Cung điện trên mặt đất trước đây của Minh tộc sau khi bị phá hủy, bọn họ không xây dựng lại cung điện trên mặt đất mà kiến tạo nó ở dưới lòng đất.
Lạc Lan Điền ra khỏi địa lao, đi tới nơi nghỉ ngơi của Thanh Mâu trong cung điện, hướng về hắn báo cáo: “Tả hộ pháp đại nhân, tiểu tử nọ đã tỉnh lại rồi.”
Thanh Mâu phất tay nói: “Ta biết rồi, ngươi đi luyện công đi, bây giờ không có việc của ngươi nữa.”
Thanh Mâu từ khi bị Thanh Hư đạo trưởng dùng tự bạo tà thuật đánh cho bị thương, chưa từng rời khỏi Minh tộc nửa bước. Trải qua thời gian nghỉ ngơi hồi phục này, thân thể của hắn đã hoàn toàn khôi phục, công lực so với trước đây có tiến bộ rất lớn. Đây cũng là thu hoạch của việc tập trung tu luyện gần đây của hắn. Hắn mặc dù thân tại Minh tộc, nhưng hắn đối với tình hình bên ngoài nắm rõ trong lòng bàn tay, điều này là công sức của đám thủ hạ đắc lực trong tay hắn.
Lạc Lan Điền nghe Thanh Mâu nói xong, vẫn không lập tức rời đi.
Thanh Mâu thấy vậy liền hỏi: “Ngươi còn có chuyện gì nữa sao?”
Lạc Lan Điền nói: “Tôi muốn hỏi tả hộ pháp một chuyện. Tôi gọi là Lạc Lan Điền là từ trong miệng ngài mà biết được, mà tôi đối với thân thế lai lịch của mình một chút cũng không biết, mới vừa rồi tiểu tử nọ ở trong kí ức của tôi hoàn toàn không có ấn tượng nhưng hắn lại có thể gọi ra tên của tôi, còn gọi tôi là tam sư huynh. Tôi cho rằng rất có thể hắn biết được thân thế lai lịch của tôi, tôi muốn tả hộ pháp cho phép tôi một mình nói chuyện với hắn xem tôi có thể hay không nhớ lại một chút sự.”
Thanh Mâu nghe Lạc Lan Điền nói xong, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ: “ta đã sử dụng tẩy não ma chú trên người hắn, chẳng lẽ mất tác dụng, trừ khi tiểu tử này đã hoàn toàn khôi phục lại ký ức trước đó.” Hắn nghĩ đến đây, ngừng lại một lát, đột nhiên, một dự cảm xấu xuất hiện trong đầu hắn: “Không xong, Minh vương bây giờ đang truy tra kẻ chế tạo lời đồn Minh tộc muốn xâm nhập trung thổ, tiểu tử này biết việc đó là do ta bức bách thôn dân làm. Nếu hắn đem việc này nói cho Minh vương, địa vị và cái mạng nhỏ của ta đều xong hết. Không được, ta phải ngăn bọn chúng lại trước, sát nhân diệt khẩu.”
Hắn trong lòng mặc dù suy nghĩ rất phức tạp nhưng trên mặt lại không một chút biến hóa, hắn giả vờ trầm mặc, ngẩng đầu nhìn Lạc Lan Điền mỉm cười nói: “Ngươi đi luyện công đi, ta sẽ giúp ngươi hỏi hắn về thân thế của ngươi, một lát nữa sẽ nói cho ngươi biết.”
Lạc Lan Điền thấy hắn nói như vậy, cũng không nói gì nữa. Đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi cái địa cung này.
Bây giờ, trong mắt của Lạc Lan Điền, Thanh Mâu là chủ nhân của hắn, lời của Thanh Mâu như là mệnh lệnh, hắn đều phải vô điều kiện tuân theo. Thanh Mâu quan tâm và chiếu cố cho Lạc Lan Điền đều hơn hẳn so với những thuộc hạ khác của hắn, hơn nữa, một chút tà thuật của Lạc Lan Điền đều là do đích thân Thanh Mâu truyền dạy. Điều này cũng là một nguyên nhân khiến cho Lạc Lan Điền trung thành với Thanh Mâu. Rốt cuộc Thanh Mâu vì cái gì lại chuyên tâm dậy Lạc Lan Điền, mục đích của hắn là gì, ai cũng không biết được.
