“Tôi muốn nói chuyện với người tổng quản lý.” Tống Như vẫn không muốn cứ như vậy.
Rick sâu xa nhìn Tống Như, không thể không nói, đến lúc này cô vẫn có thể kiên trì như vậy, hoàn toàn khiến người ta không có cách nào từ chối.
“Được, tôi sẽ đi thông báo một chút.”
Hiệu suất làm việc của Rick rất nhanh, nhưng không phải ai cũng có thể hỏi được cách liên lạc với Kiều Sâm, anh ta tìm khoảng hai tiếng cuối cùng cũng có được cách liên lạc với người quản lý.
“Không còn nhiều thời gian, cô tranh thủ đi.”
Anh ta đưa số điện thoại cho Tống Như.
Tống Như kiên định và nghiêm túc cầm điện thoại di động: “Chào ngài Kiều Sâm, tôi là Tống Như, xin lỗi vì làm phiền ngài trễ như vậy.”
“Chào cô, có chuyện gì thế?”
“Tôi… đánh liều hỏi ngài một chút, về hợp đồng người phát ngôn của UNIC lần này, tôi thật sự không có cơ hội sao? Thật ra tôi đồng ý cố gắng học hỏi, mong ngài có thể suy nghĩ thêm.”
Kiều Sâm hơi sửng sốt.
Anh ta đã ra lệnh rồi, không thể nào đến giờ vẫn chưa thông báo đến nơi, trừ khi trong quá trình thông báo đã gặp vấn đề.
Nhưng mà lúc này anh ta thật sự muốn nghe thử Tống Như giải thích.
“Chuyện này…”
Giọng của anh ta lộ ra vẻ phân vân, Tống Như lập tức nhận ra nói: “Tôi biết về mức độ ảnh hưởng tôi cần có thời gian, nhưng mà tôi thấy UNIC thì sẽ tự nghĩ đến bản thân, thương hiệu này khiến tôi cảm thấy kiên trì và tin tưởng, tôi cũng có lòng tin tôi có thể là một người phát ngôn xuất sắc.”
Kiều Sâm mỉm cười, trong lòng cũng có cảm giác như vậy.
Cơ hội này giống như là thượng đế đã chuẩn bị cho Tống Như, trừ cô ra thì không có ai phù hợp hơn.
“Cô Tống, thật ra kết quả bỏ phiếu hôm nay đã có rồi, người được chọn làm người phát ngôn của UNIC là cô, sợ là trong quá trình thông báo xảy ra vấn đề nhỏ, tôi rất xin lỗi.”
“Bây giờ tôi chính thức thông báo với cô, buổi sáng ngày mai đến trụ sở chính của UNIC ký hợp đồng.”
Tống Như ngẩn người.
Cô đã làm được?
“Tôi cảm thấy cô rất đặc biệt, người đại diện của cô cũng rất đặc biệt, nếu không có câu nói đó của anh ta thì có lẽ chúng tôi đã bỏ qua cô.”
“Hy vọng hợp tác vui vẻ, ngày mai gặp.”
“Hẹn gặp ngày mai.”
Sau khi Tống Như đưa điện thoại di động cho Rick thì tâm trạng vừa kích động vừa có chút nghi ngờ.
Sau khi Chị Hy và Rick biết kết quả thì đều rất vui mừng, Chị Hy trực tiếp vỗ tay nói: “Thật quá tốt, chị biết là em sẽ không thua!”
“Rick, là anh gọi điện thoại cho Kiều Sâm, mong anh ta suy nghĩ lại?”
Nếu không… Trừ anh ta ra, còn có ai tự xưng là người đại diện của cô?
Rick lắc đầu, thẳng thắn nói: “Nếu như tôi có năng lực nói vậy thì chúng ta đâu cần phải lo lắng như vậy, cô yên tâm đi, người quản lý của cô rất có năng lực.”
“Rốt cuộc là ai?”
“Chuyện này… Đến lúc đó cô sẽ biết, bây giờ anh ấy đang bận công việc, có lẽ sẽ nhanh chóng xuất hiện.” Rick lúng túng giải thích.
“Hai người nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tôi sẽ đưa hai người đi.” Rick vội vàng rời đi, anh ta sợ không chịu nổi mấy câu hỏi của chị Hy và Tống Như.
Có thể giành được vị trí người phát ngôn lần này, Tống Như thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự rất thích tập đoàn UNIC, có đôi khi có thể phát ngôn về thứ mình thích chính là chuyện khiến người ta vui nhất.
Tống Như rất muốn báo tin này cho Dương Gia Cửu biết đầu tiên, nhưng mà lệch giờ, có lẽ bây giờ anh đang ngủ.
