Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.net
– —
“Nếu như, em thích, hết thảy những thứ này đều có thể là của em.” Kỷ Tu Nhiễm nhìn phía dưới, nhẹ giọng cười nói.
“Có thể là của em?” Thiếu nữ cũng hướng về phía dưới quan sát, thực sự nơi đây nhìn không khác gì một hoàng triều.
“Nhưng anh là Kỷ Hoàng, anh cam lòng đem hết thảy mọi thứ nhường cho em sao?” Nhiếp Vô Ưu trêu ghẹo.
“Nếu như, em muốn làm Nhiếp Hoàng.” Kỷ Tu Nhiễm đáp.
“Nhiếp Hoàng?” Nhiếp Vô Ưu liền vội vàng lắc đầu: “Thôi thôi, thật là khó nghe… Em làm Bạch Phong vẫn tốt hơn!”
Không cho thiếu nữ có cơ hội tiếp tục mở miệng, cánh tay của chàng trai dùng sức, một tay ôm lấy Nhiếp Vô Ưu bên cạnh mình vào lòng.
Vội vàng không kịp chuẩn bị, thiếu nữ trong nháy mắt ngã vào trong ngực của chàng trai.
Đợi Nhiếp Vô Ưu phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt đã đỏ bừng.
Nàng chưa bao giờ có loại cảm giác mặt đỏ tim nhảy như vậy. Mặc dù, cũng có rất nhiều chàng trai tướng mạo đẹp mắt, nhưng loại đặc biệt như Kỷ Tu Nhiễm, không một ai có thể thay thế.
“Không nên quá khổ cực.” Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng nói.
“Anh mới khổ cực…” Nhiếp Vô Ưu phản kích: “Đúng rồi, gần đây Đồng gia và Chu gia, và cả cái tên Lý Thuần bị anh đánh bại kia, truyền tin ra, muốn lấy mạng của anh… Anh biết chưa?”
“Không biết.” Kỷ Tu Nhiễm lắc đầu một cái.
“Hả? Không biết?” Nhiếp Vô Ưu có chút sửng sốt: “Làm sao anh lại có thể không biết, quá nguy hiểm!”
“Anh sẽ không quá để ý những lời nói vớ vẩn của đám a miêu a cẩu.” Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười.
“Nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, biết không?” Thiếu nữ mặt đầy lo âu.
“Ừm.” Kỷ Tu Nhiễm đáp.
“Sắc mặt của anh, cảm giác có vẻ không được tốt cho lắm?” Thiếu nữ quan sát tỉ mỉ khuôn mặt Kỷ Tu Nhiễm.
“Có thể là do trời giá rét, chúng ta trở về đi thôi!” Kỷ Tu Nhiễm đứng dậy, vô cùng tự nhiên nắm tay của cô bé, chợt rời khỏi nơi này.
…
Vài ngày sau.
Tổng bộ thế lực Kỷ Hoàng, bên trong thư phòng.
“Kỷ Hoàng…” Khô Cốt bước nhanh đến.
“Nói.” Kỷ Tu Nhiễm nói.
“Là chuyện liên quan đến Vô Ưu tiểu thư.” Thần sắc Khô Cốt có chút do dự.
Khô Cốt vừa dứt tiếng, chân mày chàng trai nhất thời nhíu lại: “Thế nào?”
“Vô Ưu tiểu thư… bị… bị Chu gia, Đồng gia, và cả đám người Lý Thuần gài bẫy… Bị bắt!” Khô Cốt báo cáo đúng sự thật.
Nghe tiếng, chàng trai từ trước đến giờ vốn luôn trầm tĩnh lạnh lùng, bỗng đứng bật dậy, trong mắt hiện ra hàn băng và hung ác chưa bao giờ có, trên trán nổi gân xanh.
Tay anh, đặt ở trên bàn đọc sách, như là muốn để cho mình hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nhưng mà, chỉ nghe một tiếng “rầm” thật lớn vang lên, mảnh gỗ vụn văng khắp nơi, bàn đọc sách đã nát bấy.
“Kỷ Hoàng…”
Khô Cốt cực kỳ hoảng sợ! Đời này, lần đầu tiên hắn thấy ông chủ nhà mình gần như đã mất đi lý trí. Kỷ Hoàng cho tới bây giờ luôn giỏi bày mưu lập kế, chưa từng rơi vào trạng thái như hôm nay!
“Là ai… Để lộ ra ngoài?” Chàng trai mặt không cảm xúc.
Khô Cốt có thể cảm nhận được, anh đang cố gắng áp chế dã thú sắp vượt ngục khỏi tù đày nơi sâu xa trong nội tâm.
“Kỷ Hoàng, căn bản không một ai biết quan hệ giữa ngài và Minh chủ Không Sợ Minh Bạch Phong… Tôi nghĩ, hẳn là thời điểm Vô Ưu tiểu thư tới tổng bộ chúng ta, bị người của chúng ta nhìn thấy. Sau đó, không cẩn thận tiết lộ ra ngoài…” Khô Cốt vội vàng giải thích nhanh.
“Điều tra ra, giết không tha!” Chàng trai ra lệnh.
“Vâng…”
“Không Sợ Minh bên kia, tình hình như thế nào?” Kỷ Tu Nhiễm tiếp tục hỏi.
“Người của Không Sợ Minh, cũng không biết Vô Ưu tiểu thư bị bắt. Chu gia, Đồng gia và cả Lý Thuần, lần này đã bỏ ra vốn liếng rất lớn. Nói cách khác, bọn họ cũng tổn thất nặng nề, chết mười mấy vị cao tầng. Vô Ưu tiểu thư đánh tới kiệt sức, bởi vì đối phương quá hèn hạ, số người cũng quá nhiều…” Khô Cốt nói.
Vào giờ phút này, chàng trai tỉnh táo đến đáng sợ, nhưng Khô Cốt lại có thể cảm nhận được, một bầu lệ khí đã không cách nào át chế kia.