Rốt cuộc cũng đến cuối tuần, Thu Đồng Tâm hứng thú bừng bừng đến cửa hàng 4S*, chuẩn bị xem chiếc xe thể thao mà cô đã sớm có dự định kia.
*4S là viết tắt của: Sales (Bán Hàng) – Servicce (Dịch Vụ) – Spare Parts (Phụ tùng chính hãng) – Global system (Kết nối toàn cầu).
Anh chàng nhân viên đẹp trai tiếp đón cô hiển nhiên có chút ngốc, bởi vì cô lái chiếc xe Aston Martin phong cách tới.
Một người chạy chiếc xe 400 vạn tới, lại chọn mua một chiếc thể thao hơn 80 vạn. Ở trong phạm vi nhận thức của hắn đại khái chỉ có hai chữ để hình dung: có bệnh.
Kỳ thật lúc trước khi cô quyết định chọn xe, cô đã nói với Bạch Tấn, anh cũng nói là cô có bệnh.
Cô lại cảm thấy cũng chẳng sao cả, ai bảo vừa vặn là cô thích nó.
Chiếc Aston Martin màu hồng lúc trước là anh hai tặng cô vào ngày lễ thành nhân, cô đã chạy suốt 5 năm. Mà bây giờ dự định cái này, chính là chiếc xe đầu tiên cô tự mình mua, ý nghĩa vô cùng.
Đương nhiên, vẫn là quẹt thẻ của Thu Dật Mặc.
Cô tiêu tiền cũng sẽ không lưu tình. Đừng nói là 80 vạn, nếu không quẹt thẻ tín dụng, cô hiện tại đến 8 vạn cũng không có nổi.
“Sao tôi lại cảm thấy vẫn là màu xám đẹp nhỉ?”
Dự định lúc trước của cô là màu vàng, nhưng hôm nay nhìn thấy hai chiếc để bên cạnh nhau, đột nhiên lại cảm thấy chiếc màu vàng kia quả thực vừa cao điệu lại hơi tục.
Thái độ của anh chàng nhân viên đẹp trai rất tốt: “Nếu Thu tiểu thư cảm thấy thích màu xám hơn cũng có thể sửa đơn đặt hàng. Chẳng qua trước mắt không có xe sẵn, còn phải chờ mấy ngày nữa.”
“Cái này thì không sao cả, tôi lại không vội. Được rồi, trước thử xe đã.”
Sở dĩ cô lựa chọn chiếc này đơn thuần là vì ngày hôm nọ đột nhiên nhìn thấy quảng cáo, cảm thấy vẻ ngoài của nó hợp mắt cô. Mua đồ giống như cô, quả thật là tuỳ hứng và cũng không có trách nhiệm.
Đây cũng là lời đầu tiên Bạch Tấn nói với cô sau khi anh vào trong cửa hàng.
Đi Pháp mười ngày, Bạch Tấn vừa đến, cũng mặc kệ có nhân viên với khách hàng khác ở đây, anh ôm cô sau đó là một trận gặm cắn mãnh liệt.
Thu Đồng Tâm thật ra cũng vô cùng phối hợp, không ngại có người nhìn chút nào. Cô vòng tay ôm chặt cổ anh, trao nhau nụ hôn nồng nhiệt dài đến năm phút đồng hồ. Ngược lại là anh chàng nhân viên đẹp trai kia không biết phải nhìn đi đâu, đỏ mặt lén lút lui qua một bên.
“Anh nhớ em như vậy sao? Khiến anh từ sân bay về nhà trước đợi em cũng không kịp.”
Nụ hôn sâu kết thúc, hơi thở Thu Đồng Tâm không ổn định, nhưng vẫn đắc ý liếc mắt nhìn giữa háng Bạch Tấn: “Lại hôn nữa đi, anh muốn cứng rồi đấy.”
Bạch Tấn ôm vai cô: “Nếu anh cứng, vậy kéo em giải quyết ngay tại chổ.”
“Ngay tại chổ có xa quá không? Anh là muốn ở tại đại sảnh này hay là ra quảng trường bên ngoài? Bên ngoài khả năng quần chúng vây xem càng nhiều nha.”
Bạch Tấn dùng một cái tay khác hung hăng nhéo cái ʍôиɠ vểnh của cô một chút: “Chú ý lời nói của em, tốt nhất đừng chọc anh, nếu cứng lên, anh thật sẽ kéo em đi hạ hoả đấy.”
