Ninh Yên Nhiên ngăn lại ngón tay đang run nhẹ, đầu ngón tay đâm sâu vào con thú bông nho nhỏ, khớp xương căng đến trắng bệch. Cô
cắn môi khiến cho môi đỏ hiện lên một hàng dấu răng. Cô vội vàng quay
đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh,
móng tay lộc cộc gõ vào túi da, tâm thần không yên.
Cô
quyết định trước hết phải bình tĩnh lại, sau đó phải xác nhận xem người
này cùng cái tên mà cô đang nghĩ đến kia có phải là một hay không.
Ninh Yên Nhiên hít sâu một hơi, một tay đè lại trái tim đang đập loạn trong
ngực, rốt cuộc khiến bản thân bình tĩnh hơn một chút,
“Giang đội trưởng, có thể hỏi anh một việc được không?”
Giang Đông gật đầu, “Em hỏi đi.”
“Cảnh sát các anh không phải có thể lấy được thông tin của người dân hay sao? Anh tại sao lại không tìm thấy người đó?”
Giang Đông bất đắc dĩ cười cười, muốn vỗ vào cái gáy cô một cái, lại thu lại
ngón tay đang ngứa ngáy, “Cô ấy cũng không tham dự việc trái pháp luật
nào, tra thông tin cá nhân của người bình thường là trái với kỷ luật.”
Ninh Yên Nhiên nghĩ nghĩ, gật đầu, “Tôi còn cho rằng là tại cái tên này quá
đại chúng, không thể tra được. Đúng rồi, để giúp anh nhanh tìm được
người, tôi hy vọng có thể biết càng nhiều càng tốt, có thể nói cho tôi
biết, “Ninh Nguyệt” hai chữ này có ý nghĩa gì? Bao nhiêu tuổi? Đang ở
đâu? Anh cung cấp tin tức càng chính xác càng giúp tìm nhanh hơn.”
Cô nói thực sự có lý, Giang Đông suy tư một lát, dứt khoát tìm vị trí dừng xe lại, cầm tờ giấy, dùng răng cắn nắp bút, nhanh chóng viết xuống mấy
dòng.
Người ta nói nét chữ nết người, chữ viết của anh và tính tình giống nhau, đều lộ ra sự sắc bén phi thường.
“Ninh trong yên lặng, nguyệt là ánh trăng. Trước đây tôi còn tặng cho cô ấy
một mặt dây chuyền hình trăng non, còn lừa cô ấy đó là vật tổ truyền
nữa.” Giang Đông im lặng một lúc lâu, nhớ tới quãng thời gian ấm áp đã
qua đó, khuôn mặt cũng trở nên nhu hòa, hiện ra hoài niệm mỉm cười.
Ninh Yên Nhiên theo bản năng sờ mặt dây chuyền hình trăng non giấu trong áo, thấp giọng hỏi, “Việc đó không phải thật sao? Không phải vật tổ truyền
à?”
“Không phải, đó là vật năm xưa ba tôi tặng mẹ tôi.
Khi còn nhỏ tôi không nghe lời, trộm vòng cổ của mẹ mang đi tặng người
ta, khiến mẹ tôi tức đến mức suýt nữa đánh gãy chân tôi.” Giang Đông lắc đầu, “Miễn cưỡng cũng xem như là một nửa tổ truyền đi.”
Tuy rằng đều chỉ truyền đồng lứa, niên đại cũng không phải rất xa, nhưng
đều là đánh cược một phần tình cảm, hiển nhiên cực kỳ sâu nặng!
So với ý nghĩa ban đầu của cái vòng cổ này còn sâu nặng hơn gấp trăm lần!
“Trộm sao? Anh khi còn nhỏ cũng làm việc này? Tôi lại không biết…” Ninh Yên Nhiên lẩm bẩm nói.
“Em khi còn nhỏ cũng không quen biết tôi. Nếu quen biết… nếu biết nhau…” Giang Đông nói đến một nửa liền ngập ngừng.
“Nếu chúng ta quen nhau thì sẽ thế nào?” Ninh Yên Nhiên không buông tha hỏi đến cùng.
“Nếu chúng ta biết nhau…” Giang Đông liếm liếm môi, không dám nhìn cô, “Vậy em cùng Nguyệt Nha Nhi chắc chắn sẽ là bạn tốt.”
