Từ lúc ngắt điện thoại cho đến khi Giang Đông tới Cục cảnh
sát hình sự chưa đầy mười phút, Tiểu Trương ngạc nhiên nhìn anh, “Đội
trưởng, anh vượt đèn đỏ đấy à?”
Lái phi cơ cũng không nhanh như vậy nha.
Giang Đông không để ý tới, trừng mắt nhìn cậu ta, rút chìa khoá rồi đi vào trong, “Người đâu?”
“Trên lầu 2.”
Giang đội trưởng đi nhanh lên lầu, ở ngay cầu thang gặp được lão Từ.
Lão Từ vẻ mặt ngạc nhiên, “Giang đội trưởng, tối qua cậu đi ăn trộm sao?”
Quầng thâm mắt thật to, giống như treo hai cái bóng đèn vậy.
Giang Đông bị chọc nghẹn, tức giận vỗ cái ót anh ta một cái.
Đồng nghiệp thế này là không được, cả đám ai cũng muốn làm cho anh mất mặt.
“Người đâu?” Anh đẩy cửa văn phòng, đến cái bóng còn chưa nhìn thấy đã quay đầu lại hỏi.
“Chú Giang ơi, con ở đây nè.” Một âm thanh yếu ớt vang lên sau lưng anh.
Giang Đông quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô bé 13, 14 tuổi đứng ở sau cửa, đen đen gầy gầy, đôi mắt rất sáng, quả thật là “cô gái nhỏ”!
Nhưng mà, đây chính là “cô gái nhỏ đặc biệt xinh đẹp” trong miệng Tiểu Trương sao?
Lần đầu tiên anh ý thức được, tại sao Ninh Yên Nhiên cho rằng thẩm mỹ của anh có vấn đề.
Nguyên nhân quả nhiên là thẩm mỹ giữa người và người cơ bản là không giống nhau!
Trong khái niệm của anh, xinh đẹp phải tương đồng với đôi mắt và màu da, nếu
muốn nói đặc biệt xinh đẹp, thì phải giống như Ninh Yên Nhiên vậy.
Nhớ đến cái tên này, sắc mặt Giang Đông liền trở nên khó coi.
Gặp quỷ rồi, anh không hiểu tại sao mình lại luôn nhớ tới người đó như vậy.
Có phải nguyên nhân là vì anh là một người đàn ông nông cạn chỉ nhìn bề ngoài hay không?
Nguyệt Nha Nhi cũng rất xinh đẹp,
trong đám trẻ suốt ngày lăn lộn bùn đất ở nông thôn, cô đẹp tựa như ánh
trăng trên bầu trời, treo ở đầu cành trong đêm thanh gió mát, khiến lòng người vấn vương.
Giang Đông ánh mắt phức tạp, khuôn mặt của ánh trăng sáng trong trí nhớ và cô gái xinh đẹp trong giấc mơ dần
trùng khớp lên nhau, lại dần dần tách ra, một người trách anh thay lòng
đổi dạ, còn một người trách anh ba tim một ý, giằng xé trái tim anh
thành hai nửa, tan thành mảnh nhỏ.
“Chú Giang? Chú Giang?” Âm thanh cô bé thật cẩn thận, bị sắc mặt đen như đáy nồi của anh doạ sợ tới mức không dám nói lời nào.
“Cháu tìm chú có việc gì?” Anh hồi phục tinh thần, đưa người đến ngồi xuống, rót cho cô bé ly nước.
“Cháu vốn là đến cục cảnh sát tìm người, bọn họ lại mang cháu đến đây gặp
chú.” Cô bé mổ mổ cái ly uống nước giống con chim nhỏ, “Chú có thể giúp
cháu tìm người sao?”
“Cháu muốn tìm ai?”
“Cháu muốn tìm chị Ninh Nguyệt!”
Cô bé lập tức đứng lên, hai mắt nhìn anh toả sáng, “Chú có thể giúp cháu tìm được không?”
Giang Đông yên lặng, ánh mắt phức tạp làm người xem không hiểu.
“Cháu làm sao quen được cô ấy?”, anh trầm giọng hỏi.
“Lúc nhỏ nhà cháu nghèo, không được đọc sách, là chị ấy và gia đình đã luôn
giúp đỡ cháu, về sau mẹ cháu đến nhà bà nội dẫn cháu đi, lúc này mới cắt đứt liên hệ. Lần này cháu về là muốn gặp chị ấy, nhưng mà tìm thật lâu
cũng không ai biết chị ấy đã đi đâu, chú Giang, chú biết chị ấy sao? Chú có thể giúp cháu tìm chị ấy không?”
Giang Đông hít sâu
một hơi, hỏi ra chuyện mình thắc mắc nãy giờ, “Tại sao cô ấy là “chị”,
còn chú lại là “chú”? Chú già như vậy sao?”
Mặt anh đầy đau khổ, bây giờ các cô bé đều gọi như vậy sao? Hay thực sự là anh quá già rồi?
