Giang Đông Ôm Trăng Sáng

Chương 8: Vấn đề chỉ số thông minh (iq)


Bởi vì mấy ngày trước vừa đụng xe, để lại bóng ma tâm lý
không cách nào đo lường được, Ninh Yên Nhiên gần đây rất ít khi lái xe,
dứt khoát ở lại nhà ba mẹ, dù sao công việc của cô là vào buổi tối, buổi chiều có thể bắt đầu đi, cũng không sợ chậm trễ thời gian.

Mẹ Ninh nhìn con gái ngồi trên ghế sô pha nhai quýt, lẩm bẩm, “Bọn con làm gì mà mười tháng trời làm việc cũng không được nghỉ 2 ngày?”

Ninh Yên Nhiên ném quýt vào miệng, “Trái đất không nổ, chúng ta không nghỉ,
đây là loại tinh thần như thế nào? Chính là tinh thần yêu nghề kính
nghiệp của tầng lớp lao động thấp bé vô tư cống hiến cho xã hội.”

Chờ cho cô nuốt miếng quýt xuống, lại tiếp tục, “Hơn nữa, nếu con mà nghỉ,
mẹ lại đi sắp xếp thêm mấy lần xem mắt, con cũng không nghỉ nổi nữa.”

Mẹ Ninh ném gối ôm về phía cô, dù bị vạch trần vẫn không chột dạ chút nào, “Chuyện này không đúng sao? Dù sao cái kia cũng là quá khứ rồi, chúng
ta phải nhìn về phía trước, tìm một người tiếp theo, có gì không tốt?
Con người ấy mà, nên cố gắng nắm giữ khoảng thời gian hẹn hò, nếu không
về sau nhất định sẽ hối tiếc.”

Ninh Yên Nhiên không hề dao động, “Mẹ tha cho con đi, con ở trong nhà đợi cũng rất tốt mà.”

Chẳng lẽ một cô gái xinh đẹp thì không thể làm con sâu béo trong nhà sao? Trên mặt trăng cũng nào có đạo lý như vậy?

Nói xong câu đó, Ninh Yên Nhiên liền bị mẹ ruột đuổi ra ngoài, cùng với mấy người bạn đi spa.

Bên tai có tiếng nhạc dịu dàng như có như không, mùi tinh dầu tràn ngập căn phòng khiến đầu óc cô nhanh chóng thả lỏng, ngay vào lúc cô mơ màng sắp ngủ, điện thoại di dộng vang lên.

Ninh Yên Nhiên làm như không nghe thấy, từ chối trả lời.

Rất nhanh, cuộc gọi thứ hai kéo đến không chịu buông tha, tiếp đó là cái thứ ba, thứ tư.

Lâm Kiều An đẩy cô một cái, thấy cô không có phản ứng, lại đẩy thêm một cái, “Mau nghe đi, lỡ đâu có chuyện gì thì sao?”

Ninh Yên Nhiên lẩm bẩm, “Mình cá với cậu, chắc chắn là chuyện xem mắt.”

Một phút sau, Lâm Kiều An thua cược phải bỏ ra 5 đồng tiền.

“Con nói này Trình nữ sĩ, con đã dựa theo yêu cầu của mẹ già ra ngoài, sao
mẹ không thể bỏ qua cho đứa con gái đáng thương đã bị chính mẹ ruột vứt
bỏ này chứ?”

Mẹ Ninh rất nhanh bắt được trọng điểm, “Con nói ai già? Tối nay đừng hòng có cơm ăn!”

Ninh Yên Nhiên nghẹn họng, “Mẹ lại sắp xếp đối tượng xem mắt cho con chứ gì? Cơm tối cũng không cho ăn, rốt cuộc con có phải con ruột của mẹ không
vậy? Mẹ nói thật đi, không phải con là do mẹ rút được thăm trúng thưởng
trong đợt giảm giá của siêu thị đấy chứ?”

“Tào lao, vận may của mẹ đâu có kém như vậy? Mẹ nói con biết, lần này không phải là để con xem mắt với người xa lạ đâu.”

Ninh Yên Nhiên ngồi bật dậy, “Hả? Mẹ để con xem mắt với người quen? Thỏ không ăn cỏ gần hang nha, mà con cũng đâu phải thỏ.”

Lâm Kiều An nhìn cái khăn trên người nàng trượt xuống, hưng phấn huýt sáo một tiếng.

