Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 94: Diện đối cường địch (4)


Trước cửa y quán, Lý Hữu Quyền và tên mập- kẻ đã bị Trần Nhược Tư lấy trộm đi lệnh bài phó bang chủ, đang nói chuyện với hai tên thú nhân mang mặt nạ.

Trần Nhược Tư bị tên thú nhân nọ mang đến cửa y quán, ném trên mặt đất.

Trần Nhược Tư nằm trên mặt đất, quan sát những người đang có mặt tại đấy một lượt, trong đầu nghĩ: “đám người mang mặt nạ này không phải là nhân loại mà là yêu vật, bọn chúng tới đây, đứng ra trợ giúp cho người của y quán, việc này khẳng định có bí mật gì đó. Ai, nhưng ta cũng là kẻ sắp chết, biết những điều này còn có tác dụng gì, xem ra nhân loại trung thổ phải đối mặt với tai kiếp nguy hiểm sắp phát sinh rồi.”

Lúc này, hắn cũng không biết nên làm thế nào, hắn cảm thấy thân thể bản thân dường như đã khôi phục hoàn toàn, nhưng hắn lại vô pháp cử động.

Lý Hữu Quyền nhìn thấy bị bắt tới là Trần Nhược Tư kẻ vừa mới bắt nạt bọn hắn , nộ khí trùng trùng đi tới trước mặt Trần Nhược Tư, nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Tư nói: “hỗn tiểu tử, ngươi cũng có ngày hôm nay, bây giờ đến lượt ta sẽ chăm sóc kỹ càng cho ngươi.” hắn nói xong, tung chân, độc ác đá mạnh vào người Trần Nhược Tư.

Chân của Lý Hữu Quyền vừa mới đá chạm vào thân thể Trần Nhược Tư, hắn liền cảm thấy có cỗ lực lượng làm cho chân hắn bắn ngược trở lại, hắn loạng choạng, mất đi trọng tâm, “ba” một tiếng, ngã ngửa ra đất. Text được lấy tại Truyện FULL

Ba tên thú nhân nọ nhìn thấy bộ dáng của Lý Hữu Quyền , đồng thời ha ha cười lớn. Bọn chúng cũng không phát hiện ra hộ thể tiên khí từ trong nội thể của Trần Nhược Tư phóng ra đánh ngã Lý Hữu Quyền, bọn chúng cho rằng Lý Hữu Quyền dùng lực quá mạnh, mất đi trọng tâm mà ngã nhào.

“Con mẹ nó, thật là xui xẻo, chẳng lẽ nơi này có quỷ!” Lý Hữu Quyền từ trên mặt đất đứng dậy, uốn cái đầu gối, một vẻ bất âm bất dương nói.

Tên mập đi đến bên cạnh Lý Hữu Quyền, nháy mắt ra hiệu với hắn, dùng loại giọng điệu oán trách nói: “ngươi nói cái gì, bây giờ cứu hộ thần của chúng ta đang ở ngay bên cạnh, như thế nào lại có quỷ xuất hiện ở đây được.”

Lý Hữu Quyền cũng hiểu được ý tứ của hắn, vội vàng chuyển phẫn nộ thành vui vẻ, chậm rãi bước tới trước mặt ba tên thú nhân, khom lưng cúi đầu nói : “ba vị khách khanh gia, xin hỏi xưng hô thế nào, nếu muốn cái gì, xin cứ nói, ta tận lực thỏa mãn yêu cầu của các vị, bang chủ đại nhân uy tín thật lớn, lại có thể mời đến những người có bản lãnh như thần tiên, các vị thật sự rất tài giỏi.”

Tên thủ lĩnh thú nhân, khinh thương liếc mắt nhìn Lý Hữu Quyền, trong lòng nghĩ: “nếu nhân loại đều là loại người này thì chúng ta đã bớt lo nghĩ một chút rồi, chỉ cần dọa nạt liền có thể đạt được cái chúng ta muốn, đám người này, thật là bại loại trong nhân loại, chỉ có điều, cũng nên nói ngược lại, không có bọn chúng dạng bại loại này, chúng ta thật sự là vô pháp thực thi kế hoạch một cách thuận lợi.”

Hắn nghĩ đến đây, nhếch miệng cười nói: “Chúng ta cái gì cũng không cần, chỉ cần các ngươi tận lực trung thành với bang chủ của các ngươi, đó chính là sự báo đáp đối với chúng ta rồi. Nghe nói người đến phá y quán còn có hai tên nữ tử nữa, các ngươi liền phái người đem tin tức tiểu tử đã bị chúng ta bắt giữ khống chế, rất nhanh sẽ đem hắn xử tử. Khi bọn chúng nhận được cái tin tức này, nhất định sẽ tới cứu người, lúc đó, chúng ta sẽ đem bọn chúng một lần bắt hết, các ngươi cũng không phải lo lắng về sau nữa.”

