Edit: Thanh Thanh
“Jingle bells, jingle bells Jingle all the way……”
Trước quầy bán quà vặt của Lục Trung bày một cây thông Noel, trong tiệm cũng phát bài hát Giáng Sinh. Trên cây thông Noel lập lòe đèn màu, còn có tất ông già noel. Lý Phương Quần không tán đồng nói: “Người Trung Quốc mà ăn mừng tết phương tây làm gì chứ? Làm cho khắp nơi hoa hòe lòe loẹt còn ra thể thống gì. Nếu như ở thời chúng tôi thì cái này gọi là sính ngoại biết không?”
Trong phòng học vang lên một trận cười ha ha.
Lý Phương Quần cũng cười: “Nhưng mà có lẽ cô giáo của các em cũ kỹ lớn tuổi rồi, không hiểu được mấy người trẻ tuổi các em. Có lẽ giáo viên tiếng Anh của bọn em còn trẻ, lại hiện đại sẽ thích mấy ngày lễ kiểu thế này.”
Giáo viên tiếng Anh bị nhắc đến thì tỏ vẻ mình thực oan.
Vào tiết tự học đầu tiên buổi tối, Trần Phỉ Phỉ kinh ngạc cảm thán mà nhìn ngăn bàn của Bối Dao: “Trời ơi Dao Dao, cậu nhận được nhiều thiệp chúc mừng thế!”
Giọng cô nàng không nhỏ nên rất nhiều bạn học đều nhìn qua, sau đó che miệng cười.
Bối Dao xấu hổ mà nói: “Phỉ Phỉ, cậu nói nhỏ chút.”
Thiệp chúc mừng Giáng Sinh hơi mỏng nhưng lại quá nhiều, dày đến bằng mấy quyển sách chồng lên nhau. Từ cao nhị đến cao tam, từ nam sinh đến nữ sinh, mọi người đều rất thích Bối Dao, thế cho nên lúc có thể quang minh chính đại mà đưa thiệp chúc mừng thì bàn của cô bị nhét đầy thiệp.
Có những cái thiệp được làm rất tinh xảo, nghe nói giá những 10 đồng, mở ra còn có thể có âm nhạc, lại có thể có hình 3D.
Ngô Mạt nghiêng nghiêng mắt mà nhìn, lại đem ba tấm thiệp mình nhận được kẹp vào trong cuốn sách, trong lòng hụt hẫng. Ba tấm thiệp của cô ta so với người ta thì chỉ như sợi lông trên người con trâu.
Trần Phỉ Phỉ vừa kinh ngạc cảm thán lại hâm mộ: “Nếu tớ có thể nhận được nhiều thiệp chú mừng như thế thì tốt rồi.”
Bối Dao vùi đầu viết đáp lễ.
Có đi có lại là chuyện căn bản, cô cũng không thể nhận thiệp của người ta mà không đáp lại được. Lần trước mua quần áo cho Bối Quân xong thì toàn bộ tiền tiêu vặt của cô đều dùng để mua thiệp chúc mừng. Thiệp cô mua cũng không đắt, chỉ có một đồng, Bối Dao viết thiệp chúc mừng lại cho các bạn nữ đáng yêu.
Thiệp của cô tuy không quý giá nhưng lời chúc rất chân thành, mỗi người đều có một lời chúc độc nhất vô nhị. Còn các nam sinh thì cô chắc chắn không thể đáp lễ, nếu cô mà làm thế thì mặc kệ là trả lời ai, ngày mai chuyện hoa hậu giảng đường yêu sớm sẽ bay đầy trời cho xem.
Thiệp chúc mừng có một tấm là cho Phương Mẫn Quân. Cô nàng học lớp số 8, thành tích rất tốt. Những năm này không bị ảnh hưởng bởi Thường Tuyết, Phương Mẫn Quân sống rất bình tĩnh, ngược lại chân thật vui sướng hơn nhiều. Thời niên thiếu khập khiễng kia biến thành một cơn mưa tuyết lớn rồi biến mất.
Bối Dao theo thứ tự viết xong hết thiệp chúc mừng nhưng vẫn để lại một tấm. Cô chuẩn bị viết cho Bùi Xuyên.