“Cũng không hẳn là người quen.” Mẹ Ninh nói lời đầy ẩn ý, “Mẹ hỏi con, con còn nhớ cái người xem mắt lần trước không?”

Chú cảnh sát? Đương nhiên nhớ rõ.

“Vâng, anh ta thì sao?” Ninh Yên Nhiên nghiêng đầu kẹp di động, cố gắng kéo
cái khăn lên, “Không phải lại muốn mời con ăn cơm đấy chứ?”

Mẹ Ninh cười ngượng ngùng, “Đây không phải là muốn phát triển sao? Người
ta đặc biệt chân thành, nói là lần trước có hơi nóng giận, người trẻ
tuổi nóng nảy cũng là bình thường, nhất thời xúc động mới cho con vào
danh sách đen, bây giờ muốn mời cơm xin lỗi.”

Cô không
nghĩ đến việc tiếp tục phát triển, nhưng có bữa cơm miễn phí sao lại
không ăn? Đây là chân lý bất biến từ xưa tới nay đấy.

Ninh Yên Nhiên cười nhạo một tiếng, “Anh ta tính tình nóng nảy, con còn nóng nảy hơn, người giang hồ…., tại sao anh ta lại kéo đen con trước?

Đúng, đây mới là điểm khiến cô canh cánh trong lòng.

Cô hẳn phải là người hạ thủ trước mới phải? Bị người ta kéo đen là một chuyện vô cùng mất mặt.

“Mặc kệ như thế nào, mẹ gửi địa điểm qua cho con, con nhớ trang điểm đẹp một chút, đừng để người ta chờ lâu, có biết không?”

Đương nhiên, mẹ đại nhân đã giấu đi lời thoại trong lòng: nhất định phải ăn
thật đã mới được về, ít nhất cũng phải ăn cho đến khi đền bù được tổn
thất tinh thần vì bị kéo đen chứ!

Ninh Yên Nhiên nghĩ
nghĩ, thôi bỏ đi vậy, người này dù sao cũng giúp mình vô điều kiện một
lần, cô gặp lại nói rõ ràng một lần cũng tốt.

Lâm Kiều An thấy cô ngắt điện thoại, nhỏ giọng hỏi: “Tình huống gì thế? Lại là cái người lần trước sao?”

Ninh Yên Nhiên lười biếng “Ừ” một tiếng, “Xem như là cảm ơn anh ta lần trước thay mình ra mặt, mình mời anh ta ăn cơm vậy.”

Dù sao cũng chẳng có quan hệ gì đặc biệt, náo loạn trên mạng cũng chẳng
thoải mái gì, cô cũng đâu thể ăn không của người ta những hai bữa cơm.

Hai người hẹn ở một nhà hàng món ăn Quảng Đông, thời gian là sáu giờ, Ninh
Yên Nhiên 5 giờ 40 phút đã đến, gọi trước một ly đồ uống, nhưng rốt cuộc chờ đến 6 giờ 20 phút vẫn chưa thấy người đâu.

Ninh Yên Nhiên nhìn đồng hồ, bắt đầu gọi điện cho người giới thiệu.

Người giới thiệu cho cô một dãy số, chờ đến khi điện thoại của Ninh Yên Nhiên được nối thông, trong nhà hàng yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng
chuông điện thoại.

Nhà hàng này không ở trung tâm thành
phố, người đến cũng không nhiều lắm, nhưng tốt ở chỗ nguyên liệu nấu ăn
sạch sẽ, hương vị ngon, cho nên khách đến hầu như là khách quen.

Lúc này, mọi người đều đang tụm năm tụm ba ăn cơm, người đang ngồi một mình chỉ có 2 người.

Một người là người đàn ông mặc áo trắng ngồi cạnh cửa, người còn lại chính là cô.

Ninh Yên Nhiên khó hiểu nhíu mày, cúi đầu xác nhận mình không gọi nhầm số, đối phương bên kia cũng đã bắt máy.

Cô còn chưa kịp nói gì, người bên kia đã phủ đầu, “Tại sao cô còn chưa tới?”

Ninh Yên Nhiên ngơ ngác trả lời, “Tôi…, tôi tới rồi.”

Cô ngồi tại chỗ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm gương mặt xa lạ của người đàn ông, đôi mắt trừng thật lớn, trong lòng lại mờ mịt, thậm chí còn
sinh ra vài phần cảm giác hoang đường.

