Bạch
Cẩm Tú rất dứt khoát, quyết định dọn ra khỏi cùng Nhiếp Tái Trầm sống ở dinh
thự phía sau trụ sở Bộ tư lệnh.
Nhiếp
Tái Trầm thì thấy không hợp lý cho lắm.
Nơi
đó tuy rằng tốt hơn nhiều so với nhà ở của người dân bình thường ở Quảng Châu,
dù sao cũng là biệt thự, phòng lớn tam tiến tứ phương, còn có cả đình viện,
nhưng lại quá cũ nát, không thể nào sánh bằng Bạch gia mà cô đã quen sống từ
nhỏ. Anh không muốn cô vì mình phải chịu khổ cực. Nhưng nếu không đồng ý, lại
sợ cô nghĩ anh không muốn cô ở gần mình, dĩ nhiên không dám nói gì thêm, chỉ
biết gật đầu.
Tình
thế của Quảng Châu giờ đã tạm ổn định, không lâu trước đó Bạch Thành Sơn đã
quay về Cổ thành. Dù ông còn ở đây phản đối, Bạch Cẩm Tú chưa chắc đã nghe,
huống chi là lời khuyên của Bạch Kính Đường và Trương Uyển Diễm?
Ngày
hôm sau, quản sự Bạch gia dẫn người đến đó dọn dẹp lại, Bạch Cẩm Tú thì thu dọn
đồ đạc.
Trương
Uyển Diễm từ nhà mẹ đẻ trở về, nghe thế thì vội sang xem, xem xong thì lắc đầu
thở dài, khuyên em chồng đang thu dọn đồ:
–
Tú Tú à, nơi đó chị vừa đến xem qua rồi, hai em ở đó nhỏ thì không nhỏ, nhưng
cũ nát quá, trong viện toàn cỏ, gạch thì đầy rêu, mùa xuân luôn ẩm thấp, ánh
sáng cũng không tốt. Em ở nhà đang tốt đẹp, tự dưng đến đó sống làm gì?
Bạch
Cẩm Tú nói:
–
Cỏ nhiều thì nhổ đi, thiếu ánh nắng thì thêm cửa sổ, quét lại vôi cho mới,
tường trắng xanh dễ nhìn, không thành vấn đề đâu chị ạ.
Quần
áo của Nhiếp Tái Trầm không nhiều lắm, thu dọn xong, cô tiếp tục dọn đồ của
mình.
Trương
Uyển Diễm cũng đã lờ mờ đoán được có chuyện rồi.
Chị
ta hồi trước cũng nghĩ tới, Nhiếp Tái Trầm theo cô út sống lâu dài ở Bạch gia,
bên ngoài chắc chắn có nhiều người buôn chuyện nói ra nói vào, nhưng thấy Nhiếp
Tái Trầm cũng không để ý, chị ta dĩ nhiên cũng không nhiều chuyện, mà cô út sống
trong nhà thì yên tâm hơn.
Cô
út trong chuyện này vốn cũng không để bụng, không hiểu tại sao giờ lại đột ngột
muốn dọn ra ngoài.
–
Có phải em nghe thấy người ngoài nói gì phải không? – Trương Uyển Diễm hỏi.
Thực
ra bản thân chị ta nghe được cũng không ít.
Bạch
Cẩm Tú khựng lại, sau đó tiếp tục gấp quần áo.
–
Chị nói này sao em lại không hiểu vậy? Nếu Tái Trầm muốn ra ngoài ở, em dĩ
nhiên không thể ở lại đây được. Nhưng chị nghe nói lúc trước cha muốn mua nhà
để bọn em ở ngoài, là cậu ấy nói ở nhà chúng ta. Giờ cậu ấy chưa nói gì cả, em
sao phải dọn đi?
Bạch
Cẩm Tú ngập ngừng, nói:
–
Chị dâu, hồi trước dù cha có cho bọn em nhà để ở, thì cũng là tiền của Bạch gia
chúng ta. Có lẽ anh ấy cảm thấy không khác gì nhau, bởi vậy mới chọn ở nhà
chúng ta. Anh ấy là người có tâm sự cũng không nói. Trước kia thì thôi, giờ anh
ấy đã khác, còn ở nhà chúng ta, em sợ anh ấy để ý cũng không nói ra.