Ninh Yên Nhiên hừ một tiếng, cô làm sao có thể cùng chính mình làm bạn? Chẳng lẽ lại tự soi gương tự nói chuyện hay sao?
Khó mà có thể làm được, chỉ tượng tượng thôi cũng thấy giống như mắc bệnh tâm thần.
Ninh Yên Nhiên thu tay, làn da dán với mặt dây chuyền trăng non kia hơi nóng lên, cô nhẹ giọng hỏi, “Cho nên, lúc trước anh cự tuyệt tôi, nói đã có người trong lòng, chính là…”
Cô dừng một chút, giống như khó có thể mở miệng, “Chính là vì cô bé Ninh Nguyệt này?”
Nghiêm túc nói ra cái tên này, Ninh Yên Nhiên ôm cánh tay run lên một chút, trên tay nổi một lớp da gà.
Trời ơi, chuyện xấu lúc nhỏ sau khi trưởng thành bị người khác nhắc lại, cô cảm thấy xấu hổ đến không tưởng!
Giang Đông không hề cảm thấy cái tên này sến súa đến buồn nôn, ngược lại gợi
lên khóe môi, vô ý thức mà cười một chút, “Đúng vậy, chính là cô ấy, tôi thực sự thích Nguyệt Nha Nhi.”
Chính anh cũng không
phát hiện ra, trong vô thức, giọng nói của anh nhu hòa hơn rất nhiều.
Lúc gọi ra cái tên này, trong miệng anh tựa như mang theo vị ngọt, tựa
như cái tên xinh đẹp này ở đầu lưỡi anh hóa thành vị ngọt, từng chút
ngấm vào mạch máu của anh.
Ninh Yên Nhiên cắn môi, bỗng nhiên trở nên yên lặng.
Khi còn nhỏ, những người khác đều gọi cô như vậy, ông nội cô là một người
đàn ông Đông Bắc cao hơn 1m8, khi gọi tên cô cũng vô cùng mạnh mẽ, những người khác trong nhà cũng giống như ông, phát âm phần lớn đều vang dội, lúc kêu nhanh tên cô mang theo vài phần ngả ngớn.
Nhưng anh trai Giang ở nhà ông hàng xóm lại không như vậy. Lúc anh gọi ba chữ này đều có nề nếp, có vẻ vô cùng trịnh trọng, mỗi chữ cái đều phát âm
rành mạch, lâu dần về sau, anh trai nhỏ dứt khoát bỏ đi một nhữ, chỉ kêu cô bằng em gái Nha Nhi, so với người khác càng thêm thân mật.
Nhưng đối với anh em của mình như Giang Nam, Giang Bắc đều sẽ gọi đầy đủ cả
họ lẫn tên. Khi còn nhỏ cô chưa hiểu chuyện, cảm thấy anh gọi như vậy là bởi vì sự ôn nhu của anh dành cho cô là độc nhất vô nhị.
Ba chữ “Nguyệt Nha Nhi” từ miệng anh phát ra đều vô hạn triền miên, cho dù là lúc đó anh chỉ là một thiếu niên đang vỡ giọng, tiếng nói ồm ồm, vẫn như cũ có thể đem ba chữ này gọi đến vô cùng êm tai.
“Vậy, anh thích cô ấy ở điểm nào?” Ninh Yên Nhiên tiếp tục hỏi.
Giang Đông buồn bực, “Cái này cũng thuộc phạm vi “cung cấp thông tin” sao?”
Ninh Yên Nhiên nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ, “Tất nhiên rồi, anh không phải nói tôi và cô ấy có thể trở thành bạn tốt hay sao?”
Cô trực tiếp dùng câu nói của anh để phản công khiến Giang Đông á khẩu không trả lời được, hoàn toàn không cách nào phản bác.
Nếu Ninh Nguyệt không phải là cô, có lẽ hai người chính là tình địch, cho
dù tính cách có hợp nhau, tình địch cũng vĩnh viễn không thể trở thành
bạn tốt.
Không hiểu rõ về phụ nữ, Giang đội trưởng đương nhiên cũng không thể hiểu được những quanh co trong đó.
Nhưng nghĩ lại….