“Vâng, ta lập tức án chiếu theo lời ngài nói, phái người đi loan truyền tin tức.” Lý Hữu Quyền đáp.

Tên mập phó bang chủ liếc mắt nhìn ba tên che mặt, hắn cảm thấy trong đôi mắt của ba người trước mặt này, phóng ra một loại ánh mắt làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, trong lòng hắn không khỏi rùng mình, hắn cố gắng đề cao dũng khí, đi về phía trước nói: “Ba vị khách khanh gia, ta vốn là Long Ưng bang phó bang chủ, mấy ngày trước ta bị tên tiểu tử này lấy trộm mất lệnh bài đại biểu cho thân phận của phó bang chủ, ta có thể tìm kiếm một chút trên người của hắn không?”

Tên thủ lĩnh trong ba tên thú nhân, trong lòng nghĩ: ” Người tai to mặt lớn, lá gan nhỏ như chuột lại còn có thể làm phó bang chủ, thật không hiểu tên bang chủ kia chọn người như thế nào, chẳng lẽ trung thổ tìm không được dạng người giúp chúng ta làm việc sao? Xem ra muốn để cho người trung thổ hoàn toàn thần phục, còn phải bỏ thêm nhiều tâm tư vào đây nữa.” hắn nghĩ đến đây, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tên mập nói: “ngươi là phó bang chủ, đường đường là một tên phó bang chủ lại không bảo quản được lệnh bài tượng chương cho thân phận của mình, ngươi cho rằng ngươi còn có đủ tư cách làm cái chức phó bang chủ này sao? Cút ngay, nhìn thấy bộ dạng ham sống sợ chết của ngươi, ta lại tức giận.”

Tên mập nghe tên thủ lĩnh thú nhân nói xong, mặt vàng như đất, ánh mắt độc ác liếc nhìn Trần Nhược Tư sớm đã nằm trên mặt đất, lưỡng lự rời khỏi cửa y quán.

Trần Nhược Tư căn bản là không để hai tên bại loại này vào mắt, trong lòng hắn ngược lại có chút vui vẻ, hắn nghĩ: “a, a, đây là hạ tràng cho những kẻ làm chó săn như các ngươi, nếu luân lạc đến bước đường bị người ta sai bảo, ta tình nguyện chết cũng sẽ tuyệt đối không làm chó kiếm sống tạm bợ như vậy.” Hắn nghĩ đến đây, nhìn ba tên thú nhân trước mặt nói: “ta tên quái vật, ở đây cũng đã không còn ai khác nữa, dù sao ta cũng là người phải chết, các ngươi bỏ mặt nạ ra đi, để cho ta nhìn xem, cũng là làm cho ta chết được rõ ràng, các ngươi thấy thế nào?”

Trong lòng Trần Nhược Tư lúc này đã xem bản thân như là một người phải chết, như vậy hắn cũng cảm thấy thoải mái đi rất nhiều, cũng không còn sợ hãi như trước nữa. Đã là như vậy, hắn còn sợ cái gì mà không dám gọi ba tên đeo mặt nạ trước mắt là quái vật.

“Tiểu tử, ngươi gọi chúng là cái gì, quái vật? Chẳng lẽ ngươi đã biết thân phận của chúng ta rồi?” thú nhân thủ lĩnh hỏi.

Trần Nhược Tư cười lạnh một tiếng nói: “Ta chỉ biết các ngươi không phải là nhân loại, các ngươi mạo hiểm xâm nhập vào địa vực trung thổ của nhân loại có mục đích gì đây, những việc các ngươi làm nhất định sẽ đem lại phiền toái cho các ngươi,, hành tung của các ngươi một khi bị phát hiện, sợ rằng là có đi mà không có trở về nữa.”

“Bây giờ, chỉ mỗi mình ngươi biết được hành tung của chúng ta, nhưng ngươi đang ở trong tay của chúng ta, đợi chúng ta bắt được hai vị tiểu mỹ nhân kia, chúng ta liền lặng lẽ rời đi, ai sẽ biết đây, vẫn là ngươi hãy tự lo cho mình nhiều hơn chút đi.” Thú nhân thủ lĩnh cười nói.