Minh Vương đã từng vì hắn đối đãi như vậy với Lạc Lan Điền mà tìm hắn hỏi qua, cũng không biết hắn đã dùng ngôn từ gì giải tích với Minh vương, mà Minh vương đối với sự giải thích của hắn càng thêm tin tưởng không hề nghi ngờ, ông ta còn đồng ý với cách làm của hắn. Điều này cũng là nguyên nhân khiến cho Thanh Mâu để cho Lạc Lan Điền công nhiên đi lại trong Minh tộc.
Đế Khai mặc dù thân ở trung thổ nhưng đối với sự tình trong tộc rõ như lòng bàn tay, hắn cảm thấy rất rõ ràng Thanh Mâu làm như vậy tất có âm mưu, nhưng hắn thấy Minh vương cũng ủng hộ Thanh Mâu nên cũng không dám nói gì chỉ có thể nhân nhìn, âm thầm để cho người của mình giám sát nhất cử nhất động của Thanh Mâu, hi vọng có thể tìm thấy một cơ hội tốt trừ bỏ đi cái đối thủ này.
Thanh Mâu cũng không phải là kẻ ngốc, hắn đối với Đế Khai đã sớm có đề phòng, cho nên hắn làm việc gì cũng đều vô cùng cẩn thận. Đế Khai cũng không có biện pháp bắt hắn, chỉ có thể âm thầm tức giận mà thôi.
Sau khi Lạc Lan Điền rời đi, Thanh Mâu với tốc độ nhanh nhất đi tới địa lao đang giam giữ Trần Nhược Tư. Vừa mới ra khỏi cửa cung của mình, hắn liền nhìn thấy bóng dáng của Đế Khai ở phía xa xa, đi thẳng về phía cung điện của Minh vương.
Thanh Mâu giật mình thầm nghĩ: “Sao hắn lại trở về, chẳng lẽ hắn đã điều tra ra được một ít đầu mối.” Hắn nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi vì tiền đồ của mình mà trở nên lo lắng, ý nghĩ giết chết Trần Nhược Tư càng thêm cấp thiết, bước chân hắn không bởi vì vướng bận suy nghĩ mà dừng lại, vẫn tiếp tục hướng về phía địa lao, khoái tốc di động.
Trần Nhược Tư ở trong địa lao, hôn mê một hồi liền tỉnh lại, cảm giác đau lòng khó chịu không hề giảm bớt, ngược lại càng thêm mạnh mẽ, tiếng khóc của hắn so với lúc trước càng lớn hơn.
Thanh Mâu vừa bước qua cửa địa lao, liền nghe được tiếng khóc của Trần Nhược Tư, hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái, trong lòng thầm nghĩ: “tiểu tử này là tên cứng đầu, sao bây giờ lại khóc thương tâm vậy nhỉ? Chẳng lẽ hắn biết được bản thân mình phải chết mà đau khổ rơi nước mắt.” Lão ta mang theo nghi hoặc, lắc người bay về phía bức tường bị che khuất mà lão cảm ứng được.
Trước đó hắn ở bên ngoài địa lao không sử dụng phi hành thuật, là bởi vì hắn không muốn để cho đám Minh tộc thủ vệ đang đứng gác phát hiện ra hành động lén lút của hắn. Trong địa lao không có người canh gác, hắn đương nhiên không cần kiêng nể gì nữa.
Thanh Mâu nhìn chằm chằm Trần Nhược Tư nói: “Tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Thanh Mâu đến, Trần Nhược Tư một chút cũng không cảm thấy được, sau khi hắn nghe được giọng nói của Thanh Mâu, hắn mới ý thức được có người đến.
Hắn trong lòng hoảng sợ, toàn thân run rẩy, vội ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía phát ra giọng nói, cẩn thận quan sát, một cái bóng hắn cũng không nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ: “Là người nào nhỉ, ta không nhìn thấy hắn, hắn có thể nhìn thấy ta, nghe giọng nói của hắn thì dường như hắn quen biết ta. Ta ngẫm lại, cẩn thận nghĩ lại. Đúng rồi, Minh tộc người muốn bắt ta nhất là Thanh Mâu, chẳng lẽ lão ta là Thanh Mâu.” Hắn nghĩ đến đây, nhìn về phía có giọng nói vừa phát ra, mở miệng nói: “Lão là Thanh Mâu.”