–
Huống hồ, dù anh ấy thật lòng không để ý, em cũng không muốn để anh ấy bởi vì
em mà bị người khác nói sau lưng.
Cô
bổ sung thêm một câu.
Trương
Uyển Diễm vô cùng ngạc nhiên, không ngờ em chồng lại nghĩ được như thế.
Chị
ta nhìn Bạch Cẩm Tú thở dài:
–
Được được, em có lý. Đúng là làm người ta hết cách mà.
Nếu
sự việc không thể thay đổi, Trương Uyển Diễm cũng đành phải phối hợp, qua bên
kia đích thân giám sát, chỉ huy người làm dọn dẹp cỏ dại, tu sửa tường vây,
quét vôi lại trong phòng, sửa nóc nhà, bỏ hết những đồ gia dụng quá cũ đi, bận
rộn nửa tháng, bổ sung bày biện lại nhà cửa, cuối cùng cũng tạm xong.
Hôm
nay, sáng sớm Nhiếp Tái Trầm đã đi đảo Trường Châu Hoàng Bộ, một bộ đồ gia dụng
mới được đưa đến, Trương Uyển Diễm cùng Bạch Cẩm Tú bố trí sắp xếp. Hai người
bận rộn chỉ huy người làm khiêng đồ đặt vào vị trí, Trương Uyển Diễm có quan hệ
thân thích với chưởng quầy đưa đồ đến, liền tiễn người ta ra ngoài.
Tòa
dinh thự này tuy liền kề với Bộ tư lệnh, nhưng hai nơi cổng khác nhau, ở giữa
lại không thông. Từ cổng lớn của tòa nhà đi ra ngoài là con đường khá yên tĩnh,
thường ngày xe ngựa qua lại không nhiều lắm, chỉ có người sống phụ cận đi qua
đi lại. Dọc con đường này đi mấy chục bước rẽ phải, trên con đường cái rộng,
chính là Bộ tư lệnh.
Trương
Uyển Diễm cùng chưởng quầy đứng ở cửa nói chuyện, bỗng thấy trên đường có hai
kiệu phu nâng một cái kiệu nhỏ vải xanh từ đường nhỏ rẽ vào, người đi theo bên
cạnh trông giống như người hầu gánh hát quán rượu gì đó, đi thẳng đến đầu đường
kia. Chị ta giật mình, vội xin lỗi chưởng quầy, sau đó bám theo. Quả nhiên, cỗ
kiệu kia dừng ở một góc đường cách cổng lớn Bộ tư lệnh một chút, rèm kiệu được
vén lên, bên trong xuất hiện một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp mặc bộ váy màu xanh
trắng, cô gái nói với người hầu mấy câu, người hầu kia chạy vào cổng lớn.
Trương
Uyển Diễm đi lên chút, nghe người hầu hỏi thăm Nhiếp tư lệnh, vệ binh nói Nhiếp
tư lệnh đi vắng rồi. Người hầu liền hỏi khi nào về, vệ binh nói không biết.
Người hầu chần chừ, lại hỏi Nhiếp tư lệnh đi đâu có thể cho biết được không,
mình có việc muốn tìm.
Vệ
binh không kiên nhẫn nói:
–
Cậu là người ở đâu? Việc quan trọng thì nói với tôi, chờ Tư lệnh về thì sẽ
chuyển lời cho cậu.
Người
hầu lại không dám nói gì, quay đầu lại nhìn cỗ kiệu, chạy trở về, bẩm lại.
Cô
gái bên trong kiệu lặng thinh một lát, nhỏ nhẹ nói:
–
Vậy ở đây chờ đi, muộn chút chắc là chờ được.
Người
hầu vâng dạ, bất ngờ phía sau bỗng có tiếng nói:
–
Nhiếp tư lệnh là người mà ai cũng có thể gặp được hay sao? Nếu có việc thì cứ
nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời hộ cho.
Người
hầu quay lại, phía sau là một thiếu phụ ăn mặc xa hoa, vừa nhìn là biết phu
nhân nhà quyền quý, hai mắt lạnh lùng nhìn bên này, cậu ta bất giác không dám
nói gì, nhìn sang cô gái trong kiệu.
Cô
gái ngập ngừng, hỏi:
–
Xin hỏi phu nhân là ai?
