Cớ Sao Rung Động Vì Em

Chương 12: Tháo cà vạt


Edit: Hinh

Lục Nghi Ninh không nghĩ nhiều liền chui đầu nhìn vào từ cửa sau, bóng dáng quen thuộc đứng trên bục giảng, hôm nay anh mặc một bộ tây trang màu xanh lam. Khi cô dời tầm mắt thì chạm phải ánh mắt của một sinh viên nam.

Sinh viên nam nhìn Lục Nghi Ninh, sau đó dùng ánh mắt chúc may mắn nhìn cô.

Lục Nghi Ninh nhíu mày, chân trái bước vào cửa sau, bỗng bất ngờ có một tiếng chuông chói tai vang lên.

Sinh viên nọ như đã đoán trước mà che lổ tai lại, sau khi nghe được tiếng cảnh báo, khóe miệng không kiềm được cong lên.

”…”

Bây giờ ổ khóa kiểm tra của đại học đã cao cấp như vậy rồi sao?

Giọng nam trên bục giảng dừng lại, người đàn ông vốn đang cúi đầu xem giáo án không nhanh không chậm ngẩng đầu, một giây trước khi anh nhìn đến, Lục Nghi Ninh nhanh tay lấy tài liệu trong tay che mặt, phản xạ có điều kiện ngồi xổm xuống.

Sinh viên nam ngừng cười, giơ ngón cái với cô. Thiết bị của đại học S là do Tân An lắp đặt, không ai sẵn lòng muốn làm người thí nghiệm cả, lá gan của cô gái này rất lớn.

Lục Nghi Ninh cố nhịn xúc động muốn trợn trắng mắt xuống, chậm rãi lê bước chân đến hàng ghế cuối cùng.

Chu Từ Lễ chớp mắt, tầm mắt lướt qua cái đầu lộ một nửa ở hàng ghế cuối, rồi lại gục đầu xuống, nửa đùa giỡn nói: ”Thiết bị báo nguy của trường này nhạy thật.”

Các sinh viên đang nghiêm túc nghe giảng bài phía dưới cười ra tiếng.

Cơ thể Lục Nghi Ninh run rẩy, nửa khuôn mặt đang vùi đầu trong cánh tay do dự xem có nên núp tiếp không.

Sinh viên nam ám hiệu với cô ban nãy nhân lúc Chu Từ Lễ không chú ý liền nằm sấp xuống kêu cô, ”Bạn học, hôm nay đi muộn phạt chép tập thơ Nạp Lan tính đức, đừng quên giao đó.”

Môi Lục Nghi Ninh dẩu lên, muốn giải thích, nhưng cô cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, không quá khác với sinh viên trong trường, hơn nữa vì dưỡng thương mà còn cố ý mang giày bata.

Cô nghi hoặc hỏi: ”Hôm nay không chép Kim Bình Mai à?”

Sinh viên nam nghẹn lời, ánh mắt nhìn cô nhiều thêm vài phần sùng bái, ”Ngay cả Kim Bình Mai cậu cũng từng chép rồi?”

Lục Nghi Ninh cong môi cười, ra vẻ khiêm tốn, ”Ừ, giáo sư Chu còn khen tôi chép hay nữa cơ.”

”…”

Lục Nghi Ninh vốn là ngủ trễ, sau khi ngồi xuống không lâu cơn buồn ngủ đã kéo đến, cô gối đầu lên tay ngủ hết tiết, sau đó bị bạn học bên cạnh đánh thức vào năm phút cuối cùng, sau khi một đám người trêu ghẹo rời đi, trong phòng học chỉ còn lại các sinh viên nữ có tâm tư kéo nhau đi hỏi bài Chu Từ Lễ.

Cô rất không hiểu thơ từ ca phú, chỉ im lặng ngồi ngay vị trí lên tinh thần.

Chu Từ Lễ dọn dẹp giáo án xong, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cô gái ngẩn người ở phía cuối phòng học, cô mặc áo sơ mi trắng, mười phần khí chất học sinh. Biểu cảm lúng ta lúng túng, hình như vừa mới tỉnh ngủ, tóc mái trên trán hơi loạn.

