Trời tối dần, Nhiếp Tái Trầm đợi cả một ngày cuối cùng mới có người tới gọi.
Một hạ nhân Bạch gia tới, đưa A Tuyên đi, đồng thời truyền tin miệng, Bạch lão gia gọi anh đến thư phòng.
Nhiếp Tái Trầm biết, Bạch Thành Sơn đã có quyết định xử lý mình rồi.
Đối với điều này, anh đã chuẩn bị tinh thần chấp nhận từ lâu. Anh không hỏi nhiều, đi đến thư phòng, thấy cửa đã mở sẵn, bên trong đèn sáng trưng nhưng không thấy một ai. Bạch Thành Sơn không ở trong này, hạ nhân Bạch gia dẫn đường bảo anh vào trước, nói lão gia sẽ đến ngay.
Nhiếp Tái Trầm đi vào, đứng ở một bên, lẳng lặng chờ đợi.
Đợi được một chốc lát, Bạch Thành Sơn vẫn không thấy đâu, bất ngờ là, Bạch Cẩm Tú lại tới, và càng bất ngờ hơn, cô ấy để xõa tóc, gương mặt tươi tắn trước kia giờ trắng bệch, đi phải bám vào tường, còn cúi đầu, như là không cẩn thận sẽ ngã.
Dựa theo kế hoạch của Bạch Cẩm Tú, đêm qua cha chia rẽ uyên ương, người yêu bị gia trưởng phong kiến vô tình ép buộc phải rời khỏi đây, hôm nay lẽ ra cô nên nhốt mình trong phòng, khóa trái cửa lại, cự tuyệt cơm nước, bày tỏ sự phản kháng của mình cùng với sự quyết tâm kiên định theo đuổi tự do yêu đương. Chỉ cần tuyệt thực hai ba ngày, cha nhất định sẽ đau lòng mà xuống nước làm hòa. Chỉ cần ông mềm lòng trước, thì mình sẽ dễ nói chuyện rồi.
Lẽ ra mọi thứ tiến triển thuận lợi. Sáng hôm nay, từ Lưu Quảng, lão Từ, rồi đến A Tuyên cùng với Hổ Nữu mấy hôm trước đã trở lại lần lượt tới gõ cửa phòng cô, sợ cô đói ngất xỉu mà gọi cô đi ăn cơm, cô phớt lờ không nghe. Nhưng tới chiều, khi bụng đói dán vào lưng rồi, cô bắt đầu hối hận bản thân thiếu kinh nghiệm, suy nghĩ không chu đáo, hôm qua nên trộm mang đồ ăn vào phòng giấu đi mới đúng chứ. Giờ thì hay rồi, chẳng có gì cả, cô sắp chết đói rồi.
Ấm trà trên bàn vào lúc đêm đã bị cô uống sạch, lá trà cũng ăn sạch không còn một cọng, nhưng những cái này chẳng những không làm cô đỡ đói mà còn làm cô càng đói cồn cào hơn, lại không thể ra ngoài để đi ăn, trong lòng chỉ mong ngóng cha biết được tin mình tuyệt thực một ngày, bởi thương con gái mà chịu nhún xuống.
Để tiết kiệm sức, cô đành phải nằm trên giường. Đang ôm cái bụng rỗng đang giày vò mình thì nghe Hổ Nữu gõ cửa, nói lão gia bảo cô đến thư phòng.
Nhất định là cha thương mình, muốn nói chuyện làm hòa với mình rồi.
Bạch Cẩm Tú mừng như điên, lập tức lò dò xuống giường, tóc cũng chẳng chải, còn xoa cho nó bù xù thêm, xỏ giày thêu rồi đi thẳng đến thư phòng. Lúc sắp đến, run rẩy bám vào tường đi vào, đầu cúi gằm, giọng yếu ớt:
– Cha ơi…
Đói là đói thật, giờ giả bộ thêm một chút cũng rất hợp tình hợp lý. Nhưng cô không thể ngờ rằng, vừa gọi ông cụ xong, ngẩng lên chẳng phải là cha mà là Nhiếp Tái Trầm tối qua đã rời đi rồi.