Giang Đông sờ sờ cái cằm râu ria xồm xoàm của mình, lòng đầy u sầu, nếu
Nguyệt Nha Nhi trở về cũng gọi anh là “chú” thì phải làm sao đây?
Cô bé che miệng cười khanh khách, “Không phải cháu muốn kêu chú, là anh Tiểu Trương đưa cháu đến đây dạy cháu như vậy.”
Giang Đông lúc này mới yên tâm.
“Nhưng mà nếu để tự chú gọi, chú chỉ sợ mình cũng sẽ gọi như vậy.”
Tâm tình Giang Đông vừa mới thả xuống lại nhấc lên.
Không đúng, bây giờ người trẻ tuổi thường có tật xấu, nói chuyện đều ngừng giữa chừng như vậy sao?
“Anh và chị Ninh Nguyệt của em là cùng một vai vế, em phải gọi là anh, biết không?”
Cô bé kiên định lắc đầu, “Không biết.”
Giang Đông gõ nhẹ lên cái trán của cô bé, “Lặp lại lần nữa?”
Cô bé dùng âm thanh để tất cả mọi người đều nghe thấy hét lớn, “Không biết!”
Giang Đông: “…”
Rất có khả năng số anh không được may mắn, gặp phải cái này cái kia đều không phải cái gì tốt.
“Chú Giang, chú thích chị Ninh Nguyệt, đúng không?” Cô bé dùng ánh mắt hiểu
rõ tất cả nhìn anh, giống như đặc vụ cúi thấp đầu, hạ giọng che miệng
thì thầm.
Giang Đông: “…”
“Ông chú già” Giang đội trưởng thở dài, cảm thấy người trẻ bây giờ không thể chọc, một chuyện hai chuyện đều nhìn rõ vấn đề.
“Đúng, thích.”
Cô bé “thấu hiểu mọi việc” lộ ra vẻ mặt “biết ngay mà”, thần bí cười, “Nhưng cháu cảm thấy chú không theo kịp chị ấy.”
Giang Đông: “…” Đây là tiếng người nói sao?
“Chú xem, cháu tới đây nửa ngày, đều là chú hỏi tin tức từ cháu, chứng tỏ
chú còn không biết nhiều bằng cháu, muốn theo đuổi chị ấy, nằm mơ đi.”
Giang Đông: “!!!”
“Như vậy xem ra, khả năng cháu theo đuổi được chị ấy vẫn cao hơn, tốt quá,
cháu phải thêm cho mình chút động lực mới được.” Cô bé nắm tay lại thành quyền, tự cổ vũ chính mình, lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Giang đội
trưởng thở dài, “Chú nói xem, lớn lên cái kiểu gì, chỉ có một cô gái mà
cũng không theo đuổi được, haizzzzz….”
Giang Đông “!!!” Không phải, đợi một chút.
“Đúng rồi, chú còn chưa nói với cháu, chú có thể giúp cháu tìm người không? Khi nào thì cháu có thể gặp chị ấy?”
Nhìn cô bé còn chưa đến tuổi thành niên đầy kiêu ngạo trước mặt mình tuyên
bố là tình địch, Giang đội trưởng thiếu chút nữa là giọng nói kẹt trong
cổ họng, lên không được xuống không xong, nghẹn đến mức đau phổi.
“Không thể, tìm không được, không tìm!” Giang Đông một hơi phủ nhận ba lần, đối với tình địch kiêu ngạo kia công kích mạnh mẽ.
“Ngay cả người cũng không tìm được, còn cần chú làm gì?” Cô bé chầm chậm thở
dài, “Chú không phải cảnh sát sao? Tìm một người thôi cũng không được.”
Trên mặt cô bé tràn ngập ghét bỏ, đầy mắt là biểu cảm chế giễu “chú lừa ai
vậy?”, đối với sức chiến đấu của tình địch tỏ vẻ lo lắng.
Giang Đông nghiến răng, xách cổ áo cô bé ném ra ngoài, “Ai mang người tới, chịu trách nhiệm mang đi!”
Nhìn đã thấy phiền.
“Đội trưởng, cô ấy có giúp được gì không?”
Giang Đông âm trầm cười nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng, “Có, cản trở!”
Còn tưởng là bà mai nhỏ tới hỗ trợ, không ngờ lại là tình địch tới tuyên chiến.
Là do anh trong lúc tuyệt vọng cái gì cũng muốn thử, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Giang Đông chà xát mặt, hít sâu một hơi, “Không sao cả, tự tôi tìm.”
Về mặt tình cảm, anh rất hy vọng có thể lập tức gặp được cô, nhưng lý trí
của anh cũng hiểu rất rõ, giữa biển người mênh mông, muốn tìm được một
người là chuyện khó khăn đến thế nào.
Sáng sớm hôm sau,
anh nhắm hai mắt, hàng mày nhíu chặt, lúc này mới rót một ly cà phê
đắng, đầu óc váng vất cuối cùng cũng thanh tỉnh một chút.
Ngày hôm qua anh lặp đi lặp lại một giấc mơ, trong mơ có một đôi mắt to đẫm nước run rẩy nhìn anh.