Trần Nhược Tư đột nhiên nhớ đến quan hệ của mình và Mộng Tuyết, mà Lâm Hân Ngọc lại sống chết bám lấy hắn, làm cho hắn cảm thấy rất phiền não, hắn muốn nói để cho Lâm Hân Ngọc rời xa hắn, nhưng hắn lại sợ làm tổn thương trái tim nàng. Hắn chỉ cần nghĩ đến bộ dạng ghen tuông của hai người Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc, trong lòng hắn cũng không biết là vì sao , sẽ trở nên rối bời.

Trần Nhược Tư lắc lắc đầu, cười nói: “Ta có gì mà phải suy nghĩ, dù sao thì cũng chết. Đối với ta mà nói, có lẽ cái chết cũng là sự giải thoát, cũng không cần phải suốt ngày phiền não nữa.”

“Trong loài người, loại người không để ý đến sinh tử như ngươi thật sự là hiếm thấy, vì ngươi không sợ chết, ta đối với ngươi cảm thấy có chút bội phục, ngươi nói xem có tâm nguyện gì, đợi sau khi ngươi chết đi, ta thế ngươi đi làm.” Thú nhân thủ lĩnh nói.

Trần Nhược Tư mỉm cười, con ngươi đảo đảo, trong lòng thầm nghĩ: “quái nhân thủ lĩnh trước mắt này thật thú vị, xem ra hắn cũng là người có nghĩa khí, không, phải là tên quái vật có nghĩa khí. Ta phải nghĩ biện pháp thân cận với hắn, nói không chừng hắn đại phát từ bi, có thể tha chết cho ta.”

Hắn nghĩ đến đây, đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên một cái nhân ảnh từ ngoài cửa tiến vào.

Ba tên thú nhân đứng lên nghênh đón, thú nhân đầu lĩnh nói: “Lang nhân đại ca, huynh tới thật nhanh, huynh nhìn một chút tên tiểu tử trên mặt đất, có phải là người huynh muốn bắt không?”

Trần Nhược Tư nhìn về phía người vừa mới đến, xuất hiện trước mắt hắn chính là lang nhân đã từng xuất hiện trước đó ở y quán, Trần Nhược Tư sửng sốt, trong lòng nghi hoặc: “hắn là lang nhân, vậy thì ba tên mang mặt nạ này phải là đồng loại của bọn chúng, chẳng lẽ bọn chúng là thú nhân tộc, đúng rồi, bọn chúng khẳng định là thú nhân tộc. Ai, nếu ta bây giờ có thể chạy thoát, sẽ lập tức đi thông báo cho đạo quán gần nhất, để cho bọn họ đi thu thập đám xâm nhập giả đáng chết này.” Hắn nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy mù mịt, trong đầu liền xuất hiện ý niệm muốn sống. Loại ý niệm cầu sinh này của hắn,không phải vì bản thân hắn có thể sống sót mà là vì để cho mình có thể tiếp tục sống , đem tin tức thú nhân đã tiến nhập trung thổ truyền ra ngoài.

“Ta thu được tín hiệu của ngươi, liền trực tiếp chạy tới. Tiểu tử này đích xác là tên tiểu tử mà thủ lĩnh của ta muốn bắt, cám ơn các ngươi, ta mang tên tiểu tử này đi, sau đó đợi khi nhận được phần thưởng của thủ lĩnh, ta sẽ phân cho các ngươi một nửa.”lang nhân đáp.

Tên thủ lĩnh trong ba tên thú nhân nói: “lang nhân đại ca, không vội, hắn bây giờ đang là mồi nhử của chúng tôi, huynh đem hắn mang đi rồi chúng tôi sẽ không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ nữa, không thì thế này, huynh ở cùng chúng tôi kiên nhẫn đợi một chút, đợi đến khi đem đồng bọn của tên tiểu tử này bắt hết, huynh hãy mang hắn đi, như thế nào?”

“Được rồi, các ngươi đã giúp ta, ta cũng ở lại, trợ giúp các ngươi.” Lang nhân cười đáp.

Tên thú nhân thủ lĩnh vỗ vỗ lên vai lang nhân nói: “huynh đệ tốt, đi, chúng ta đi bố trí cạm bẫy, sau đó đợi cho bọn chúng chui vào.” Hắn nói xong, cả bốn tên đều đắc ý cười lớn.

Nhìn thần sắc của bọn chúng lúc này, giống như là sự việc đã thành công rồi vậy.

Bốn tên bọn chúng cười xong, một tên thú nhân đi tới, mang theo Trần Nhược Tư rời khỏi y quán.

Trần Nhược Tư nghe bọn chúng nói xong, trong lòng âm thầm vì hai người Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc cầu nguyện, hi vọng các nàng sẽ không bị lừa gạt. Hắn cầu nguyện, ông trời có thể đáp ứng hắn sao? Điều này ai cũng không biết được.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.