Bất giác, hai người một đứng trong một đứng ở cửa, bốn mắt nhìn nhau, vừa kinh ngạc, cũng vừa có chút xấu hổ, bầu không khí trở nên lúng túng.
Sau yên lặng ngắn ngủi, Bạch Cẩm Tú phản ứng trước, quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa, cũng không vịn vào tường nữa, đóng cửa lại, đi tới bên cạnh anh, nhỏ giọng nói:
– Tối qua anh đi rồi mà? Sao lại ở đây?
Cô dừng lại, bỗng hiểu ra:
– Hay là anh cũng được cha em gọi tới?
Nhiếp Tái Trầm nhìn nhìn cái đầu như tổ quạ của cô, gật gật đầu.
Bạch Cẩm Tú thật sự không hiểu trong hồ lô của cha đang bán thuốc gì, nhưng nghĩ nghĩ, chắc vẫn là làm thế nào để chia tách hai người ra, để mình hết hy vọng. Vì thế tiếp tục khích lệ anh:
– Đến mức này rồi, anh nhất định phải kiên trì, không được mềm lòng đâu. Anh đừng sợ, em không bỏ mặc anh đâu. Chờ em với cha em nói chuyện, em sẽ nhắc tới anh, để ông ấy đồng ý không làm gì anh nữa.
Nhiếp Tái Trầm lặng thinh.
Người này lúc nào cũng vậy, miệng ngậm chặt như miệng hồ lô. Giờ cô cũng dần dần hiểu tính cách anh rồi, mọi việc, nếu anh không nói rõ là “không”, vậy thể hiện là anh đồng ý – dù không phải là thật lòng. Nhưng cái này, lại chẳng liên quan tới cô, cô chỉ cần đạt được mục đích là được.
Cô yên tâm rồi.
Bụng thật sự đói không chịu nổi, cô thấy trên bàn có bánh hạt dẻ mà mình thích ăn, có vẻ như mới làm, vàng ruộm, lại mềm nữa, hấp dẫn vô cùng, nói xong rồi thì mặc kệ Nhiếp Tái Trầm, vội vàng chạy tới cầm đĩa lên, nhón một cái đang định đút vào miệng, mắt nhanh chóng liếc anh, dùng tư thái nhã nhặn quay người đi, lúc này mới ngấu nghiến ăn. Nhưng mới cắn được hai miếng, còn chưa thẩm ra mùi vị gì thì nghe ngoài cửa có tiếng gọi “lão gia”.
Cô giật mình quay lại, thấy Lưu Quảng đẩy cửa ra, cha cũng xuất hiện ở cửa.
Bạch Thành Sơn tới rồi.
Ông đứng ở cửa, nhìn con gái một tay cầm cái bánh đang cắn dở, tay kia còn đang cầm đĩa bánh, biết là cô đói lả rồi, bình thản nói:
– Không phải đang đòi tuyệt thực à, mới tí thôi đã không chịu nổi rồi à?
Bạch Cẩm Tú hối hận không để cha thấy dáng vẻ yếu ớt lúc nãy của mình, giờ còn muốn giả bộ nữa thì không kịp rồi, bèn nhét hết cái bánh vào miệng, nuốt xong, mới đặt đĩa xuống, chỉ vào Nhiếp Tái Trầm, nói:
– Anh ấy biết con cả ngày không ăn gì, nên thương con, nãy cứ ép con phải ăn. Con là vì anh ấy thôi.
Bạch Thành Sơn không nhìn Nhiếp Tái Trầm, cơn giận trong lòng vẫn chưa tiêu hết, hừ một tiếng, đi vào ngồi xuống.
Bạch Cẩm Tú lập tức trở lại đứng bên “người yêu”.