Đây chẳng lẽ là trò đùa ngày Cá tháng Tư sao?

Nhưng ngày Cá tháng Tư còn những hơn nửa năm mới đến cơ mà?

Ninh Yên Nhiên nghĩ nghĩ, phản ứng đầu tiên chính là chú cảnh sát có kỹ
thuật quá cao, thế mà lại có thể nắm giữ dịch dung đại pháp* bí truyền
trong truyền thuyết!

[*dịch dung đại pháp: ý nói phương pháp cải trang thay đổi khuôn mặt thành một người hoàn toàn khác]

Người đàn ông phía bên kia nhìn khắp một vòng, rất nhanh liền rơi xuống khuôn mặt mờ mịt của Ninh Yên Nhiên cùng với cái di động đang cầm trên tay,
sắc mặt thay đổi, do dự vài lần, chậm rãi đi tới.

“Cô là ai? Là người vừa nói chuyện điện thoại với tôi sao?”

Anh ta vừa đứng dậy, Ninh Yên Nhiên liền đánh bay ý tưởng dịch dung!

Người có thể biến đổi khuôn mặt, nhưng rất khó thay đổi chiều cao, người lùn
có thể dùng miếng độn giày thần thánh để tăng chiều cao, nhưng một người đàn ông cao 1m8 sau một đêm bị thấp đi 20 centimet, nếu không phải là
cưa bớt chân, thì rất khó làm được.

Đương nhiên, bản
thân cô cũng biết ý nghĩ về dịch dung thật sự là không thực tế, nhưng cô sống hơn hai mươi năm trên đời chưa từng trải qua tình huống hài hước
kịch tính thế này, không trách được khiến cho bộ não của cô tạm thời bị
tắc nghẽn.

Vì thế, cô theo bản năng nhìn lên phía trên,
càng nhìn càng không thể hiểu được, thậm chí còn có thể nói ánh mắt nghi ngờ của cô giống như đang cười nhạo chiều cao của anh ta vậy.

“Tôi…, tôi cũng không biết tôi có phải là người gọi điện thoại cho anh không
nữa…” Ninh Yên Nhiên phản ứng lại rất nhanh, “Anh tên gì?”

Người kia sắc mặt không quá tốt, nói ra tên mình.

Ninh Yên Nhiên gọi điện thoại cho mẹ, quả nhiên là đúng.

“Anh từng đi du học phải không?” Ánh mắt của cô nhịn không được nhìn lên
phía trên đầu anh ta một cái, liền thấy một kiểu tóc Địa Trung Hải lộn
xộn*.

[*Địa Trung Hải: cách nói ẩn dụ, chỉ người đầu hói.]

“Đúng, tôi từng du học.”

“Mấy ngày trước là anh kéo đen tôi?”

“Người tôi kéo đen là đối tượng xem mắt.”

Tốt lắm, du học sinh, đầu hói, số wechat, đều đúng.

Hiện tại ngay cả tên cũng đúng.

Nếu, người này mới là đối tượng xem mắt của cô, vậy…

Anh là ai?

Ninh Yên Nhiên lặng lẽ xóa đi một nửa gạch nhỏ còn lại trên người chú cảnh
sát, lại một lần nữa đánh một dấu chấm hỏi để đó, bắt đầu ứng phó với
người đàn ông trước mặt.

“Tôi nghĩ, chúng ta đều đã nhận sai người.” Cô tổng kết nói.

Người kia rõ ràng không quá cao hứng, cho dù người trước mặt là đẳng cấp mỹ
nhân, cũng không khiến anh ta bớt giận nửa phần, “Cô làm sao mà lại nhận sai đối tượng xem mắt? Cô chuẩn bị kiểu gì vậy?”

Náo loạn lớn đến thế này, anh ta cảm thấy bản thân mình như đang bị đùa giỡn vậy.

Ninh Yên Nhiên hít sâu một hơi, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng, “Anh giỏi
lắm sao? Anh phát hiện mình nhận sai người sao? Không có.”

Hai người kẻ tám lạng người nửa cân, xin hỏi cái vị đầu hói chân chính này lấy tư cách gì mà cười nhạo cô?

Hai người tan rã không vui, Ninh Yên Nhiên dứt khoát vứt bỏ tâm tư muốn mời khách, tức giận trở về nhà, đứng ở trước cửa do dự một hồi.