Thanh Mâu thấy hắn mở miệng đã nói ra tên của mình, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ: “Tiểu tử này ở nơi tối tăm như vậy lại có thể nhìn thấy được ta, không biết năng lực của hắn đạt đến trình độ nào rồi.” nghĩ đến đây, lão vung tay, một cái quang cầu năng lượng xuất hiện bên cạnh lão, ngay lập tức nơi này được năng lượng quang cầu chiếu sáng như ban ngày.
Thanh Mâu ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Tư, vẻ mặt có chút khó coi nói: “Trí nhớ của ngươi đã hoàn toàn khôi phục từ khi nào, ngươi có đem một chút sự việc ngươi biết về ta nói cho người khác không?”
Trần Nhược Tư thấy sắc mặt của hắn không bình thường, cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều liền trả lời: “Việc ngươi làm không phải là truy sát ta sao? Điều này không cần ta nói một số người cũng biết được.”
Thanh Mâu nghe hắn nói như vậy, trong lòng mới buông lỏng xuống, sắc mặt cũng biến trở lại bình thường, thầm nghĩ: “Hoàn hảo, may mắn là hắn vẫn chưa nói với người khác, chỉ cần giết chết hắn, sẽ không còn ai biết người chế tạo lời đồn là ta nữa.” lão ta nghĩ đến đây, khe khẽ mỉm cười, nhìn Trần Nhược Tư nói: “Ngươi thật ngoan, ta tới thả ngươi đi.”
Trần Nhược Tư nhìn lão ta, đột nhiên thấy lão hiền lành như vậy lại còn nói thả hắn đi, hắn trong lòng nghi hoặc, nhìn chằm chằm Thanh Mâu nói: “Ngươi mà có lòng tốt thả ta ra vậy sao?” truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Thanh Mâu cười quỷ dị, trong lòng thầm nghĩ: “Ngươi đoán không sai, ta đích xác là không có lòng tốt thả ngươi, chỉ là muốn ngươi tinh thần thả lỏng, khiến cho ngươi không hề phòng bị, để một kích đem ngươi giết chết, như vậy cũng sẽ không quấy rầy đến người khác.” Nghĩ đến đây, lão ta nhìn Trần Nhược Tư nói: “Ta nói thả ngươi thì sẽ thả ngươi, ngươi chờ một chút, ta lập tức mở cửa địa lao cho ngươi.”
Thanh Mâu nói xong, một bộ dạng rất chân thật, niệm tụng một loại chú ngữ mà Trần Nhược Tư nghe không hiểu, hắn niệm xong chú ngữ, tiếp đó đưa ra tay phải, ngón tay búng một cái, một tiểu quang cầu từ đầu ngón tay hắn bắn ra.
Trần Nhược Tư thấy hắn nghiêm túc như vậy, đã có chút tin tưởng lời nói của hắn.
Cái tiểu quang cầu bắn ra từ đầu ngón tay của Thanh Mâu, trong nháy mắt bắn tới bức tường bị che khuất mà Trần Nhược Tư không nhìn thấy được. Trần Nhược Tư chỉ thấy trước mặt hắn không xa, một cái bình chắn hình vuông rộng khoảng một mét, cao khoảng hai mét, lóe lên một cái rồi biến mất.
Thanh Mâu nhìn Trần Nhược Tư cười nói: “Cửa ta đã mở rồi, ta lập tức tới tiễn ngươi đi.” Hắn vừa nói vừa di động cước bộ, từ vị trí tấm chắn vừa mới hiện ra, đi về phía Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư thấy lão ta tiến tới, trong đầu nổi lên nghi hoặc: “Hắn trước đây không phải là muốn giết ta sao? Hôm nay sao lại có thể thả tar a, trong chuyện này khẳng định có man trá, một lát lữa phải cẩn thận là được.” nghĩ đến đây, hắn cẩn thận di động, có chút sợ sệt đi tới đón Thanh Mâu.