Nhưng sau nụ hôn lần trước, trong lòng cô vẫn ngượng ngùng, thế nên tấm thiệp này sau khi viết xong cho mọi người cô vẫn để trống.
Tiết tự học của buổi hôm nay là của giáo viên tiếng Anh, bởi vì trong nhà cô có việc nên Lý Phương Quần chiếm một tiết, giáo viên vật lý chiếm một tiết. Đến tiết thứ ba, đại biểu tiếng Anh lặng lẽ tuyên bố: “Giáo viên tiếng Anh đêm nay không tới, mọi người vui vẻ đi chơi Giáng Sinh đi!”
Trong phòng học truyền đến tiếng hoan hô, vận khí của lớp số 6 đúng là tốt.
Khuynh Thế cũng nắm bắt thời điểm này để kiếm tiền, mọi thứ được trang trí riêng theo chủ đề Giáng Sinh.
Khác với cây thông Noel ở quầy bán quà vặt của Lục Trung không phóng khoáng, không biết Khuynh Thế tìm được ở chỗ nào một cây tùng thật lớn, bên trên trang trí bằng những ngôi sao, như những ngôi sao lớn rơi xuống phàm trần, vô cùng xa hoa đẹp đẽ.
Vốn dĩ đây là tối thứ bảy, ngày mai được nghỉ nên đám học sinh hoặc là trộm chuồn ra hoặc quang minh chính đại nghỉ.
Bối Dao cùng đám người Trần Phỉ Phỉ cũng tới bên ngoài Khuynh Thế để xem náo nhiệt.
Trong túi áo đồng phục của cô vẫn có một tấm thiệp chúc mừng trống không.
Trần Phỉ Phỉ nói: “Oa, cái cây này vừa nhìn đã biết tốn rất nhiều tiền rồi. Quà bên trên cũng đều là thật sao?”
Bối Dao vì thế cũng ngước mắt nhìn lại.
Đèn màu rực rỡ, không trung treo một đống bông tuyết giả, bông tuyết thật lại bay múa đầy trời, đẹp như một bức tranh.
Còn Bùi Xuyên lại đang ngắm cô.
Bạn cùng phòng Bối Dao kéo tay cô, thiếu nữ sinh động đáng yêu khiến cho thế giới cũng sinh động hơn.
Bùi Xuyên đốt một điếu thuốc, đám người Kim Tử Dương thì đang hái quà trên cây.
Đây là chuyện mà kẻ có tiền mới dám làm —— hái quà xuống thì phải trả tiền gấp ba mới được mang đi.
Một nữ sinh mặc đồng phục đi tới nói: “Bùi Xuyên.”
Tầm mắt Bùi Xuyên rời khỏi người Bối Dao. Anh dựa vào dưới tàng cây, trong mắt thanh lãnh, tơi gần bên người anh có thể cảm giác được đêm đông lạnh lẽo.
Ngô Mạt nói: “Thật khéo lại gặp được cậu ở chỗ này, chúc Giáng Sinh vui vẻ. Cậu có thể nhận thiệp chúc mừng của tớ không?”
Đôi mắt đen của Bùi Xuyên chăm chú, không lộ ra vui buồn gì.
Ngô Mạt lấy hết can đảm, giọng cô ta hơi lớn một chút: “Tớ, tơ không ngại những lời đồn về cậu lúc trước, còn cả gia thế nữa. Không, không có tiền cũng không sao, tớ thật sự rất cảm ơn cậu.”
Bùi Xuyên nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng.
Ngô Mạt khó hiểu ý cười này. Lần trước trong trường học đều truyền rằng Bùi Xuyên cũng không phải người đặc biệt có tiền, nhà anh chỉ là gia đình khá giả bình thường, thậm chí anh còn có một em kế. Lúc Ngô Mạt nghe qua tin tức này thì vô cùng khiếp sợ, trong lòng có chút khó chịu với thất vọng, hóa ra không phải phú nhị đại.
Nhưng trong chốc lát cô ta lại nghĩ, lúc này Bùi Xuyên khẳng định rất cần người ở bên cạnh, nếu cô ta cho anh thấy mình không quá để ý lời đồn thì anh có thể rất cảm động không?
