Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 139: Tỉnh để chi oa (Ếch ngồi đáy giếng)


Trần Nhược Tư ở trong hang đi được khoảng hơn mười phút, hắn lại trở về trung tâm hang, nơi này nếu đi tiếp sẽ ra đến cửa hang, ngoài ra còn có hai cái lối vào khác nữa. Trần Nhược Tư đứng ở đó cẩn thận kiểm tra một lượt, không phát hiện được điều gì, hắn nghi hoặc một hồi rồi đi vào cửa vào nằm đối diện với mình.

Trần Nhược Tư đi về phía trước khoảng hơn trăm thước, lại gặp một gian phòng, tình hình trong căn phòng này so với căn phòng hắn đã gặp trước đó cơ hồ là cùng một dạng. Sau khi hắn đi vào, hắn không chú ý vòng vo trong đó vào vòng cẩn thận quan sát một lát, điều này khiến cho hắn trở nên hồ đồ ngay cả mình tiến vào bằng cửa nào hắn cũng không nhớ ra. Hắn lo lắng, trong lòng thầm nghĩ: “Không xong, nơi này chẳng lẽ là một cái mê cung, ta ghét nhất là cái loại địa phương quái quỷ này.” Nghĩ đến đây, hắn bất giác cảm thấy đầu óc bắt đầu quay cuồng.

Trần Nhược Tư thở dài, không còn cách nào khác đành đi vào cánh cửa thông với căn phòng gần chỗ hắn đang đứng, đi được khoảng hơn trăm thước hắn lại gặp một căn phòng cùng với căn phòng trước đó cơ hồ là cùng một dạng, lúc này thì Trần Nhược Tư mới ý thức được nơi này đúng là một cái mê cung.

Trần Nhược Tư trước đây đã từng nghe sư phụ nói qua về những sự việc liên quan đến mê cung, cũng giảng giải cho bọn hắn phương pháp đi trong mê cung, nhưng hắn lúc đó cũng không quá để ý. Bây giờ trong đầu, liên quan đến phương pháp đi trong mê cung, hắn nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra. Hắn vỗ vỗ đầu mình, thầm mắng: “Chết tiệt, lúc sư phụ dậy cho ngươi, ngươi không dụng tâm để nghe, bây giờ mới thấy hối hận. Nghĩ đi nào, ngươi không nghĩ ra, là không biết tốt xấu rồi.”

Trần Nhược Tư đi đi lại lại không biết là đã đi qua bao nhiêu căn phòng. Hắn cứ đi qua một căn phòng, tâm tình lại trở nên trầm trọng thêm một chút. Lúc này hắn có chút rối loạn bực tức, hận không thể sử dụng khí lực của bản thân đem cái động này đánh xuyên, từ trong động xông ra ngoài. Nhưng hắn biết rằng cho dù hắn có làm như vậy đi nữa cũng chỉ vô ích mà thôi, chỉ có thể đem mình chôn sống ở nơi này.

Trần Nhược Tư đầu mặt đầy cát bụi, nhìn vào có chút khó coi đi đến cánh cửa bên cạnh, dùng chân liều mạng đá một cước vào bức tường đá. Bức tường bị đá, không chút rung động chỉ có từ trên trần hang rơi xuống một ít cát bụi bao phủ thân thể của Trần Nhược Tư.

Trần Nhược Tư nhụt chí ngồi xuống cạnh cửa, liều mạng nhớ lại bài giảng cửa sư phụ về phương pháp đi trong mê cung. Nhưng hắn càng dùng lực nhớ lại, tư tưởng của hắn giống như mê cung, một chút manh mối cũng nghĩ không ra. Hắn buồn rầu dựa đầu vào tường đá, mắt ngây ngốc nhìn trần hang, trong lòng thầm nghĩ: “Thật không có nghĩ đến ta lại bị một cái mê cung vây khốn, ài, đều trách ta nhất thời đại ý khinh thường.”