Thu Đồng Tâm ủy khuất đầy mặt: “Oan uổng mà, rõ ràng là anh cường hôn người ta, mọi người đang nhìn ở nơi này đều có thể làm chứng, người ta là vô tội.”
Dứt lời cô còn cố ý cười duyên nhìn lướt qua bốn phía, vốn dĩ chỉ là đùa giỡn với Bạch Tấn, nhưng trong lúc ánh mắt vô tình chạm phải phía sau, cô lại hơi sửng sốt.
Có hai người đàn ông trẻ tuổi đang đứng ở nơi đó, bốn con mắt đều thẳng tắp mà nhìn cô chằm chằm.
Người đàn ông thân hình cao lớn cực kỳ có tính công kϊƈɦ kia khuôn mặt tuấn tú, chỉ tuỳ tiện nhìn một cái, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy toàn thân anh đều lộ ra một cổ khí thế kiệt ngạo và quái đản hoàn toàn không che dấu được.
Người đàn ông tương đối nhỏ gầy còn lại thì tươi cười đầy mặt, vừa nhìn liền biết là kiểu người dễ bắt chuyện. Thấy Thu Đồng Tâm thấy được bọn họ, hắn cũng chạy nhanh đến cười chào hỏi: “Chị dâu…”
Nói đến đây, hắn lại đột nhiên im miệng, xấu hổ mà gãi gãi đầu, sửa lời nói: “Học muội, sao khéo vậy?”
“Đã lâu không gặp nha, học trưởng.”
Thu Đồng Tâm cũng cười khanh khách mà trả lời hắn, hơi hất cằm lên chỉ hướng chiếc xe màu đen mà vừa rồi hai người đứng: “Học trưởng tới mua xe sao?”
“Đúng vậy, trận thi đấu mấy ngày trước, thiếu chút nữa xe tôi đều hỏng hết, phải mua chiếc mới tân trang lại thử tay nghề. Kế tiếp bọn tôi còn một hồi thi đấu lớn nữa, học muội có muốn đi xem hay không?”
“Gần đây tôi rất bận, đến tận nơi xem là không có khả năng, nhưng mà tôi có để ý trêи mạng, lại cầm danh hiệu đứng đầu, lợi hại nha học trưởng.”
“Ài, loại thi đấu nhỏ này không đáng nhắc tới. Em không biết chứ lúc trước ở nước ngoài mấy trận kia bị ngược có bao nhiêu thảm.”
Người đàn ông lén quay đầu lại nhìn nhìn tên bạn mặt lạnh của mình, ghé sát vào Thu Đồng Tâm thấp giọng nói: “Ba tháng trước trận ở Nhật Bản, Tinh Lan bị thương, doạ chúng tôi chết khϊế͙p͙, cứ cho rằng hắn sẽ mất mạng.”
“Tôi biết.” Thu Đồng Tâm vẫn ý cười dạt dào mà nhìn hắn: “Có thấy tin tức trêи mạng, đua xe ở trong nước vốn chỉ là giai đoạn khởi đầu, các anh có thể tham gia loại thi đấu cấp bậc chuyên nghiệp này, đã rất lợi hại.”
“Ai da học muội, chúng tôi muốn nghe chính là câu này của em. Nếu lúc ấy Tinh Lan nằm trêи giường bệnh có thể nghe được, phỏng chừng thương thế nháy mắt có thể tốt hơn phân nửa.”
“Học trưởng anh cũng đừng chọc tôi, tôi với Cổ Tinh Lan cho tới bây giờ cũng chưa có quan hệ gì.”
Hai người nói chuyện thanh âm không tính là nhỏ, người đàn ông đứng phía sau cách đó không xa kỳ thật đều có thể nghe được. Nhưng lúc trước anh vẫn luôn im lặng không lên tiếng, cho đến lúc Thu Đồng Tâm nói một câu này, anh mới đột nhiên lạnh giọng quát lớn: “Tần Hiên, đi thôi!”
Tần Hiên lén làm cái mặt quỷ với Thu Đồng Tâm, lại liếc mắt nhìn Bạch Tấn bên người cô, lúc này mới vẻ mặt thất bại mà xoay người.