Đến khi nào thế?

Anh ung dung đi dến, gõ mặt bàn, ”Sao lại đến phòng học?”

Lục Nghi Ninh lười biếng ngáp một cái, giọng cũng rất lười nhác, ”Đến đây sớm một lát, rảnh rỗi nên tới nhìn xem.”

”— Sau đó phát hiện dáng vẻ anh đứng trên bục giảng, thật sự vô cùng có sức hấp dẫn.” Cô híp mắt lại, mím đôi môi khô khốc.

Khóe miệng Chu Từ Lễ cong lên, ”Đi thôi, lúc này chắc viện trưởng đến rồi.”

Lục Nghi Ninh gật đầu, thu dọn tài liệu và khăn tay trên mặt bàn, bỏ hết vào túi, liếc thấy sinh viên nam đang múa bút thành văn bên cạnh bỗng dừng lại, biểu cảm của cậu ta rất kinh ngạc.

Lục Nghi Ninh đột nhiên nhớ đến gì đó, đặt cái túi cầm trong tay để lên mặt bàn, ”Giáo sư Chu, em có cần chép tập thơ không ạ?”

Vừa nói xong, sinh viên nam đang liều mạng đẩy nhanh tốc độ đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Chu Từ Lễ.

Tầm mắt hai người chạm nhau giữa không trung.

Mắt Chu Từ Lễ đầy thản nhiên, rũ mắt liếc nhìn cậu ta một cái, ”Chép xong nhớ giao cho tôi sau khi hết tiết, tính thành tích ngày thường.”

Sinh viên nam cực kỳ đau thương, nằm lên bàn rầm rì hai tiếng, ”Giáo sư Chu, thầy không thể chỉ vì cậu ấy là người dùng VIP từng chép Kim Bình Mai mà cố ý bỏ qua được.”

Yên tĩnh. Âm cuối do nam sinh cố ý nói lớn vang vọng khắp phòng học, có tiếng vọng lại đầy đau khổ — Quả thật giống như một chậu nước lạnh tạt xuống làm chút đắc ý vừa mới bốc lên khỏi đỉnh đầu của Lục Nghi Ninh biến mất. Cô cắn răng, nụ cười bên khóa miệng cứng đờ.

”…”

Biểu cảm Chu Từ Lễ thay đổi, chậm rãi mở miệng: ”Vị bạn học nữ này không chép sách được, tôi phạt cái khác.”

Phạt, cậu, ta, cái, gì!!!

Sinh viên nam nhỏ giọng than thở, không quá tình nguyện phun ra một câu: ”Được rồi ạ.”

Lục Nghi Ninh đi theo Chu Từ Lễ ra khỏi phòng học, xuyên qua lối đi của hai tầng lầu, đi thẳng đến chỗ làm việc của khu hành chính.

Chu Từ Lễ chú ý đến chân cô nên đi rất chậm, một tay đút túi quần, bàn tay hơi cuộn lại. Ai ngờ bước chân chậm như vậy mà cô gái phía sau cũng không theo kịp.

Lục Nghi Ninh tưởng anh đi chậm là cho cô thời gian giảm xóc, trong lòng vẫn nghĩ giáo sư Chu tấm lòng rộng mở sẽ phạt mình cái gì — Đối với chuyện này, câu trả lời của cô chỉ có một: Đừng ngăn cản tôi, tôi có thể hết!

Đi vào chỗ làm việc chung, cửa phòng khóa chặt. Chu Từ Lễ nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, bỗng nhớ chiều mỗi thứ Tư viện trưởng đều đi họp, anh quẹt thẻ mở cửa, bỏ cặp làm việc lên kệ để đồ.

Lục Nghi Ninh đứng trước cửa nhìn chằm chằm mũi chân của mình, bổ não vô số tình tiết của tình thầy trò, dựa theo kịch bản của câu chuyện, nếu nữ chính phạm sai lầm trên lớp, nam chính vì muốn che chở sẽ gọi nữ chính vào văn phòng, sau đó nếu không phải là đè lên cửa hôn nồng nhiệt thì cũng là ôm vào lòng dỗ dành.

