẫn đi làm như cũ.
Giữa trưa ngày đầu tiên bà trở về cả người đều đi đường siêu siêu vẹo vẹo, sau đó ngồi xuống ghế sô pha ngơ ngác hồi lâu.
Bối Lập Tài hỏi: “Làm sao vậy?”
Triệu Chi Lan nói: “Ông xã, anh mau véo em một cái đi, xem có phải em đang nằm mơ không.”
Bối Lập Tài cười khổ: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Triệu Chi Lan từ túi áo lấy ra bốn tấm vé vào cửa thế vận hội Olympic: “Trên đường về nhà, em vốn muốn đến siêu thị mua đồ ăn, sau đó thấy ở cửa có rút thăm trúng thưởng thế là em nghĩ miễn phí thì rút một cái cũng chẳng mất gì. Cho dù trúng một cái khăn lông hay một khối xà phòng cũng tốt. Kết quả em rút một cái phiếu, đưa cho người bán hàng thì họ nói em trúng bốn vé vào cửa thế vận hội Olympic.”
Bà thật sự lấy ra bốn tấm vé vào cửa.
Bối Lập Tài cũng hoảng sợ, vé vào cửa thế vận hội Olympic chính là vô giá trên thị trường, sao có thể dễ dàng nhận được như vậy.
“Không phải gặp kẻ lừa đảo chứ? Hắn lấy của em bao nhiêu tiền?”
Triệu Chi Lan cũng đâu ngốc: “Không thu đồng nào.”
Hai người càng sợ hãi đang nằm mơ,không biết phải làm sao bây giờ?
Bối Lập Tài nói: “Để anh nhìn xem.”
Hai vợ chồng lại lên mạng tra hỏi các loại, kết quả chứng minh vé vào cửa kia là thật.
Triệu Chi Lan nói: “Không khéo đến thế chứ, còn vừa vặn trúng được bốn vé. Đây là đi tra hộ khẩu hả?” Bối Dao vừa học xong đi ra khỏi phòng đã thấy bốn tấm vé kia trên tay mẹ mình.
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ không ra có vấn đề gì.
Triệu Chi Lan nói: “Không được, em muốn đem nó bán đi!”
Bối Dao: “……”
Một màn này thực quen mắt. Cái trại hè kỳ quái kia! Cô cắn chặt răng, muốn đem tên hỗn đản kia đánh cho một trận. Có phải anh cảm thấy người nhà bọn họ rất ngốc hay không.
Nhưng mà ai cũng không ngăn được Triệu Chi Lan, bà quay đầu đã muốn bán mấy tấm vé vào cửa thế vận hội Olympic.
Bối Dao lại không dám vạch trần Bùi Xuyên, chỉ có thể nóng lòng mà chú ý tiến triển.
Kết quả là không ai thèm mua.
Lý do rất đơn giản, tất cả mọi người đều cảm thấy đây là lừa đảo, bọn đầu cơ cũng không dám làm như vậy, làm gì có ai một lần bán ra những bốn tấm vé vào cửa dự thế vận hội Olympic, đã thế giá còn không cao nữa chứ?
Triệu Chi Lan bán không được, lại thấy sắp đến sinh nhật của Phương Mẫn Quân, cả nhà Triệu Tú lại mang Mẫn Mẫn đi du lịch để chúc mừng.
Lúc này Triệu Chi Lan nhìn lại cũng cảm thấy mình giống kẻ lừa đảo.
Có điều bốn tấm vé này quá giá trị, đã vượt qua tài sản nhà họ, nếu không đi thì thật khiến người ta khó chịu.
Vì thế Triệu Chi Lan cắn răng một cái, sắp tới sinh nhật của Dao Dao rồi, mang con bé đi xem thế vận hội Olympic cũng tốt!
Bối Dao như thế nào cũng không dám kháng cự, thế nên người một nhà cuối cùng vẫn bị mẹ Triệu mạnh mẽ mang lên xe lửa đến Bắc Kinh. Không thể lãng phí, không thể lãng phí được!
Bối Quân nghe nói sẽ được xem thế vận hội thì hưng phấn cực kỳ, ở trong ngực Triệu Chi Lan xoắn đến xoắn đi, một khắc cũng không yên phận.
Xe lửa đốc đốc đốc chạy một ngày một đêm, sau đó người một nhà bước lên mảnh đất đế đô.
Một năm này đế đô vô cùng phồn hoa, bởi vì thế vận hội Olympic mà trên đường thường có thể thấy người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.
Bối Dao hờn dỗi cả một đường, nhưng rốt cuộc cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ 17 tuổi, nhìn thấy thế giới mới lạ to lớn thì nhịn không được tò mò.
Hôm tổ chức thế vận hội Olympic, bọn họ quả nhiên chìa vé ra và được vào sân.
Trên sân thi đấu, nhóm vận động viên đang rơi mồ hôi, mọi người đều kiêu ngạo vì tổ quốc mình, quốc ca vang lên bất diệt, quốc kỳ cũng dâng lên từng hồi.
Nhân dân vì vận động viên nước mình mà hò hét cổ vũ, Bối Dao cuối cùng cũng thấy được một thế giới hoàn toàn mới mẻ, chấn động.