Trương
Uyển Diễm nhìn cô ấy:
–
Cô chính là Tiểu Ngọc Hoàn của gánh hát Hỉ Phúc Thuận đúng không? Cô hỏi tôi là
ai? Tôi chính là chị dâu của Nhiếp tư lệnh mà cô đang muốn tìm đây.
Sắc
mặt Tiểu Ngọc Hoàn bất giác tái nhợt, rụt rè xuống kiệu, nói:
–
Bạch thiếu phu nhân, em không biết chị, vừa rồi thất lễ. Cũng không có gì quan
trọng, hôm nay đi ngang qua, nhớ lần trước bị ngập lụt được Nhiếp tư lệnh hỗ
trợ gánh hát bọn em, muốn đến cảm ơn anh ấy thôi. Nhiếp tư lệnh đi vắng, em
cũng nên quay về, không dám làm phiền đến thiếu phu nhân nữa ạ.
Cô
ấy hơi khom người với Trương Uyển Diễm, lên kiệu, vội vã mà đi.
Trương
Uyển Diễm nhìn theo cỗ kiệu biến mất ở giao lộ xong mới quay trở lại, không
nhắc một câu với Bạch Cẩm Tú, tiếp tục giúp cô dọn dẹp nhà cửa.
Qua
hai ngày nữa, nhà ở đã xong đâu đấy có thể vào ở được rồi, Trương Uyển Diễm
phái người qua đó, chọn ngày lành, đưa Bạch Cẩm Tú đang nôn nóng mà dọn vào.
Em
chồng được như ý nguyện sống với Nhiếp Tái Trầm lại cách Bộ tư lệnh rất gần,
nhưng trong lòng Trương Uyển Diễm lại nhớ tới một chuyện, chính là Tiểu Ngọc
Hoàn mà ngày đó đụng mặt.
Tiểu
Ngọc Hoàn này có suy nghĩ gì, Trương Uyển Diễm không cần đoán cũng biết, chị ta
đã gặp nhiều rồi. Từ sau lần nhận cuộc điện thoại kia, chị ta vẫn luôn ghi nhớ,
giờ em chồng đơn độc dọn ra ngoài, cần phải lập tức xử lý, tránh cho ngày nào
đó xảy ra chuyện, làm em chồng bị tổn thương, ảnh hưởng đến tình cảm của hai vợ
chồng.
Quyết
định rồi, rời khỏi nhà em chồng xong, chị ta cùng ngày đi ra ngoài một chuyến,
ngày hôm sau, ngồi kiệu đi vào thành nam, tìm gánh hát Hỉ Phúc Thuận kia.
Hỉ
Phúc Thuận vốn là một trong bốn gánh hát hàng đầu Quảng Châu, Tiểu Ngọc Hoàn nhờ
ngón giọng và dung mạo dáng người mà cũng dần dần có danh tiếng. Không ngờ lần
trước Bạch gia mời gánh hát tuồng lại loại bỏ Hỉ Phúc Thuận, nhân cơ hội đó các
gánh hát khác âm thầm công kích, cộng thêm dân chúng gió chiều nào theo chiều
đó, dần dà danh tiếng giảm đi. Hiện tại tình trạng tuy không quá khó khăn,
nhưng đích xác làm ăn không bằng như trước, khách theo đuổi say mê ủng hộ Tiểu
Ngọc Hoàn cũng càng vắng. Tháng vừa rồi Tiểu Ngọc Hoàn diễn một vở diễn mới,
bầu gánh hát vốn hy vọng cô ấy một lần nữa vận đỏ xoay mình, nhưng cảnh náo
nhiệt không có, ngoài một vài khách cũ còn hỗ trợ, nhưng còn xa mới đạt được
như mong muốn. Biết Tiểu Ngọc hoàn có quen biết với Tư Lệnh Nhiếp Tái Trầm,
liền ép cô đi tìm anh, bảo cô mời Nhiếp Tái Trầm trợ giúp, nếu có được sự ủng
hộ của anh, để người khác biết được quan hệ hai người không phải bình thường,
giá trị con người dĩ nhiên tăng mạnh, cộng thêm, có anh âm thầm giúp đỡ, lo gì
tiền đồ sau này.
Tối
nay có buổi diễn, vé đã bán hết rồi, nhưng giá lại rẻ hơn trước gấp mấy lần.