Nhưng mới vừa bước được hai bước, hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn Thu Đồng Tâm, cái miệng lộ ra hàm trăng trắng: “Học muội này, tôi chính là người trung thành nhất của đảng ‘Tinh Tâm’ hai người vẫn nên hoà lại đi, mấy đồng đội chúng tôi đều là fan CP* hai người, chia tay như vậy quá đáng tiếc.”
*CP = couple: cặp đôi.
Thu Đồng Tâm cười lắc đầu với hắn, cái gì cũng không nói.
Bạch Tấn dùng ánh mắt tràn ngập địch ý thật sâu mà quét mắt người đàn ông cách đó không xa, tức giận nói: “Hắn chính là tay đua xe không biết xấu hổ chiếm tiện nghi em phải không?”
Thu Đồng Tâm buồn cười mà nhìn anh: “Đều là bạn giường như nhau, anh ta không biết xấu hổ chiếm tiện nghi em, vậy anh là cái gì? Hạ lưu đáng khinh ăn đậu hủ em hả? Nếu dựa vào thứ tự trước sau, anh ta xếp hạng phía trước anh đó.”
“Còn nói chuyện giúp hắn?”
Mang theo mục đích khoe khoang và thị uy, Bạch Tấn lại một lần nữa hung hăng đoạt lấy môi cô.
Cách đó không xa Cổ Tinh Lan nhìn một màn này, tay nắm chặt thành quyền, trực tiếp quay đầu đem ánh mắt đặt vào trêи chiếc xe mới trước mặt, còn Tần Hiên lại lắc đầu tiếc hận.
Nhìn thấy khách hàng rốt cuộc cũng ngừng thân mật, anh chàng nhân viên đẹp trai lúc này mới cười ha hả mà đi tới: “Thu tiểu thư giờ muốn thử xe không ạ?”
Liếc mắt nhìn chiếc xe thể thao màu vàng thật sự không vừa mắt này, Bạch Tấn lắc đầu chỉ vào một phía khác: “Đổi cái khác, mua chiếc này em thấy như thế nào?”
Cũng mặc kệ Thu Đồng Tâm có thái độ gì, anh ôm người đến trước một chiếc xe thể thao: “Nếu không thì mua cái này? Cái này tính năng mạnh hơn nhiều.”
“Đại ca, vừa rồi cái kia chỉ cần 80 vạn, cái này tệ lắm là 200 vạn có được hay không? Em hiện tại còn chưa có thu vào, 80 vạn này là quẹt thẻ của Thu lão đại đấy.”
“Có gì đâu. Anh mua cho em, không cần em trả tiền lại.”
“Cút, không cần anh đưa.”
“Anh lại không phải chưa từng tặng quà cho em, em đã nhận nhiều năm như vậy rồi.”
“Cái đó không giống nhau, lúc trước nhận quà không quý như vậy. Hơn nữa khi đó hai ta vẫn là anh em, anh em thân thiết nhận quà em có thể nhận. Bây giờ hai ta đều đã lên giường rồi, nếu em nhận, đó chính là giao dịch thân thể, sẽ làm em cảm thấy mình bị bao dưỡng. Em chỉ muốn làm bạn giường với anh, không muốn làʍ ȶìиɦ nhân.”
Bạch Tấn: “…”
Anh chàng nhân viên đẹp trai: “…”
“Mặc kệ, phải là chiếc này.” Thu Đồng Tâm lại kéo Bạch Tấn trở về chỗ cũ.
Anh chàng nhân viên đẹp trai ngây ngô bị lời nói của cô làm sửng sốt một lát rồi tiếp tục cười nói: “Thu tiểu thư nhìn trúng chiếc này cũng không tồi, dáng bên ngoài rất đẹp, vô cùng xứng với cô. Hơn nữa những thứ trang trí bên trong xe lại đặc biệt, chọn dùng…”
Thanh âm tràn ngập khinh bỉ và khiêu khích đột nhiên truyền đến, Cổ Tinh Lan bước chân chậm rãi đến gần, cười khẽ quét mắt xe thể thao trước mặt Thu Đồng Tâm.
“Xe này tạp âm lớn, không gian nhỏ, sàn xe cứng, động lực không đủ, lái lên vô cùng xóc nảy, độ thoải mái cơ hồ là thấp nhất trong các loại xe thể thao, so với chiếc kia của cô kém rất xa. Cô sợ đau sợ ngứa, một chút cũng chịu không nổi, lái chiếc này là muốn tìm không thoải mái sao?”