Nhưng không ngờ, Dương Gia Cửu gửi một tin nhắn đến.
“Có tin tức tốt muốn báo cho anh biết đúng không?”
Biết anh chưa ngủ, Tống Như vội vàng gọi video lại: “Em chỉ vừa ra nước ngoài mà anh đã thức đêm làm việc rồi?”
“Không có… Chỉ là đợi em mà thôi.” Dương Gia Cửu chỉnh lại tư thế ngồi, thật sự đang ngồi trên giường lớn, chuẩn bị đi ngủ.
Tống Như cười ngọt ngào: “Gia Cửu, em làm được rồi!”
“Anh biết là nhất định em sẽ làm được.” Dương Gia Cửu mỉm cười trả lời, anh hiểu tính cách của Tống Như, chỉ có sau khi cố gắng giành được thành công thì cô mới cảm thấy vui vẻ.
Lúc đó anh thích cô cũng vì tính cách này, cũng bởi vì biết nhất định Tống Như sẽ thích nên anh làm tất cả cũng chỉ để Tống Như có thể tốt hơn, nếu không cũng sẽ không cố ý gọi điện thoại cho Kiều Sâm tranh thủ cơ hội.
“Gia Cửu… Nếu có anh bên cạnh em thì tốt rồi.”
Tống Như quá mệt mỏi, cầm điện thoại ngủ quên mất.
Dương Gia Cửu nhìn khuôn mặt đang chìm vào giấc ngủ của cô, nở nụ cười cưng chiều, anh cũng muốn ôm lấy cô lúc này, cho cô một cái ôm ấm áp nhất, nhưng mà vấn đề với tập đoàn Đường thị vẫn chưa giải quyết xong, anh không thể đi được.
Chị Hy lắn lộn khó ngủ ở căn phòng bên cạnh, cô thấy Tống Như và Dương Gia Cửu thân mật như vậy thì không nhịn được nhớ đến người kia trong lòng mình.
Nhưng mà lúc này có lẽ Trần Viễn đã ngủ rồi!?
Chị Hy phân vân rất lâu, vẫn bấm số của Trần Viễn, bất ngờ là điện thoại nhanh chóng được kết nối, hơn nữa giọng của Trần Viễn rất rõ ràng.
“Alo?”
“À, tôi… Sao cậu vẫn chưa ngủ?” Chị Hy bỗng nhiên không biết nói gì cho đúng, thậm chí giọng nói hơi run run.
“Có một số tài liệu cần xử lý nên cần phải tăng ca, phía mọi người vẫn ổn chứ?” Trần Viễn ngồi trước bàn làm việc, xoa xoa huyệt thái dương.
Sau mấy ngày ở chung, quan hệ giữa anh ta và chị Hy đã có bước tiến lớn.
Chị Hy vui vẻ kể hết chuyện hôm nay: “Tôi biết là nhất định Tống Như sẽ thành công!”
“Ừm…”
Chị Hy nhận ra trừ chuyện này thì hình như cô ấy không còn gì để nói với anh ta, vừa định nói thì nghe thấy giọng của Trần Viễn: “Vậy chị nghỉ sớm đi, ngày mai bàn chuyện hợp đồng thật tốt.”
“Tôi biết rồi, cậu cũng ngủ đi.”
Sau khi cúp máy, trong lòng chị Hy rất khó chịu, Trần Viễn hẳn là rất bận rộn, cô còn làm phiền anh ta lâu như vậy.
Bỗng nhiên hắt xì một cái, chị Hy nhận ra mình đã ngồi đờ đẫn nửa tiếng rồi.
Mà bên kia, sau khi Trần Viễn làm xong việc, đặt điện thoại di động lên đầu giường.
Cuối cùng bên cạnh anh ta cũng đã có một người có thể gọi điện đến bất kỳ lúc nào, cuộc sống của anh ta không chỉ còn có công việc, nghĩ đến sự vui vẻ của chị Hy trong điện thoại, khóe miệng anh ta không nhịn được cong cong lên.
Nếu như người khác gọi điện làm phiền lúc anh ta tăng ca, nhất định là anh ta không vui, nhưng mà chị Hy…
Là ngoại lệ.
Bởi vì đêm qua Chị Hy ngủ muộn, lại mặc quá mỏng manh nên sáng hôm sau vừa vào phòng Tống Như đã hắt xì, cô đeo khẩu trang, vẻ mặt mê man.
Tống Như quan tâm hỏi: “Bị cảm?”
Chị Hy gật đầu, sau đó lùi về sau mấy bước, giọng khàn khàn nói: “Đừng để lây cho em.”