Ninh Yên Nhiên tưởng tượng một chút, nếu thực sự hai người không phải là
một, có lẽ bọn họ cũng sẽ không trở thành tình địch. Nếu Ninh Nguyệt
thực sự còn ở cạnh Giang Đông, với sự kiêu ngạo của mình, cô tuyệt đối
sẽ không đi tranh giành đàn ông của người khác.
Không
nhìn thấy dáng vẻ suy tư của cô, Giang Đông xoa xoa trán, suy tư một
lát, đáp, “Cô ấy đã cho tôi rất nhiều thứ mà người khác không thể.”
“Ví dụ như?”
“Chẳng hạn như sự ấm áp của một người bạn.”
Ninh Yên Nhiên chớp mắt, thật sự không nhớ nổi bản thân đã cho anh ấm áp như thế nào.
Cô có chút buồn bực, “Khi còn nhỏ anh bị thiếu tình thương à?”
Giang Đông cười một tiếng, trong đôi mắt đen hiện lên một chút dịu dàng, “Ừ,
có một chút. Khi tôi còn nhỏ, ba mẹ tôi rất bận rộn, tôi lại bướng bỉnh
không nghe lời, ba mẹ tôi đành đem tôi đến chỗ ông bà nội.”
Chuyện còn lại, không cần anh kể, Ninh Yên Nhiên cũng biết rất rõ ràng.
Giang Đông cho rằng cô không biết, Ninh Yên Nhiên lại không muốn anh biết
mình biết chuyện này, hai người ôm tâm tư, đều không nói chuyện, trong
xe im lặng đến hòa hợp.
Giang Đông của năm đó so với
Giang đội trưởng thành thục, sắc bén của bây giờ hoàn toàn không giống
nhau. Anh khi đó là một kẻ cứng đầu, kiêu ngạo không nghe ai, giống như
chó hoang gặp người liền cắn, không thèm để mắt đến ai. Vì thế ai cũng
không vừa mắt anh, suốt ngày cùng người ta đánh nhau trong bùn đất, cả
người bẩn thỉu, không có ai muốn chơi với anh.
Đương
nhiên, đám anh em của anh so với anh cũng không mạnh hơn bao nhiêu,
nhưng bởi vì nắm tay không đủ mạnh, thắng so với thua ít hơn nhiều,
thanh danh cũng tốt hơn anh một chút.
Đương nhiên, ở trong lòng Giang đại ca, những “con gà nhỏ” đó đều là rác rưởi, không thể so sánh với anh.
Ninh Yên Nhiên lúc mới nghe thấy mấy lời đồn này, hoàn toàn là tâm trạng chê cười mấy tên nhóc ấu trĩ. Mẹ cô nói, lúc đi ra ngoài phải tránh mấy tên nhóc đang đánh nhau xa một chút, tránh để bị dính vào, chẳng may bị cục đá ở đâu đập trúng, có thể trở nên xấu xí.
Ninh Yên
Nhiên đều nhớ rất rõ lời dạy của mẹ, mỗi lần thấy đánh nhau đều sẽ đi
đường vòng, cho nên trong nửa năm đầu lúc Giang Đông mới dọn đến, cô đều không đụng trúng tiểu bá vương trong truyền thuyết này.
Lần đầu tiên gặp anh, là vào hôm cô học xong tiết thanh nhạc, đang trên đường trở về nhà.
Ngày đó trời mưa, cô không mang dù, lấy cặp sách che trên đỉnh đầu, tránh cho mặt và tóc bị mưa làm ướt, chạy chậm về nhà.
Cô còn chưa chạy tới cửa nhà, liền nhìn thấy một tên nhóc cả người bẩn thỉu, đang chơi nhảy ô* ở đầu hẻm nhỏ.
Cậu bé ấy dáng người cao hơn cô rất nhiều, tuổi cũng lớn hơn không ít, cô
bình thường rất ít khi cùng người lạ nói chuyện, hôm nay không biết thế
nào lại tiến về phía trước hai bước, nhìn cậu bé đang vụng về nện từng
bước nhảy về phía trước, còn lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã xuống
đất.
Bỗng nhiên, cậu bé ấy đột nhiên quay đầu lại, hung tợn trừng mắt nhìn cô, “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Ninh Yên Nhiên chớp chớp mắt, đôi mắt tròn vo chứa ý cười, môi nhỏ hơi mỉm cười, ngọt đến tận xương.