Ngô Mạt nghĩ như vậy nên lúc thấy Bùi Xuyên một mình đứng ở chỗ ánh đèn không chiếu tới hút thuốc thì cô ta liền đi đến.
Bùi Xuyên nói: “Thích tôi hả?”
Mặt Ngô Mạt lập tức đỏ lên. Cô ta biết Bùi Xuyên nói chuyện thẳng thắn nhưng như vậy…… Cũng khiến người ta thật quẫn bách. Cô ta gật gật đầu: “Tớ là thật lòng.”
Tươi cười trên mặt Bùi Xuyên lập tức ảm đạm xuống: “Cho nên, lần trước là cô chơi lão tử?”
Cố ý kích anh để ý đến chuyện của Hàn Trăn, để lộ ra tin tức giả rằng Bối Dao cảm động với tâm ý của Hàn Trăn.
Ngô Mạt không nghĩ tới một câu thuận miệng kia lại khiến Bùi Xuyên đoán trúng được mấu chốt trong đó, sắc mặt cô ta trắng bệch: “Không phải, không, Bối Dao xác thực có chút thích Hàn Trăn, chính miệng cậu ấy nói với tớ. Hôm nay không phải lễ Giáng Sinh sao? Cậu ấy còn nhận được quà của Hàn Trăn. Tớ không lừa cậu đâu.”
Trong mắt Bùi Xuyên tăm tối: “Câm miệng, cô ấy thích ai, hay ai thích cô ấy thì có liên quan gì đến tôi.”
Ngô Mạt không hiểu được anh là có ý gì.
Nhưng Bùi Xuyên lại cực kỳ chán ghét đứa con gái này. Cái loại mặt hàng ti tiện lại thích chơi tiểu tâm tư này chỉ có kẻ như Đinh Văn Tường mới nhìn trúng.
“Duỗi tay ra.”
Tim Ngô Mạt nhảy lên thình thịch, vươn tay ra.
Bùi Xuyên nhẹ bắn ngón trỏ, mang theo khói bụi cùng lửa nóng dừng trên lòng bàn tay cô ta, nóng đến nỗi Ngô Mạt sợ hãi kêu một tiếng.
“Cậu! Cậu……”
Bùi Xuyên nói: “Cút, đừng có làm phiền tôi.”
Ngô Mạt có chút sợ anh, nhưng lại cảm thấy nam nhân này khác hẳn vẻ văn nhã giả tạo của Đinh Văn Tường, khí chất đặc biệt Man, vô cùng dụ hoặc. Cô ta đỏ con mắt nói: “Tớ là thật lòng.”
Bùi Xuyên không kiên nhẫn cực kỳ: “Được thôi, vậy cô hãy đem tàn thuốc này ăn, như vậy tôi sẽ tin cô.”
Ánh lửa lấp lánh, đồng tử thiếu niên lại cực kỳ lãnh đạm. Ngô Mạt nói: “Mặc dù thật sự thích, sao có thể có người nguyện ý nuốt cái này chứ?”
Bùi Xuyên không nói, trong mắt không có một chút ý cười.
Sao có thể, sao có thể không có ai nguyện ý. Ít nhất nếu đổi là người khác thì cho dù có yêu cầu quá đáng hơn, anh cũng sẽ làm theo.
Ngô Mạt thấy cảm xúc của anh rất tệ, cũng không dám chọc anh mà chạy nhanh chớp biến mất.
Cách đó không xa Bối Dao nhấp môi, cô không cao hứng mà chép miệng. Trịnh Hàng nói: “Cái này tặng cho cậu, cậu là Bối Dao đúng không?”
Bối Dao ngồi ở trên thềm đá nhìn Ngô Mạt rời khỏi chỗ Bùi Xuyên.
Cô không nghe rõ lời bọn họ nói gì nhưng tâm tư lại vô cớ mà trở nên rầu rĩ. Lúc này nghe thấy Trịnh Hàng nói chuyện, cô quay đầu lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ thuần khiết, mang theo vài phần hồn nhiên của thiếu nữ động lòng người. Cô rũ mắt, thấy trên tay hắn là một cái đèn hình ngôi sao lập lòe sáng, chắc mới hái từ cây thông Noel xuống.
Bối Dao lắc đầu: “Cảm ơn cậu, tớ không cần cái này.”