Cô từ đầu tới cuối vẫn đợi anh đến tìm, năm này qua năm khác, nhưng trước
sau anh vẫn không đến, cuối cùng cô hoá thành một ánh trăng lẻ loi,
ngóng trông anh thật lâu, nhưng vĩnh viễn không thể chạm vào bất kỳ ai
có độ ấm nữa, bi thương như vậy.
Lúc anh bừng tỉnh, trái tim vẫn còn đập điên cuồng.
Anh không dám ở nhà quá lâu, dứt khoát lái xe đi ăn sớm một chút, sau đó đi làm.
Thời điểm chạy ngang qua khu chợ buổi sáng, vừa lúc gặp đèn xanh đèn đỏ, anh tuỳ ý nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cánh tay gác trên cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự dừng ở nơi cách đó không xa.
Đột nhiên, ánh mắt anh ngưng lại, thoáng chốc dường như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Anh không có thời gian suy nghĩ nhiều, lập tức mở cửa xe chạy ra bên ngoài, nhưng dòng người đi chợ buổi sáng chen chúc xô đẩy muốn chết, dù cho
anh chạy thật nhanh, cũng không thể đuổi kịp người phía trước. Rất
nhanh, bóng dáng vạn phần quen thuộc kia liền biến mất ngay trước mắt
anh.
Giang Đông dừng chân lại, suy sụp ngồi xổm xuống, hai bàn tay to luồn vào trong tóc.
Lại vuột mất.
Người mà anh muốn tìm, lại vuột mất.
Anh rõ ràng đã nhìn thấy mẹ của Nguyệt Nha Nhi, nhưng bây giờ chớp mắt đã biến mất khỏi thế giới của anh một lần nữa.
Sớm biết như vậy, ngay từ đầu đừng cho anh hy vọng.
Người qua kẻ lại trong buổi chợ sáng không hề phát hiện, có một người trẻ
tuổi ngồi xổm ven đường bả vai run rẩy, kèm theo từng tiếng nức nở đứt
quãng.
Mẹ Ninh vừa đi chợ về mang theo mấy giỏ thức ăn, lấy chìa khoá mở cửa nhà Ninh Yên Nhiên.
Người gần đây định đem thói quen thức đêm phát triển thành hứng thú cả đời
Ninh Yên Nhiên đang nằm trên giường, cuộn cả người mình thành một cục
bột trắng.
“Rời giường, rời giường nhanh lên, 12 giờ đến nơi rồi, còn không chịu dậy là không kịp ăn tối đâu.”
Ninh Yên Nhiên nhìn đồng hồ báo thức mới 8 giờ, quay lại nằm xuống, “Không
dậy đâu, con sẽ không rời xa chăn nhỏ, quyết tâm không đi, tình vững hơn vàng!”
“Ngủ nướng” Ninh tiểu thư nói ra lời thề son sắt của tình yêu, nếu không phải do âm thanh mờ hồ, nghe sẽ càng có sức
thuyết phục.
“Cái giọng nói chuyện này của con, lúc
trước thi được vào đài phát thanh có phải là dùng mặt để gian lận
không?” Mẹ Ninh vẻ mặt buồn bực, “Cái giọng phổ thông này của con, nhất
định là không đạt tới trình độ Tam Ất* rồi.”
[*Tam Ất: chứng chỉ tiếng Trung chia làm 2 loại A và B, trình độ Tam Ất là trình độ 3B]
Ninh tiểu thư tức giận dùng gối ôm đánh mẹ đại nhân một cái.
Nhưng mà không đánh trúng.
“0 điểm!” Mẹ Ninh cười đắc ý, “Ninh Tiểu Nhiên, sức chiến đầu của con như vậy, chính là số âm trong truyền thuyết sao?”
Ba phút sau, mối tình son sắt hơn vàng đã bị một bà phù thuỷ già tàn nhẫn
cưỡng ép chia tay, Ninh tiểu thư đang dính trên giường bị kéo lăn xuống
đất, ôm đầu, tức giận bất bình trừng mắt với mẹ già không chút hiền từ
này.
“Mẹ, mẹ không thương con sao?”
“Chờ con lấy lại giọng nói hay như hát của mình đi, mẹ sẽ miễn cưỡng thương con thêm một lần.”
Nhìn ánh mắt như đang nhìn người khuyết tật của người trước mặt, Ninh Yên
Nhiên chán nản ngã xuống giường, làm một con cá ướp muối hoàn hảo.
“Mẹ, con gái mẹ thất tình rồi, mẹ còn muốn con rời giường, xin hỏi đây là không có đạo đức hay nhân tính vặn vẹo ạ?”
Giây tiếp theo, Ninh Yên Nhiên bị kéo tới ngồi trước bàn ăn, mẹ đại nhân
thân yêu của cô đã chứng minh cho cô thấy, đây không chỉ là nhân tính
vặn vẹo, mà còn là không có đạo đức, đặc biệt vẹn cả đôi đường!