Ngay cả tiểu Bối Quân thích làm ầm ĩ cũng ngoan ngoãn mà rúc trong lòng mẹ.
Bối Quân mở lớn đôi mắt trong suốt, nhìn những người màu da khác nhau đang nỗ lực vì quốc gia của mình. Tinh thần thi đấu náo nhiệt không ngừng truyền lại.
“Cha, lớn lên con muốn làm vận động viên, muốn chạy thật nhanh!”
Bối Lập Tài cười ha ha.
Thế giới thật sự rất lớn. Mộng tưởng trong lòng người ta giống như một viên hạt giống chậm rãi nảy mầm.
Một đêm kia Bối Dao không ngủ được, cô đẩy cửa sổ khách sạn ra, nhìn ánh trăng ở đế đô. Trong nhà đau lòng cô con gái duy nhất nên ở nơi tấc đất tấc vàng này bọn họ vẫn thuê riêng một phòng cho cô, còn tiểu Bối Quân thì ngủ chung với cha mẹ.
Đô thị lớn có “Tổ chim” thật đẹp, trên đường ánh đèn cũng vô cùng diễm lệ, quang cảnh náo nhiệt, phồn hoa, trăm ngàn sắc thái cuộc sống không giống nhau.
Bối Dao nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, nhưng nó không phải ánh trăng cố hương.
Cô mặc áo khoác đi xuống tầng, gió đêm hơi lạnh. Bối Dao đứng ở trên cầu, cằm gối lên cánh tay, nhìn ánh trăng xao động trong nước bị cắt thành từng mảnh nhỏ.
Đầu đường có người kéo nhị hồ, thanh vận xa xưa.
Cô lấy di động ra gọi điện thoại, đầu kia rất nhanh đã có người nhận.
Cô nghe được tiếng nhị hồ mơ hồ truyền đến: “Bùi Xuyên, em đang ở đế đô.”
“Ừ, chơi vui không?”
Cô nói: “Đế đô có ánh đèn xinh đẹp mà thành phố C không có, có sân vận động rất long trọng, còn có chợ đêm náo nhiệt nhất, có ánh trăng sáng ngời thủy chung, còn có rất nhiều người có cuộc sống tiết tấu rất nhanh.”
Anh trầm mặc, khó tránh khỏi có chút khổ sở.
“Nhưng mà Bùi Xuyên.” Cô nói, “Chúng nó đẹp như vậy, nhưng vì sao em ở trên cầu lại chỉ nghĩ đến anh.”
Nhớ ánh mắt thanh lãnh, đôi mắt như trời đêm của anh.
Giọng cô mang theo chút nghẹn ngào: “Kể cả anh không thích em thì em vẫn nhớ anh, giống như nhớ nhà vậy.” Giống như nhớ ánh trăng ôn nhu cố hương, ánh đèn đường nhu hòa, thiên nhiên phong phú và mưa hè kéo dài.
Di động của Bùi Xuyên bỗng nhiên rơi trên mặt đất.
Anh đứng trong ánh đèn đường đẹp đẽ mà cô nói, ở cuối chợ đêm náo nhiệt cùng ánh trăng sáng ngời mà nhìn cô. Bóng dáng nhỏ bé đơn bạc, thấp giọng nói: “Dao Dao.”
Bối Dao quay đầu lại.
Hàng lông mi dài của cô run rẩy, giống hai cánh bướm đang vẫy nhìn thiếu niên ở cuối cây cầu kia.
Ngay sau đó ánh đèn thành phố lướt qua như sao băng, cô từ trên cầu mà chạy về phía anh, giống chim yến nhỏ mới ra khỏi tổ mà sà vào trong ngực anh.
Anh duỗi tay, ôm chặt lấy cô, tay run nhè nhẹ.
Mấy tháng tức giận cùng ủy khuất trong nháy mắt trút xuống trào ra, ngón tay cô nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, oa oa khóc lớn: “Anh lại định vứt bỏ em, giống năm cao nhất đó, anh lúc nào cũng muốn vứt bỏ em.”
Cằm anh chống lên đỉnh đầu của cô, thanh âm cũng run rẩy: “Sẽ không, không có, anh làm sao có thể bỏ được.”
“Vậy anh phải rút lại điều kiện đã đưa ra đi.”
Anh ôm lấy cô: “Ừ, anh rút lại.”
Cô nức nở nói: “Em không đáp ứng, hiện tại cũng vẫn không đáp ứng.”
“Được, không đáp ứng.”
Cô dựa đầu vào ngực anh, nhớ tới vấn đề ngày đó của mình mà lúc ấy anh không trả lời. Bối Dao nước mắt lưng tròng một ngụm cắn lên cúc áo sơ mi của anh, như là muốn cắn anh một ngụm cho hả giận: “Anh còn nói không thích em.”
Chỗ trái tim anh tựa hồ bị cô làm nũng nhẹ nhàng cắn một cái, cũng mặc cô muốn làm gì thì làm.
Bên tai là tiếng tim nhảy lên đầy chấn động, thiếu niên cất giọng khàn khàn, vang lên bên tai cô.
“Thích, rất thích.”
Trời mới biết anh thích cô nhiều thế nào, nhưng lại không dám thích.