Chu Từ Lễ đi đến trước máy lọc nước, lấy một cái ly giấy ra đựng, quay đầu lại thì phát hiện cô vẫn đứng đó như trước.

Anh đi qua, hơi cúi người, đưa cái ly giấy trong tay đến trước mặt cô, buồn cười nói: ”Tôi không gọi em đến văn phòng để phạt đứng.”

Thành ly truyền đến nhiệt độ mát mẻ, lập tức kéo suy nghĩ của Lục Nghi Ninh trở về.

Cô ngẩng đầu lên, muốn bắt chước sự ngại ngùng trên mặt nữ chính trong tiểu thuyết, ”Giáo sư Chu, thầy phạt em cái gì cũng được.”

Ý cười của Chu Từ Lễ không tắt, chỉ đưa ly nước đến trước mặt cô, ”Uống nước.”

”Ồ.” Lục Nghi Ninh yên lặng uống một ngụm, ngồi vào sô pha đơn, ”Khi nào nhóm viện trưởng đến?”

”Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì 4 giờ sẽ tan họp.”

Chu Từ Lễ rút tài liệu trong cặp làm việc ra, mở tủ kề tường bỏ từng cái ngay ngắn vào. Ngón tay thon dài lướt qua đám tài liệu nghiêng ngả, móng tay được cắt thành hình tròn, trên cổ tay đeo một chuỗi tràng hạt làm từ gỗ cây tử đàn, nổi bật lên dưới ánh sáng ấm áp, càng phát sáng hơn.

Lục Nghi Ninh không nhịn được lấy camera trong túi ra, nhắm ngay bóng dáng cao lớn của anh, nhấn nút chụp.

Gần như là cùng lúc đó, người đàn ông đối diện đột nhiên nghiêng người, sườn mặt rõ ràng xuất hiện trong ống kính.

Ngón tay Lục Nghi Ninh run lên: ”…”

Xong rồi, bị phát hiện.

Chu Từ Lễ: ”Chụp tôi à?”

Nghĩ xong lý do nói xạo, Lục Nghi Ninh nói: ”Không phải, vừa nãy có một vị tiên bay qua sau lưng anh, dáng vẻ rất đẹp.”

Đương nhiên là Chu Từ Lễ không quá tin tưởng, là một thành viên của chủ nghĩa vô thần, anh nhẹ nhàng nhíu mày lại, không muốn tiếp tục truy cứu.

Lục Nghi Ninh cảm nhận được tâm trạng cửa anh, cô nhếch môi xuất hiện một khe hở, lại lần nữa giơ camera lên nhắm vào bản thân, ”Thật ra là tôi đang selfie, anh đột nhiên quay người lại, tôi rất ngại.”

Sợ anh không tin, Lục Nghi Ninh còn chuẩn bị pose, giọng hơi dụ dỗ, ”Có muốn chụp chung một tấm không?”

Với hiểu biết của cô với Chu Từ Lễ, người đàn ông này rất thích giữ khoảng cách, nghe nói như thế nhất định sẽ không nghĩ ngợi mà từ chối, rồi việc này cũng bỏ qua.

Trong tay Chu Từ Lễ đang cầm một quyển từ điển mở rộng, từ xa xa nhìn lại, biểu cảm rất lạnh nhạt.

Giây tiếp theo, ngay khi Lục Nghi Ninh chuẩn bị thở phào không cảnh giác nữa, anh ”Bụp” một tiếng đóng quyển sách lại, cong môi cười cười, ”Được thôi.”

”…” Một người đàn ông thật tàn nhẫn.

Hôm nay ống kính mà Lục Nghi Ninh dùng không thể selfie được, cô ráng ra vẻ bình tĩnh, ”Ôi, Lâm Tấn An đâu rồi, sắp bắt đầu công việc rồi, tôi phải đi gọi điện thoại cho cậu ta mới được.”

Nói xong thì ngẩng đầu lén nhìn anh, ”Tôi sẽ nhanh chóng trở về.”