Bạch Thành Sơn nhìn con gái cưng đứng sóng vai với thằng nhóc họ Nhiếp, hai đứa đúng là trai tài gái sắc, rất đẹp đôi, nhớ tới hồi nhỏ con gái rất hay ngồi trên đùi mình gảy bàn tính, trong lòng vừa thương lại vừa xót.
Con gái lớn rồi không thể giữ lại được. Ông còn muốn làm mặt lạnh, thể hiện uy phong của cha vợ, dạy dỗ ông con rể tương lai này một trận trước đã, nhưng giờ lại không đành lòng, cũng không định nói gì thêm, chỉ nói:
– Các con biết mình sai ở đâu không? Không báo với trưởng bối, tự định chung thân. Trong mắt các con, có còn người cha này hay không?
Ông vừa mở miệng, từ ngữ khí hay ngụ ý trong lời nói, khác hoàn toàn với tối qua.
Chẳng những Nhiếp Tái Trầm nhạy bén nhận ra Bạch Thành Sơn khác thường mà Bạch Cẩm Tú cũng cảm thấy cha mình rất khác.
Nhưng khác ở chỗ nào, cô lại không thể nói rõ được.
Cô chần chờ, quyết định không nói gì, để xem cha còn muốn nói gì nữa, mình sẽ tùy cơ ứng biến.
Bạch Thành Sơn bởi sự yên lặng của con gái và chàng thanh niên kia mà chột dạ, trầm ngâm một lát, quyết định nói thẳng.
– Tái Trầm!
Ông gọi một câu, giọng rất ôn hòa.
Nhiếp Tái Trầm kinh ngạc.
Bởi Bạch tiểu thư, mà Bạch Thành Sơn rõ ràng rất hận mình, sao giờ lại đột nhiên gọi mình là “Tái Trầm”, thái độ còn rất ôn hòa hiền từ?
Anh do dự, ngước mắt lên, nhìn Bạch Thành Sơn.
– Bác nhớ bữa cơm lần trước cháu có nói trong nhà còn có mẹ già đúng không? Sức khỏe của bà thế nào, có tiện đón bà đến đây không?
Nhiếp Tái Trầm càng nghi hoặc.
Bạch Thành Sơn đột ngột muốn mẹ mình tới đây, lẽ nào là muốn hỏi tội bà? Nhưng ngữ khí của ông không giống như là sẽ làm vậy.
Anh ngập ngừng, sau đó thận trọng đáp:
– Gia mẫu ở nhà cũng khỏe ạ, cám ơn Bạch lão gia quan tâm. Nhưng cháu không hiểu ý của Bạch lão gia, mong được Bạch lão gia nói rõ hơn ạ.
Bạch Thành Sơn lại sầm mặt xuống:
– Cậu và Tú Tú đã vậy rồi, còn gọi bác là Bạch lão gia à?
Nhiếp Tái Trầm vẫn không hiểu gì.
Nghe ý tứ này, Bạch Thành Sơn muốn mình đổi xưng hô với ông ấy. Nhưng không gọi ông là Bạch lão gia, vậy thì gọi là gì? Liên tưởng tới thái độ vô cùng ôn hòa vừa rồi của ông, trong lòng anh bỗng xẹt lên một ý nghĩ, tim theo đó cũng nhảy lên theo, huyết dịch cả người như trong khoảnh khắc đều cuồn cuộn chảy vào tim..
Nhưng mà ý nghĩ này vừa nhảy ra lập tức đã bị anh phủ định.
Không thể nào.
– Bạch lão gia, bác…
Anh dừng lại.