Trần Nhược Tư ngây ngốc chốc lát, trong đầu chợt lóe lên một cái ý niệm: “Mê cung nhất định phải có ám kí, nếu không, người dựng lên mê cung này tiến vào cũng sẽ lạc vào mê lộ. Đúng, ngươi thật là thông minh, có như vậy mà cũng nghĩ không ra.” Nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy vui mừng, hắn đứng dậy, đang muốn tìm kiếm ám kí trên cánh cửa.

Lúc này, có tiếng bước chân yết ớt truyền vào trong tai hắn.

Trần Nhược Tư ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ: “Đã có tiếng bước chân, nhất định sẽ có người tới, ta không thể để cho hắn phát hiện ra được.” Nghĩ đến đây, hắn phát lực đánh nát linh phù phía trên đầu mình khiến cho trong phòng khôi phục lại như bình thường, biến thành một mảnh hắc ám. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Trần Nhược Tư cẩn thận phân biệt phương hướng truyền đến tiếng bước chân, sau đó lần mò bước đi theo hướng tiếng bước chân truyền đến. Khi hắn đi vào một căn phòng, hắn nhìn thấy trong một cái đường hầm có ánh sáng truyền đến, Trần Nhược Tư trong lòng âm thầm vui mừng: “Ha ha, xem ra phán đoán của ta không sai, Lý Hữu Quyền là tới đây gặp ai đó, người trong cái hang động này đều phải nghi ngờ. Hắc hắc, nói không chừng, ông bà phù hộ để cho ta tìm được tin tình báo càng quang trọng đây?”

Ánh sáng đó càng lúc càng mạnh, Trần Nhược Tư cảm thấy ánh sáng đang di động về căn phòng mình đang đứng, hắn vội vàng chạy vào một cái cửa khác, ân thân vào góc tối nơi cửa hầm.

Chỉ chốc lát, một lão nhân tay cầm đuốc đi vào trong tầm mắt của Trần Nhược Tư. Người này, không phải ai khác chính là Hầu Quang Bình, lão ta bây giờ đang đi về Bạch Vân đạo quán.

Trần Nhược Tư sau khi nhìn thấy Hầu Quang Bình đi vào trong phòng, đứng ở giữa phòng, ngẩng đầu nhìn lên cẩn thận quan sát trần hang, sau đó không nghi ngờ gì nữa đi vào một cái đường hầm.

Trần Nhược Tư vô cùng cẩn thận bám theo phía sau Hầu Quang Bình. Hắn vừa bám theo vừa suy nghĩ: “Lúc ta vừa tiến vào đây thì không có nhìn thấy lão nhân này, lão ta vì sao đột nhiên xuất hiện nhỉ? Chẳng lẽ lão ta chính là tên bằng hữu mà Lý Hữu Quyền muốn gặp sao? Khó xảy ra được, lão ta bây giờ đi đâu đây? Ài, mặc kệ lão, trước hết cứ bám theo lão rồi tính sau.”

Trần Nhược Tư đi theo phía sau Hầu Quang Bình cũng không biết là qua thời gian bao lâu, sau khi đi qua vài căn phòng hình dạng giống nhau, đi đến một con đường thông thẳng lên mặt đất.

Trần Nhược Tư biết rằng nếu mình tiếp tục bám theo nhất định sẽ bị phát hiện, vì vậy hắn lập tức dừng lại. Hắn ở trong căn phòng cuối cùng chờ đợi, đợi đến khi hắn hoàn toàn không nhìn thấy ánh sáng phát ra từ ngọn đuốc Hầu Quang Bình mang theo nữa, hắn lấy ra một tấm linh phù, tụ pháp thuật trên đó để cho nó phát ra ánh sáng, án chiếu theo lộ trình hắn bám theo sau Hầu Quang Bình đã đi, ngẩng đầu nhìn lên trần hang, hắn nhìn thấy trên trần hang có một cái đồ án hình tròn, tiếp xúc với đồ án hình tròn, phân biệt vẽ một cái tam giác, tứ giác và ngũ giác, mà ba cái đồ án hình dạng khác biệt này vừa vặn tương ứng với ba cái cửa vào bên trong hang động.