“Em nhìn anh, đương nhiên là bởi vì anh đẹp trai nha.” Cô nghiêng đầu, bên
môi ý cười càng nhiều thêm, “Anh trai nhỏ, anh ở chỗ này chơi nhảy ô
sao? Trời đang mưa, anh không về nhà sẽ bị cảm đó.”
Thiếu niên Giang Đông lập tức đỏ mặt, cả người ửng đỏ giống như con tôm luộc, ngay cả vết thương trên trán dường như cũng nóng lên, nếu nhìn kỹ, có
thể phát hiện, lông tơ cả người anh đang dựng lên, giống như dã thú đối
với nguy hiểm mà dựng lông đề phòng.
“Liên quan gì đến em?”
Ninh Yên Nhiên sáu tuổi không sợ anh chút nào, bước nhỏ đến trước mặt anh,
lấy ra khăn tay nhỏ thơm ngào ngạt, lau đi bùn đất dính trên mặt anh,
lại ở vết thương trên trán anh buộc một cái nơ bướm.
Nhìn dáng vẻ thiếu niên tức giận đến mức không nói lên lời, cô rất vừa lòng
mà vỗ vỗ tay, từ cặp sách lấy ra một miếng bánh hoa sen, đưa tới trước
mặt anh.
“Này, cho anh ăn.”
Giang Đông
cứng đầu không chịu cầm lấy, anh cũng không phải là kẻ có thể ở ven
đường tùy tiện nhận bánh của người ta, anh cũng không phải là ăn xin
nha!
Anh tính tình ương bướng, nhưng thân thể lại rất
thành thật, lăn lộn một buổi sáng một miếng cơm cũng chưa ăn, bụng sớm
đã trống rỗng, ục ục vang lên.
Thiếu niên Giang Đông
đâu chịu nổi nỗi xấu hổ lớn như vậy, khua nắm tay cảnh cáo cô bé con
xinh đẹp trước mặt, “Không được đi theo anh, cũng không cho em đi nói
linh tinh!”
Ninh Yên Nhiên cười khanh khách nhìn anh,
bỗng nhiên bắt lấy tay anh, mạnh mẽ kéo anh đi nói, “Anh cùng em về nhà, vậy thì em không thể đi đâu nói lung tung rồi!”
Giang Đông xoa eo, mặt đen dính bùn tràn ngập trầm tư.
Vết thương trên mặt anh thực sự rất rõ ràng, vừa nhìn là biết thường xuyên ở bên ngoài gây chuyện, Ninh Yên Nhiên ở trong lòng lắc đầu, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm nha, không thể tùy tiện chạy loạn, nhỡ may gặp
trúng kẻ xấu nào đem bán đi cho người ta, trở thành con dâu nuôi từ bé
mất!
Ninh tiểu thư hiểu biết rộng hoàn toàn không nghĩ
đến,với dáng vẻ lúc còn nhỏ của Giang Đông, chỉ sợ không chỉ đem người
bán đi làm con dâu nuôi từ bé, còn cho thêm không ít tiền đâu.
“Nhà em có rất nhiều đồ ăn ngon nha.” Cô đem bánh hoa sen thơm ngọt trong
tay nhét vào trong miệng anh, “Nếm thử xem, ăn rất ngon, em làm cho anh
ăn nhé!”
Giang đại ca tính tình khó chịu chưa bao giờ ăn đồ ngọt liền nhăn mặt, nếu không phải bởi vì nguyên tắc “không đánh phụ nữ”, anh đã đem cô nhóc con chắn đường này đá bay!
“May mắn không bị đá bay” Ninh tiểu thư hoàn toàn không biết chính mình vừa
nhặt về mạng nhỏ, lại cắm một cái ống hút vào miệng Giang đại ca, giữ
chặt cánh tay anh kéo về hướng nhà mình.
Thanh âm cô ngọt ngào, tràn ngập mê hoặc, “Đi thôi, cùng em về nhà, đồ ăn ngon đều đang chờ anh nha.”
Mười phút sau, Giang đại ca bị một miếng bánh hoa sen cùng một cô bé xấu xa
mang về nhà, ở phòng khách Ninh gia gặp được mặt “thối” Giang gia gia.
“Tên nhóc xấu xa, rốt cuộc cũng để ông tóm được anh!”