Lưu Quảng vẫn luôn chờ ở ngoài cửa nghe thấy hết thấy Nhiếp Tái Trầm ngốc như thế, lão gia lại chẳng nói thẳng, đã như này rồi mà cậu ấy vẫn đần thối ra thì sốt hết cả ruột, không kìm nổi nữa đẩy cửa thò đầu vào nói:
– Cậu Nhiếp ơi, ý của Bạch lão gia là đồng ý hôn sự của cậu với tiểu thư rồi. Sau này cậu là rể của Bạch gia, cậu phải gọi lão gia chúng tôi là nhạc phụ đấy.
Bạch Thành Sơn đánh ánh mắt tán dương với ông bạn già ở cửa.
Lưu Quảng rất đắc ý, gật đầu với lão gia, đóng cửa lại.
Trong lòng Bạch Thành Sơn giờ phút này cũng mang theo chút chờ mong cùng đắc ý nho nhỏ, nhìn con gái và Nhiếp Tái Trầm vẫn đứng ngây ra trước mặt mình. Hai đứa nó nghe được, chắc là trong lòng đang mừng và hạnh phúc lắm đây, sẽ cảm kích với mình lắm đây.
Nhưng rồi ông lại mau chóng phát hiện, sự việc có vẻ như không như ông nghĩ.
Con gái cùng với Nhiếp Tái Trầm lại như hai cây cột, không nhúc nhích, không có cảnh tượng mà ông mong chờ xuất hiện.
Chả lẽ vì quá bất ngờ, vui quá mà đần hết cả ra rồi.
Bạch Thành Sơn hắng giọng:
– Tái Trầm, Tú Tú, chuyện hai con, cha đã thận trọng suy xét rồi, sẽ quyết định đồng ý chuyện của hai đứa…
Lời nói của ông cụ vang bên tai không ngừng, Bạch Cẩm Tú cuối cùng cũng hồi phục lại trong cơn kinh hoàng.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn sang Nhiếp Tái Trầm. Anh cũng đang cúi xuống nhìn mình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt anh đầy vẻ sững sờ khó tin. Mà Bạch Cẩm Tú cảm thấy mình lúc này cũng sắp ngất rồi, chẳng tốt hơn anh là bao.
Cô hao tổn hết tâm tư, vừa uy hiếp vừa cưỡng ép một cách không biết xấu hổ, cuối cùng đã kéo được cái người mà cô thấy vô cùng đáng tin cậy, dùng để ép cha làm cuộc đàm phàn với mình, nhằm tránh được cuộc hôn nhân mà cô không mong muốn.
Ngàn tính vạn tính, cái gì cũng tính hết, chỉ không thể tính đến cha lại đồng ý mình với Nhiếp Tái Trầm.
Gả cô cho người đó ư?
Không, không! Điều này quá hoang đường. Tuy cô nhất quyết không gả cho Cố Cảnh Hồng, nhưng không có nghĩa là, cô cũng bằng lòng gả cho Nhiếp Tái Trầm!
Bạch Thành Sơn vẫn đang nói kế hoạch của mình:
– …Về sau Tái Trầm chính là con rể của cha. Nếu hai con đã…
Ông ho khan một tiếng, lược qua.
– …Thì hôn sự các con không thể trì hoãn được, chờ đón mẹ của Tái Trầm đến đây rồi, cha và bà ấy sẽ thảo luận với nhau, chọn ngày lành…
– Khoan đã…
Bạch Cẩm Tú như bị kim châm châm một cái, cả người nhảy dựng lên, thất thanh kêu to.
Bạch Thành Sơn bị cắt ngang, nhìn con gái, thấy cô mắt trợn to, biểu cảm hốt hoảng.
– Tú Tú, con sao thế?
Ông hỏi.
Bạch Cẩm Tú mồ hôi sau lưng áo túa ra ướt đẫm.
– Cha, cha khoan đã. Chờ bọn con quay lại rồi hẵng nói tiếp.
Cô lắp bắp nói xong, cầm tay Nhiếp Tái Trầm, trong ánh mắt kinh ngạc của Bạch Thành Sơn, kéo anh chạy ra khỏi thư phòng.
Hết chương 26