Nhà dột còn gặp mưa cả đêm, tối hôm qua, chủ sân khấu mà gánh hát thuê tới tìm,
nói nơi này đã có dùng cho việc khác, họ sẵn lòng bồi thường tiền để gánh hát
trong vòng ba ngày phải dọn đi ngay.
Một
gánh hát to như vậy, trong vòng ba ngày biết dọn đi đâu. Bầu gánh tìm mọi cách
năn nỉ, đối phương rất kiên quyết, chỉ nói mình đã có kế hoạch sử dụng khác.
Bầu gánh lòng đầy phiền não, lại gọi Tiểu Ngọc Hoàn tới, nửa là cầu xin nửa là
ép bức, muốn cô mau chóng nghĩ cách đi tìm Nhiếp Tái Trầm giúp đỡ, lại được cho
biết thiếu phu nhân Bạch gia tới, vô cùng kinh ngạc, vội vã mời khách vào, cung
kính mời ngồi ghế trên, pha trà tốt nhất, sau đó đứng sang một bên, cười nịnh
nọt hỏi chị ta có việc gì.
Trương
Uyển Diễm nói:
–
Gọi con gái nuôi Tiểu Ngọc Hoàn của ông tới đây.
Bầu
gánh nghe giọng điệu chị ta không hề có ý tốt, trong lòng sợ hãi, thầm trách
Tiểu Ngọc Hoàn vô dụng, chính chủ không mời được, lại đưa người của Bạch gia
tới, nhưng không dám hỏi nhiều, vội vã cho người gọi Tiểu Ngọc Hoàn tới.
Tiểu
Ngọc Hoàn đi vào, cụp mắt cúi đầu, đứng nép một bên.
Trương
Uyển Diễm bảo bầu gánh ra ngoài, lạnh nhạt nói:
–
Ngày đó vô tình gặp cô ở bên ngoài Bộ tư lệnh, âu cũng là duyên phận. Tôi thấy
cô lúc ấy mặt mày u sầu, còn nói muốn chờ Nhiếp tư lệnh về. Hôm nay tôi đến
đây, thay mặt Nhiếp tư lệnh hỏi cô, cô tìm cậu ấy có việc gì?
–
Ở trước mặt tôi, cô đừng có đáp bừa là đi ngang qua muốn cảm ơn gì đó. – Chị ta
bổ sung thêm một câu.
Tiểu
Ngọc Hoàn lí nhí đáp:
–
Thiếu phu nhân hỏi, em cũng không dám giấu. Nguyên nhân là lần trước quý phủ
mời gánh hát hát tuồng, cũng không biết tại sao Hỉ Phúc Thuận lại không lọt vào
mắt quý phủ. Sau lần đó, tình trạng chúng em trở nên khó khăn, cha nuôi em càng
ngày càng phiền não. Em thấy cha tuổi đã cao, thật sự không đành lòng, nên mới
nghĩ đi tìm Nhiếp tư lệnh để cầu một ân tình. Nếu bọn em có làm gì không đúng,
đắc tội với đại nhân, mong đại nhân đại lượng, gánh hát bọn em nhất định sẽ
sửa.
Trương
Uyển Ngọc đánh giá Tiểu Ngọc Hoàn:
–
Cô rất biết ăn nói. Tiếc là, những lời nói ra từ cái miệng nhỏ này đều là lừa
dối cả. Nếu vì cái này, hôm trước gặp tôi, sao không nói như thế? Tôi không
phải người Bạch gia à? Có gì cầu xin cớ gì cứ phải tìm Nhiếp tư lệnh mới nói
được?
Gương
mặt Tiểu Ngọc Hoàn đỏ hồng lên, cúi đầu không nói gì.
–
Người như cô tôi gặp nhiều rồi. Mười thì có tám chín thân thế điêu linh, đích
xác đáng thương. Tiếc là, tâm nhãn bất chính, nói khó nghe một chút thì là
không biết xấu hổ. Nhiếp Tái Trầm là đàn ông đã có vợ. Lúc kết hôn với cô út
nhà tôi, báo chí Quảng Châu đã đăng khắp tin tức, nơi nơi đều bàn luận đến, cô
là mắt mù hay tai điếc vậy, cô không biết à? Rõ là biết, vậy mà còn nhiều lần
đi gặp cậu ấy, hay là cô muốn thay thế cô út nhà tôi?