Trần Nhược Tư tựa hồ như hiểu được việc này là như thế nào, thầm nghĩ: “Nguyên lai là như vậy, lão ta thật là giảo hoạt, lại đem kí hiệu khắc trên trần hang, như vậy ai mà nghĩ đến chứ?” Nghĩ đến đây, nở nụ cười, lại nghĩ tiếp: “Cái cửa ra lão ta vừa mới bỏ đi là ứng với ký hiệu ngũ giác. Án chiếu theo đồ án ghi lại ở trần hang, mê cung này có ba đường đi ra mới phải, nếu như không án chiếu theo đồ án mà đi, lập tức sẽ bị vây khốn, còn nếu theo đồ án mà đi có thể đi đến những vị trí khác nhau. Xem ra người nghĩ ra cái mê cung này, nhất định không phải là một người đơn giản.”

Trần Nhược Tư suy đoán một điểm cũng không sai, cửa ứng với điểm chỉ trên ngũ giác tinh đồ án là thông đạo đi thẳng đến Bạch Vân đạo quán, điểm chỉ trên tam giác hình đồ án là thông tới một căn phòng của người dân trong Ngọc Cảnh châu thành, còn lại tứ giác hình đồ án là thông với hang động bí mật. Cái mê cung này do một trăm căn phòng nhỏ giống nhau tổ hợp thành, nếu án chiếu theo đồ án mà đi xác suất đi sai đường là vô cùng nhỏ.

Trần Nhược Tư sau khi biết được bí mật của cái mê cung này trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, hắn đắc ý cười, đánh nát linh phù, đi ra cái thông đạo mà Hầu Quang Bình đã đi, mò mẫm đi về phía trước.

Đi lại trong bóng tối không tránh khỏi khó khăn, nếu như trong thông đạo không phải vô cùng bằng phẳng thẳng tắp, sợ rằng hắn đã vỡ đầu không biết bao nhiêu lần rồi.

Trong thông đạo rất yên tĩnh, hắn tay chân nhẹ nhàng, sợ gây ra tiếng động khiến cho Hầu Quang Bình ở không xa phía trước phát giác ra.

Theo thời gian trôi qua, hắn cảm thấy bản thân dường như đã đi được vài dặm lộ trình rồi, chân đều cảm thấy có chút đau đớn, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy phía có ánh sáng tự nhiên yếu ớt truyền đến.

“Rốt cuộc cũng ra khỏi rồi, nơi này là địa phương nào đây?” Trần Nhược Tư nghi hoặc, bước chân không dừng lại, đi thẳng ra khỏi miệng hang.

Thật vất vả Trần Nhược Tư mới đi tới được nơi phát ra ánh sáng, hắn nhìn thấy trước mặt mình là một cái giếng hình tròn đường kính ước chừng khoảng một thước, mà vị trí hắn đang đứng nhìn xuống cũng không biết là giếng nước này sâu bao nhiêu, từ đó nhìn lên chỉ có thể nhìn thấy thành giếng và bầu trời trong xanh phía trên.

Trần Nhược Tư thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ: “Cửa ra này thật là bí mật, lại đặt ở trong một cái giếng nước, bây giờ thành giếng trước mặt đầy rêu xanh, vô cùng trơn, muốn qua đó nhất định có chút khó khắn, ta làm sao có thể đi lên đây? Nếu đi cùng Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc dùng phi hành thuật là xong rồi. Ài, chẳng lẽ ta phải theo đường cũ quay trở lại sao.”

Trần Nhược Tư bộ dạng đăm chiêu, bất đắc dĩ ngó đầu ra nhìn thành giếng và bầu trời phía trên, nhìn đến phát ngốc, lúc này, hắn giống như là một con ếch ngồi nơi đáy giếng.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.