Dường như Chu Từ Lễ đã sớm nhìn xấu kỹ xảo của cô, nhưng cũng không vạch trận chuyện giấu đầu lòi đuôi, ”Đi đi.”

Lục Nghi Ninh ra ngoài gọi điện thoại, đụng phải viện trường của viện Văn học, còn có người phụ trách của sở nghiên cứu văn cổ. Lâm Tấn An đang đi theo phía sau bọn họ, mấy ông già một câu ”Tiểu Lâm” hai câu “Tiểu Lâm”, xem ra nói chuyện rất vui vẻ.

Lục Nghi Ninh tiếng lên giới thiệu đơn giản, ”Tôi là nhiếp ảnh gia phụ trách mặt hình ảnh lần này, Lục Nghi Ninh. Hôm nay chúng ta cần chụp ảnh riêng và chụp ảnh tập thể, chờ ngày mai sửa ảnh xong, tôi sẽ đưa thành phẩm đến cho mọi người xem. Nếu có cái gì không hài lòng có thể nói với tôi.”

Một khi đã tiến vào trạng thái làm việc, đến Lâm Tấn An cũng không dám làm phiền cô.

Tự giác nhích sang một bên, chọn làm một phong cảnh nho nhã.

Mặt mũi của nhóm giáo sư già ở viện Văn học rất hiền lành, nhưng trước ống kính thì có hơi cứng ngắc không tự nhiên. Cuối cùng Lục Nghi Ninh cũng tìm về được một chút cảm giác khi đối mặt với giáo viên Ngữ văn hồi còn đi học.

Đến phiên Chu Từ Lễ, cô điều chỉnh ống kính, cơ thể nhỏ bé khiêng camera thẳng tắp đứng cách đó không xa.

Lục Nghi Ninh hơi nghiêng đầu: ”Giáo sư Chu, anh còn trẻ như vậy, không nên quá nghiêm túc đâu.”

Ngụ ý, mặt tiền của viện Văn học là do anh chống đỡ, cười nhiều một chút đi, đừng có làm mặt lạnh đẩy độc giả mua tạp chí ra nữa.

Chu Từ Lễ gật đầu nhẹ, ngồi thẳng lưng trên sô pha nhưng không cứng nhắc, tươi cười vừa chuẩn.

Lục Nghi Ninh thử chụp một tấm, sau khi điều chỉnh ánh sáng, cô bỗng nhíu mày lại. Cô kêu Lâm Tấn An đến hỗ trợ khiêng thiết bị, tiến lên vài bước đến trước mặt người đàn ông.

Chu Từ Lễ không đoán được cô muốn làm gì, hoặc là nói khi làm việc, cô gái trước mặt này sẽ thay đổi thái độ, trở nên nghiêm túc đến không thể bắt bẻ.

Lục Nghi Ninh suy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói: ”Có thể tháo cà vạt ra không?”

Chu Từ Lễ gật đầu, đang định đưa tay tháo cà vạt đã bị cô ngăn lại, ”Để tôi làm cho.”

Lục Nghi Ninh vô thức đảo mắt, ”Có lẽ là, anh không biết tôi muốn loại phong cách nào.”

Chu Từ Lễ đương nhiên sẽ không từ chối, anh  rũ mắt nhìn đến ngón tay mảnh khảnh của cô gái đè lên chóp cà vạt của mình, động tác linh hoạt tháo nút ra. Tiếng vải ma sát với nhau, ngón tay hơi lạnh lơ đãng lướt qua làn da trên cổ anh.

Âm thanh nói chuyện phiếm của các vị lãnh đạo và Lâm Tấn An dần biến mất.

Lục Nghi Ninh cúi người, khi kéo cà vạt ra khỏi cổ áo anh, cô ngửi được một mùi gỗ quen thuộc.

Không biết Chu Từ Lễ đã ngừng hô hấp từ khi nào, bây giờ anh đang dần dần thở lại bình thường.

Sau đó, anh nghe thấy cô gái ấp a ấp úng tiếp tục nói: ”Nút áo sơ mi, có thể cởi luôn không?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.