Trần Phỉ Phỉ lại rất thích đèn ngôi sao kia, nhưng Bối Dao cự tuyệt, hơn nữa đây cũng không phải người ta đưa cho cô nên cô chỉ có thể nhìn với ánh mắt khát vọng, cũng không dám mở miệng.
Trịnh Hàng thấy ánh mắt bạn học của Bối Dao thì rất hào phóng nói: “Cậu thích cái đèn này sao? Tặng cho cậu đó.”
Trần Phỉ Phỉ vui vẻ cực kỳ nói: “Cảm ơn!” Rốt cuộc nhận đồ của người ta cô cũng có chút ngượng ngùng.
Trịnh Hàng nói: “Không cần khách khí, gặp mặt là duyên, cậu có thích đèn không?”
Trần Phỉ Phỉ quay đầu, lúc này mới phát hiện Bối Dao ở bên cạnh đã không thấy đâu.
~~~
Bối Dao vòng qua đám đèn màu, vỗ vỗ tuyết trên đỉnh đầu mình, tay cô đút trong túi, mà tấm thiệp kia thì nóng bỏng tay.
Bối Dao không vui khi nhìn thấy một màn vừa rồi. Cô cũng không biết cảm xúc này của mình là gì.
Thật giống như đột nhiên phát hiện một người mà mình không quá thích cùng người mà mình luôn để ý lại luôn gần nhau. Cảm giác này khiến người ta bực mình nhưng lại mờ mịt không thể phát tiết.
Cô đi qua chỗ góc tối, cánh mũi ngửi được mùi khói thuốc thực nhẹ. Cô đi vào bên trong, rời xa đám người ầm ĩ. Nơi này rất tối, ngước mắt lên thì mơ hồ có thể thấy bóng dáng lạnh lùng của thiếu niên.
Bùi Xuyên rũ mắt, ở trong đêm tối đối diện với đôi mắt sáng ngời của cô.
Ở nơi ảm đạm thế này mà đôi mắt cô còn sáng hơn cả ngôi sao trên trời, giống như quả nho mọng nước.
Sau nụ hôn ở sườn mặt kia, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Anh dựa vào cô gần như vậy, tay trái đang kẹp điếu thuốc rũ xuống.
Ánh sáng ở trong đêm tối sẽ đặc biệt rõ ràng, tay anh buộc chặt lại, dùng lòng bàn tay lặng lẽ không một tiếng động dập tắt điếu thuốc kia.
Hai người nhất thời không nói gì.
Bối Dao là bởi vì thẹn thùng và bực tức, còn Bùi Xuyên thì là vì…… Tất cả tư vị, đan xen khôn kể.
Cô nhỏ nhắn, mềm mại, lại vừa lúc đứng ở trước cây đại thụ.
Bùi Xuyên biết cả người mình toàn mùi thuốc nên có chút không được tự nhiên. Anh nhíu mày nói: “Cậu nhường đường một chút.”
Nghe đi, đây là cái kiểu nói chuyện khiến người ta chán ghét đến thế nào chứ?
Tay nhỏ của cô nhéo tấm thiệp chúc mừng một chút, không muốn đưa cho anh. Cô đứng đó bất động, vừa ủy khuất lại mờ mịt.
Bùi Xuyên nhìn cô, trong lòng khó tránh khỏi nổi lên một vòng lại một vòng gợn sóng, chua xót ngọt ngào lặp lại đan xen, tựa hồ nhân sinh của anh cứ thế chết chìm trong cảm xúc cực đoan này.
Tiếng nói của anh hơi khàn, lại không biết chính mình không tự giác nói chuyện nhẹ nhàng hơn: “Cậu làm sao vậy? Có việc gì sao?”
Gương mặt Bối Dao chậm rãi đỏ lên.
A…… Cô hình như không có việc gì thật. Cô vốn nghĩ nếu đến đây gặp được Bùi Xuyên thì sẽ tiện tay đem thiệp chúc mừng cho anh, còn nếu không gặp được thì quên đi.
Nhưng vừa nhìn thấy Ngô Mạt thì nỗi buồn hôm chạy đua Marathon mùa thu lại nảy lên. Không phải cô đã nói với Bùi Xuyên là Ngô Mạt không tốt rồi sao?