Nếu cô nói với mẹ, ngay từ lần đầu đã nhận sai người, mẹ cô có cảm thấy bản thân đã sinh ra một đứa con thiểu năng trí tuệ hay không đây?

Ninh Yên Nhiên quyết định đánh đòn phủ đầu, tránh tình trạng sẽ bị đánh đến
thê thảm, vừa vào cửa đã đem mọi chuyện nói giảm nói tránh nói hết một
lần, sau đó nói, “Trình nữ sĩ, con cho rằng mẹ cũng nên chịu trách nhiệm một phần trong vấn đề chỉ số thông minh của con đó.”

Ba Ninh vui tươi hớn hở thêm vào, “Đúng vậy, chịu phần lớn trách nhiệm!”

Ninh Yên Nhiên tiếp tục nói, “Mẹ nói xem, tại sao mẹ lại không mang con đi đo chỉ số thông minh một chút?”

Cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Con biết mà, yếu tố di truyền là rất quan trọng.”

Nói xong, cô còn gật đầu một cái thật mạnh, nhanh chóng bày ra dáng vẻ của một người bị hại.

Mẹ Ninh đánh trên lưng cô một cái, “Đo chỉ số thông minh? Mẹ làm sao biết mẹ đã nuôi lớn một cái nhau thai chứ?”

Ninh Yên Nhiên nước mắt lưng tròng nhìn mẹ ruột của mình, “Mẹ à, con vừa mới bị tổn thương trong lòng rất nặng, bây giờ lại còn nhận thêm tổn thương về thể xác, tối nay có thể ăn nhiều hơn một phần không?”

“Không thể.” Mẹ Ninh uy nghiêm nói, “Không phải, vậy còn cái người trước kia
con bảo được là ai? Người ta cũng không biết đã nhận nhầm người sao?”

Ninh Yên Nhiên sờ sờ cằm, ra vẻ nghiêm túc tổng kết, “Như vậy xem ra, năng lực của chú cảnh sát cũng không phải là quá tốt rồi.”

Học bù, nhất định phải học bù, còn phải thu phí nữa.

Thật ra mẹ Ninh ngược lại cảm thấy không có gì là không tốt, vỗ bạch bạch
vào lòng bàn tay cô, trong ánh mắt đều là háo hức, “Chẳng phải vẫn có
chuyện lên nhầm kiệu hoa được chồng như ý đấy sao? Mẹ cảm thấy các con
đây là duyên phận! Lại đây lại đây, có ảnh chụp không? Cho mẹ xem một
chút.”

Ninh Yên Nhiên nhanh chóng tránh thoát “ma trảo”
của mẹ đại nhân, leo qua chỗ ngồi trên ghế sô pha, miệng nhỏ cắn cắn quả táo, “Không có, không có, dù sao so với người hôm nay cũng đẹp mắt hơn
nhiều, người hôm nay không những EQ thấp, vừa lùn vừa hói, con đứng
thẳng còn cao hơn anh ta. Mẹ hỏi dì hai giúp con, có phải ý kiến gì với
con hay không, mà lại giới thiệu cho con một người như vậy?”

Mẹ Ninh hiểu rõ vấn đề, “Con cao hơn người ta? Mang giày cao gót hay là chân trần?”

Ninh Yên Nhiên thành thật nói, “Đương nhiên là mang giày cao gót, tại sao
phải so với chân trần? Có bản lĩnh thì anh ta cũng mang giày cao gót vào đi!”

Đương nhiên, câu này của cô cũng không phải cố
tình gây rối, nhưng mà cô vốn là một người không có cách nào từ bỏ giày
cao gót thật mà!

Hai người chân trần so ra thì không
chênh lệch mấy, nhưng nếu Ninh Yên Nhiên mang giày cao gót thì chắc chắn sẽ cao hơn anh ta mấy centimet!

Vừa cao vừa đẹp trai lại không hói? Người này nhất định là con rể được tuyển chọn rồi, mẹ Ninh vô cùng tin tưởng ngẫm nghĩ.

Một ngày sau, Ninh tiểu thư bị mẹ vứt bỏ đang đứng trước cửa cục cảnh sát,
tự hỏi không biết cần phải bỏ ra bao nhiêu tiền mới có thể thuê được
đồng chí cảnh sát này về nhà, cùng cô diễn một màn bạn trai ban gái.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.