Đôi
vai Tiểu Ngọc Hoàn run lên, cuống quít lắc đầu:
–
Em tự biết mình, không dám có suy nghĩ đó đâu ạ.
Trương
Uyển Diễm cười nhạt:
–
Nói hay nhỉ. Không dám thay thế cô út nhà tôi, nhưng lại muốn làm nhỏ, hoặc là
làm người hầu không danh không phận cô cũng nguyện ý đúng không? Nếu vậy, tôi
cũng không ngại sắp xếp một nhà cho cô. Tôi nghe nói thành nam có ông Lưu rất
mê đắm cô, muốn cưới cô làm vợ thứ chín của ông ta thì phải. Ông ta tuổi cao
nhưng có tiền. Cô tìm đàn ông còn không phải là để hưởng phúc à? Khế ước bán
mình của cô còn ở chỗ bầu gánh đúng không? Tôi tới đây là để giúp cô được vẻ
vang gả ra ngoài, cô thấy sao?
Tiểu
Ngọc Hoàn mặt tái nhợt, quỳ xuống, dập đầu liên tục, khóc lóc nói:
–
Em biết sai rồi. Cầu xin thiếu phu nhân tha cho em. Sau này em không dám nhiều
chuyện nữa.
Trương
Uyển Diễm nhìn cô ấy chằm chằm, chờ cô ấy dập đầu mười mấy cái, khóc đến lả cả
người, mới nheo mắt lại, ngoảnh ra cửa, quát to:
–
Nghe lén, vào đây cho tôi.
Bầu
gánh giật mình hoảng sợ, vừa rồi vì sợ Tiểu Ngọc Hoàn nói là do mình ép cô ấy
đi nhờ vả người ta, cũng may cô ấy không khai ra, bấy giờ mới thở hắt ra nhẹ
nhõm, cuống quít đi vào.
Trương
Uyển Diễm lạnh lùng nói:
–
Nơi này tôi nhìn trúng, hạn các người trong vòng ba ngày phải dọn đi lập tức.
Không đi, đừng trách tôi cho người phá cái gánh hát rách nát đi đấy.
Nói
xong, chị ta đứng lên bỏ đi về.
Bầu
gánh đã nghe hết nội tình, giờ tự bảo vệ mình là quan trọng, cũng chẳng quan
tâm đến tình cảm cha nuôi con gái nuôi nữa, vội ngăn Trương Uyển Diễm lại:
–
Thiếu phu nhân yên tâm, ngày mai, không, đêm nay biểu diễn cũng không cần nó
diễn nữa. Đêm nay tôi sẽ đuổi nó đi. Cầu xin thiếu phu nhân bớt giận, tha cho
gánh hát chúng tôi. Chúng tôi trên dưới có mấy chục người, còn có người già trẻ
nhỏ, nếu không có nơi để diễn, bảo chúng tôi biết sống sao đây.
Tiểu
Ngọc Hoàn ngã xuống đất, mặt trắng như tờ giấy, hai mắt đẫm lệ.
Trương
Uyển Diễm dừng bước, liếc nhìn Tiểu Ngọc Hoàn hừ một tiếng:
–
Cũng được. Ông trả khế ước bán mình cho cô ta, tôi để lại địa chỉ, ông bảo cô
ta ra khỏi Quảng Châu. Tôi biết một ổng chủ gánh hát rất nổi danh, để ông ta
thu nhận, dạy dỗ đào tạo, ngày sau chỉ cần bản thân còn theo đuổi nghề hát
kịch, nghĩ cũng không đến mức đói chết.
Chị
ta lại cười nhạt:
–
Thế đạo này, người nào mà chẳng thấy bản thân có điểm khó xử. Các người cũng
vậy, tôi cũng thế. Nhưng tôi không quan tâm đúng hay sai, tôi chỉ quan tâm
người có thể uy hiếp đến chúng tôi mà thôi.
–
Không dám không dám! Xin nghe theo phu nhân. Tôi lập tức trả khế ước bán mình
cho nó. Con còn không mau cảm ơn thiếu phu nhân có ơn với con đi. – Bầu gánh
thúc Tiểu Ngọc Hoàn.
Tiểu
Ngọc Hoàn gắng bò dậy, vừa run rẩy rơi lệ, vừa dập dầu với Trương Uyển Diễm.
Trương
Uyển Diễm cũng không nhìn lấy một cái, quay người bỏ đi.