Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.net
– —
Độc Lập Châu
Trời đông giá rét cắt thịt, cả ngày tuyết lớn, như như là lông ngỗng nhẹ bay lượn phiêu vũ trên không, rơi xuống.
Tổng bộ thế lực Kỷ Hoàng, sân nhà sau núi.
Chỉ thấy, Kỷ Tu Nhiễm mặc áo khoác ngoài, mái tóc dài màu đen đã sớm tùy ý tung bay sau lưng.
Giờ phút này, chàng trai ngồi xuống, tỉ mỉ chăm sóc cho những cây cải non tự tay mình trồng.
“Tu Nhiễm ca ca, anh đây là dự định giải giáp quy điền * à?”
* Quy ẩn giang hồ, về quê làm ruộng
Nhiếp Vô Ưu đang ngồi ở trong sân nhà, nhìn trên người Kỷ Tu Nhiễm đã dính không ít mưa tuyết, nhẹ giọng mở miệng nói.
Nàng không hiểu, vì sao chàng trai phải trồng vườn rau cải này.
“Giải giáp quy điền sao…” Kỷ Tu Nhiễm thoáng sững sờ, trong miệng nhẹ nhàng nỉ non.
“Ừm, giải giáp quy điền.” Nhiếp Vô Ưu cười nói.
“Sao vậy, đó là cuộc sống mà em mong muốn sao?” Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Nhiếp Vô Ưu.
“Cuộc sống mà em mong muốn…” Nhiếp Vô Ưu chống cằm trầm tư, một lát sau, nói: “Vài mẫu ruộng tốt, ba bữa cơm dưa muối, an nhiên đón mặt trời lặn… Thanh thanh thản thản.”
Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười: “Bỏ được sao?”
“Làm sao em lại không nỡ bỏ! Ngược lại là anh đấy, bỏ được sao?” Nhiếp Vô Ưu hướng về Kỷ Tu Nhiễm hỏi.
Nghe câu hỏi này, Kỷ Tu Nhiễm sửng sốt một chút: “Tương lai, cũng có anh sao?”
“Dĩ nhiên!” Nhiếp Vô Ưu nhanh chóng tiến lên, nắm lấy cánh tay của chàng trai: “Bất kỳ người nào không có cũng không sao… Chỉ là không thể… không có anh.”
“Nhưng anh không bỏ được.” Kỷ Tu Nhiễm lại lắc đầu một cái.
Chàng trai vừa dứt tiếng, niềm mong đợi nơi đáy mắt Nhiếp Vô Ưu, trong nháy mắt hóa thành tâm tình khó có thể dùng lời diễn tả được.
“Anh không nỡ bỏ để cho em phải ba bữa cơm dưa muối, không bằng thêm một phần xương sườn non dấm đường sốt tiêu, thấy thế nào?” Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng cười một tiếng.
Nhiếp Vô Ưu: “…” Trời má, chàng trai này, xảy ra chuyện gì!
“Tu Nhiễm ca ca, anh thật sự bỏ được sao, buông tha tất cả…” Nhiếp Vô Ưu có chút khó tin.
Tại Độc Lập Châu, anh giống như một hoàng giả quân lâm thiên hạ, cơ hồ có quyền thế đỉnh cao.
Kỷ Tu Nhiễm lắc đầu một cái, chậm rãi đứng dậy, đem áo khoác choàng lên người cô gái bên cạnh mình: “Không bỏ được, trừ phi dùng em để đổi.”
“Thật sao?” Nhiếp Vô Ưu đứng tại chỗ, nhìn cử động của chàng trai trước mặt, nhìn ngắm đôi mắt khiến cho người ta si mê, muốn cuộn tròn ngủ say bên trong đó, nội tâm đã sớm bị cảm giác ấm áp hòa tan.
“Em nói xem.” Chàng trai dùng ngón tay điểm nhẹ chóp mũi Nhiếp Vô Ưu một cái.
“Đi vào trước đi, có chút lạnh.” Kỷ Tu Nhiễm xoay người, hái một cây rau non do chính tay mình trồng: “Đây là do chính anh trồng. Người bên cạnh làm anh không yên tâm! Sau này thường tới dùng cơm, những thứ này đều rất tươi ngon.”
“Anh… trồng toàn bộ vì em?” Nhiếp Vô Ưu thần sắc kinh ngạc.
Khóe miệng chàng trai khẽ mấp máy, đáy mắt hiện ra một nụ cười. Sau khi hái rau, chậm rãi tiến lên, nắm tay của cô gái, đi về phía phòng bếp.
Bây giờ, tài nấu nướng của Kỷ Tu Nhiễm, đã càng thêm tinh tế, sắc hương vị đều đủ, vô cùng ngon miệng. Đặc biệt là món sườn xào chua ngọt, Nhiếp Vô Ưu đã hận không thể ăn sạch cả một mâm.
Chỉ bất quá, thiếu nữ lại không thích ăn chay, chỉ ăn thịt, trừ rau cải Kỷ Tu Nhiễm trồng.
Chạng vạng tối, đỉnh núi tổng bộ thế lực Kỷ Hoàng, từ nơi này nhìn xuống, huy hoàng khắp chốn, nhìn không sót một thứ gì.
Chàng trai ngồi ở đỉnh núi, thiếu nữ ngồi ở bên cạnh của chàng trai.
“Vì những thứ này, anh đã nỗ lực thật lâu.” Thiếu nữ nhẹ giọng nỉ non.
“Đúng vậy, bắt đầu từ khi còn thiếu niên, đến nay còn chưa kết thúc.” Kỷ Tu Nhiễm gật đầu.
“Hiện tại Không Sợ Minh của em cũng rất lợi hại. Thật kỳ quái, mấy thế lực trước đó chèn ép bọn em, vậy mà hiện tại đều biến mất toàn bộ rồi…” Nhiếp Vô Ưu nói.
“Vậy thì tốt rồi!” Kỷ Tu Nhiễm cười nói.
“Ồ… Không phải là anh làm đấy chứ?” Thiếu nữ nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm.
“Không phải!” Chàng trai lắc đầu một cái.
“Khả nghi!” Nhiếp Vô Ưu chép chép miệng.