Bối Dao kỳ thật vẫn tò mò muốn biết: ngày đó tớ hôn cậu ở bệnh viện, cậu có cảm giác gì vậy? Trên mạng nói có đúng không? Nhẹ nhàng hôn một chút sẽ khiến cho hormone trong người đều nổ tung, có cảm giác kích động đến sắp chết đi sao?
Bùi Xuyên không nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của cô, chỉ thấy gương mặt động lòng người cùng cặp mắt trong trẻo ướt át trong bóng tối, khiến người ta hết sức đau lòng.
Không khí có chút xấu hổ, Bối Dao nhỏ giọng nói: “Tớ không thoải mái……”
Anh theo bản năng nhíu mày, hỏi: “Không thoải mái chỗ nào?”
Trong lòng cô thấy quái quái.
Nhưng theo bản năng cô biết nếu nói ra thì có vẻ không tốt lắm.
Nếu cô thật sự có chút, chút thích Bùi Xuyên mà nói, vậy anh có thích cô không? Anh có thể thực chán ghét ngày đó cô đầu óc nóng lên mà làm ra chuyện ngu xuẩn kia hay không?
Vì thế cô nói: “Ừm…… Choáng váng đầu.”
Bùi Xuyên nhấp môi, trong lòng anh có chua xót khôn kể. Đây là bảo bối nhà người khác, hôm qua anh mới đáp ứng cha mẹ người ta là sẽ cách xa cô một chút, không vấy bẩn lên bảo bối nhà họ. Thế mà hôm nay thấy cô tới khiến trong lòng anh lại nhịn không được dâng lên chờ mong nhỏ bé.
Anh cũng chỉ muốn nói chuyện với cô chứ không muốn gì khác.
Bối Dao lấy ra dũng khí đập nồi dìm thuyền mà nhẹ giọng nói: “Tớ có thể dựa vào cậu một chút không?”
Cô suy một ra ba, rồi tiến lên một bước, vô cùng khẩn trương mà thử thăm dò đem đầu nhỏ dựa vào ngực anh.
Cô chỉ cao thế thôi, không còn cách nào khác.
Ban đêm thực an tĩnh, tuyết dừng trên cành lá xum xuê của cây thường thanh. Dưới tàng cây, thiếu nữ nhẹ dựa trán vào ngực anh.
Trong nháy mắt thiếu niên cơ hồ cơ bắp căng thẳng, giống như bị người ta làm ma pháp định thân, không thể động đậy.
Chỗ cô dựa vào là xương sườn của anh, là trái tim của anh.
Hai tay anh, một tay vẫn còn đang cuốn băng vải, một cái tay khác thì cất giấu tàn thuốc, cả người cứng đờ để cô tùy ý dựa vào.
Cô nhất định là nghe được tiếng tim hắn kịch liệt rung động đúng không?
Ngực thiếu niên ấm áp, thoải mái cực kỳ. Người xấu tính lại lãnh đạm như anh tại sao nhiệt độ cơ thể lại cao đến như thế chứ? Thiếu nữ đem đầu dựa vào trong ngực ang, lặng lẽ cảm nhận tiếng tim anh đập.
Nhưng ngoài ý muốn của cô là tiếng tim anh đập đã không thể dùng tới tần suất để hình dung, mà là một chút một chút tăng lên, hữu lực đến chấn động.
Xong rồi xong rồi, Bối Dao có chút mờ mịt, thật sự chấn động đến đầu óc cô đều choáng váng.
Cơ bắp cả người anh cứng lại, hậu tri hậu giác khiến cô thẹn thùng, tai cũng đỏ lên.
Bùi Xuyên gắt gao cắn chặt răng, tốt xấu gì anh vẫn nhớ được ngày hôm qua mình đã đáp ứng dì Triệu cái gì. Người ta đã không màng tình nghĩa mười mấy năm, thậm chí đem cả gia sản cho mình, chỉ mong mình buông tha cho con gái nhà họ.
Anh nói: “Cậu đỡ hơn chưa?”
Thiếu nữ rụt rè nói: “Không có, vẫn còn, vẫn còn choáng váng.”
Trong nháy mắt Bùi Xuyên hỏng mất.
Dì Triệu dạy dỗ bảo bối nhà bà thế nào vậy?